Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 129: Cuộc chia xa ngắn ngủi




Bước vào cửa, mùi thức ăn trong nhà lập tức bay ra, anh cởi áo khoác, rửa sạch tay rồi quay lại. Anh chợt thấy Lê Diệp bưng bát canh đặt lên bàn, hơi bị bỏng, cô vội thổi ngón tay. Doãn Chính Đạc bước đến, bàn tay vừa rửa sạch sẽ vẫn còn lành lạnh, anh nắm tay cô, giúp cô hạ nhiệt vết bỏng.

Lê Diệp nhìn anh, “Vừa rồi trong điện thoại còn nói bắt đầu đi, sao về nhanh thế, đi xe siêu tốc à?”

Anh không đáp lại. Chính là bởi vì muốn lập tức quay lại, chỉ hận không thể về ngay trong nháy mắt.

Người giúp việc bưng đồ ăn lên, cô liền rút tay ra, “Ngồi đi, em đi lấy bát đũa.”

Chuẩn bị xong, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.

Thật ra Hi Hi là một cậu bé ngoan, không kén ăn thứ gì, đưa cái nào là ăn cái nấy, ăn uống cực kỳ ngon lành.

Thấy thằng bé ăn uống dính đầy canh ở mép, Doãn Chính Đạc lấy khăn lau cho nó. Thằng bé sợ anh cản nó ăn, vội tránh né, hai cái lông mày cũng nhíu lại.

Lê Diệp cúi đầu dỗ nó, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Gần đây anh bận rộn, thời gian nghỉ ngơi không theo quy luật, nóng trong đến mức miệng nổi mấy cái mụn nước.

“Đây là canh xương mướp đắng, ăn vào cho thanh nhiệt.” Cô nhìn bát canh, anh chẳng tự động tay, vẫn mãi giữ cái tính công tử.

Lê Diệp đành phải cầm bát múc cho anh ít canh rồi đưa qua, “Ăn đi.”

Doãn Chính Đạc nhận lấy uống một ngụm, “Ai nấu đấy?”

Cô mấp máy môi, rồi nói, “Thím Kim nấu.”

Đang từ phòng bếp đi ra, thím Kim nói, “Không phải tôi nấu đâu, là cô ấy nấu đấy, tự đi chợ chọn mua nguyên liệu tươi, về đến nhà là lại thái thái rửa rửa, toàn là cô ấy làm hết, còn chẳng cho bọn tôi nhúng tay vào.”

Doãn Chính Đạc uống thêm hai ngụm nữa, quệt miệng rồi nhìn cô, “Ngon lắm.”

Lê Diệp cúi đầu, tiếp tục dỗ Hi Hi ăn cơm. Thằng nhóc thấy Doãn Chính Đạc ăn canh nên cũng muốn, chìa tay với với, “Ăn, ăn!”

Từ khác thì không nói, chỉ có từ ăn là lại nói rõ ràng đến thế, Doãn Chính Đạc nhìn thằng bé, đưa thìa ra bón cho nó, “Muốn ăn rồi đây.”

Há miệng ngậm thìa canh, ngay lập tức, Hi Hi lè lưỡi, nhăn cái mặt nhỏ nhắn lại rồi phì hết canh ta.

Người lớn còn thấy đắng, huống hồ là đứa trẻ. Bị anh trêu, Hi Hi ê a kêu mấy tiếng không vui.

Lê Diệp vội vàng đút cho nó miếng bánh ngọt, vị ngọt lấn át vị đắng, Hi Hi ngừng kêu gào, lại hí húi ăn nốt phần trong bát mình.

Nhìn người đàn ông đến cả con trai còn true đùa, Lê Diệp nhíu mày, “Anh true nó làm gì.”

Anh đưa tay, cầm tay cô, bất chợt nói, “Chúng ta rất ổn, có phải không?”

Không hiểu hôm nay anh làm sao, nhưng có chút kỳ quái.

“Sao vậy?” Lê Diệp nhìn anh, anh vừa trở về từ nhà họ Doãn, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Anh không nói rõ ràng, vẫn nhìn cô, tự hỏi tự trả lời, “Chúng ta rất ổn.”

Cô cảm thấy buồn cười, “Anh đang nói cái gì đấy?”

Anh vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay cô. Giờ cô đã quen đeo nó. Hồi đầu còn hay thấy cô tháo ra, cô không hề có ý khoe khoang nó, viên kim cương to như vậy, cô có chú ý đến sự tồn tại của nó, nhưng bởi thứ đồ đó khiến cô không mấy thoải mái.

Anh húp một hơi hết sạch canh trong bát, rồi chìa bát ra, “Cho anh bát nữa.”

Lê Diệp không cách nào hỏi được anh, đành đi múc cho anh thêm bát nữa.

Thật ra con người anh không dễ để kết luận tính cách. Có đôi lúc tìm mọi cách để tính kế hiểm, nhưng có đôi khi lại làm những chuyện rất kỳ lạ, ví dụ như tỏ ra cực kỳ ngây thơ.

Hi Hi ăn no rồi vui vẻ cầm thìa nghịch ngợm gõ mặt bàn. Nhìn Doãn Chính Đạc ngồi đối diện, bỗng nhiên nó gọi, “Bố, bố.”

Đột nhiên nó nói được khiến Doãn Chính Đạc cực kỳ vui sướng, Trước đây toát mồ hôi dạy nó nói mà thằng bé cũng chỉ đáp lại linh tinh, giờ không ai dạy mà nó lại đột nhiên thốt ra hai chữ liền.

Doãn Chính Đạc kéo ghế lại, ôm con trai vào lòng, hết hôn lại ôm ghì, vô cùng sung sướng.

Thấy anh như vậy, Lê Diệp mỉm cười…

Họ, xem như là đã chung sống hòa thuận rồi sao? Không phải là bất hòa, nhưng cô có thể lý giải được phần khoảng cách, vẫn còn thiếu một chút gì đó…

***

Vài ngày sau, Trần Oanh chuẩn bị đến chùa ở mấy hôm. Doãn Chính Đạc đồng ý dẫn Lê Diệp đi, nhưng gần đến giờ thì lại phải thay đổi kế hoạch.

Một dự án xảy ra sự cố, anh phải dẫn người ra nước ngoài bàn bạc một lần nữa, nhanh nhất thì cũng phải ba bốn hôm mới quay lại được.

Trần Oanh chẳng buồn nói anh. Anh luôn như vậy, đi với Lê Diệp lâu như vậy thì không sao, giờ phải đi cùng bà có vài ngày, chuẩn bị đi thì lại có chuyện.

Thấy Trần Oanh miệng thì nói không sao nhưng vẻ mặt thì lại đầy hậm hực. Trong lòng Doãn Chính Đạc cũng có hổ thẹn, mình không đi được, cũng không thể để Trần Oanh đi một mình. Anh thỏa thuận với Lê Diệp, cô không phản đối, giờ quan hệ với Trần Oanh lại không quá căng thẳng, để cô đi vài ngày chắc sẽ không sao cả.

Có điều, dạo này Doãn Kính Lam không ổn cho lắm nên Trần Oanh cũng gọi cả chị ta đi. Doãn Chính Đạc không mấy yên tâm khi để mình Lê Diệp đi. Dù sao thì Trần Oanh và Doãn Kính Lam cũng là mẹ con, giữa hai bên chẳng có khoảng cách gì, Lê Diệp thì không như vậy. Cho dù Trần Oanh và Doãn Kính Lam không gây phiền toái cho cô, nhưng thái độ đối với cô khó mà không lạnh nhạt. Lúc trước anh có nói với Trần Oanh, nhờ bà chăm sóc Lê Diệp, Trần Oanh có chút chán chường, trách anh có vợ quên mẹ, chẳng lo cho sức khỏe của bậc bề trên là bà mà lại chỉ sợ vợ bị ấm ức.

Một đêm trước hôm đi, Doãn Chính Đạc ôm chặt lấy Lê Diệp. Thật ra cô lại không có vẻ lo lắng lắm. Vì Hi Hi còn nhỏ, không thể xa cô được, cô cần đưa thằng bé đi theo. Cô rất thích những nơi yên tĩnh, nghe tiếng chuông chùa, tụng kinh, rất có tác dụng giúp tâm tình thư thái.

Sớm muộn gì anh cũng phải đi công tác, đi vài ngày không biết chừng, có điều là mấy ngày liền không được thấy cô và thằng bé.

Thấy cô ôm Hi Hi ngủ, anh sán lại gần, hôn lên má cô, “Có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho anh, nếu không muốn ở lại đó nữa thì bảo tài xế đưa về, anh sẽ bảo tài xế, không phải ngại sai cậu ta.”

Lê Diệp ngửa mặt nhìn anh một cái, “Chỉ đi có vài ngày thôi mà, ăn chay niệm kinh, sao mà không ở được.”

Vuốt ve khuôn mặt cô, anh nhíu mày, “Em cứ nghe lời anh là được rồi.”

Lê Diệp không tranh cãi với anh nữa, cúi đầu nhìn Hi Hi đang ngủ say tít. Thật ra thằng bé rất dễ nuôi, ăn ngon, ngủ kĩ, không giống với đứa trẻ lúc mới sinh ra gặp lắm bệnh tật, giờ rõ ràng là một đứa bé mập mạp.

Thấy cô chỉ để tâm đến con trai, chẳng màng đến mình, Doãn Chính Đạc nắm lấ cằm cô, xoay mặt cô lại để cô nhìn mình, “Em không muốn nói gì với anh à?”

Lê Diệp nhìn anh, ngẫm nghĩ, “Đồ dùng cho anh mang đi công tác đều dọn xong rồi.”

Anh tựa trán lại, nhìn cô chằm chằm, “Còn gì nữa?”

Cô nghĩ nghĩ, “Em sẽ chăm sóc tốt cho Hi Hi.”

Anh dựa lại càng gần hơn, “Còn gì nữa?”

Lê Diệp cũng không nghĩ ra còn có điều gì nữa, anh áp lại ngày càng sát, cô liền ẩn vai anh ra, “Không có gì…”

Anh khẽ hôn lên môi cô, “Không muốn bảo anh ra ngoài chú ý an toàn sao? Không muốn bảo anh đi sớm về sớm sao? Không muốn nói một câu em sẽ nhớ anh sao?”

Lê Diệp thoáng đỏ mặt, trốn tránh anh, “Anh lớn đùng thế rồi, chẳng lẽ còn không biết tự chăm sóc cho mình…”

Anh xùy một tiếng, “Anh không biết tự chăm sóc cho mình đấy.”

Cô không đấu lại anh, đành dặn một câu, “Đừng thức đêm.”

Coi như là thân thiết, ít nhiều anh cũng cảm thấy chút thỏa mãn. Anh ôm cô, vẫn lo lắng, “Bất kể mẹ và chị anh nói gì không lọt tai, em cũng đừng để bụng, về nhà thì nói cho anh nghe…Em cũng không phải ngoan ngoãn quá đâu, ai không tốt với em thì em phải phản kháng, đừng có nén giận.”

Cô cười cười, “Sao mà lo lắng thế, đấy là mẹ và chị anh đấy.”

Anh cũng biết mình bé xé ra to. Trần Oanh nể mặt anh nên đưa Lê Diệp theo, anh đã dặn đi dặn lại, kể cả Trần Oanh không cam lòng nhưng cũng sẽ không gây khó dễ cho Lê Diệp. Bà vẫn còn thương đứa con trai này, sẽ không có kiểu hiểu tâm tình anh mà lại khiến anh thất vọng.

Có điều vẫn không quá yên tâm, “Giữa anh và em sẽ có chênh lệch thời gian, anh mở điện thoại cả ngày, có chuyện gì cứ gọi cho anh. Nếu anh mà ngủ say quá không nghe thấy thì gọi vài lần vào, anh cho em cả số điện thoại của thư ký nữa, không thấy anh thì tìm cậu tan ngay.”

Lê Diệp không ngờ anh là người dài dòng đến vậy, không nhịn được bèn bật cười, “Không có gì đâu, em còn không sợ cơ mà.”

Thấy cô cười ra tiếng, Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Còn cười được, suốt ngày gây them phiền toái cho anh.”

Lê Diệp không nói chuyện với anh nữa. Cô vốn không muốn quay về, không biết là ai vừa dọa vừa lừa cô đưa Hi Hi theo anh về.

Bàn tay to vỗ vỗ vai cô, anh thoáng yên tâm, một lúc sau lại lo lắng, định nói lại cảm thấy mình quá dài dòng. Cô cũng không phải đứa trẻ lên ba, có chuyện gì sẽ biết tự xử lý.

Anh vỗ vỗ cánh tay cô, “Nói tóm lại, tự chăm sóc tốt cho mình, cho Hi Hi, có việc gì thì tìm anh.”

Lê Diệp nhìn anh, anh cứ dặn đi dặn lại, đơn giản chỉ là vì lo lắng, cô liền gật đầu, “Em sẽ làm thế.”

Doãn Chính Đạc cũng gật đầu, tuy những gì cần nói đều đã nói rồi, những vẫn cứ bận tâm như cũ. Vốn anh, nhất là đi thắp hương niệm kinh cho bố mà anh lại không có mặt, để Lê Diệp ở nhà cũng không hay cho

lắm. Anh cũng muốn người một nhà vui vẻ hòa thuận, chứ không muốn bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng.

Hôn lên trán cô, rồi Doãn Chính Đạc nằm ngoan ngoãn, “Ngủ đi thôi, mai anh đưa hai mẹ con đi.”

Lê Diệp đặt Hi Hi sang giường nhỏ rồi quay lại nằm xuống.

Anh duỗi cánh tay ra, ôm cô vào long.

Được anh dặn đi dặn lại như vậy, thật ra trong long cô rất rõ rang, lo lắng, là vì để trong long.

Có đôi khi, cô rất sợ anh hành động như vậy… Anh quá nhiệt tình, khiến cô có phần không biết nên phản ứng thế nào. Cô cũng không có cách nào để tiếp nhận ngay lập tức, cho nên đối với kiểu nhiệt tình như vậy, sẽ cảm thấy có chút khó tiêu hóa được.

Nằm trong lòng anh, cô nghiêng người, đưa tay đặt lên ngực anh.

Anh nắm tay cô, thưởng thức những ngón tay cô, chợt cúi đầu hôn, “Ngủ đi.”

Tư thế này vô cùng an toàn, Lê Diệp dựa vào anh, dần dần chìm vào giấc mộng đẹp.

***

Sáng hôm sau, Doãn Chính Đạc dậy rất sớm, thu xếp xong liền đưa Lê Diệp đến nhà họ Doãn tập trung.

Trần Oanh và Doãn Kính Lam cũng đã chuẩn bị xong, vừa gặp nhau là đã xuất phát ngay.

Địa điểm của ngôi chùa có phần hẻo lánh, đường xá lại xa xôi. Doãn Chính Đạc không để Lê Diệp đi cùng xe với họ, hôm nay anh lại chưa đi nên tự mình lái xe chở Lê Diệp.

Ngồi trong chiếc xe phía trước, Doãn Kính Lam liếc nhìn chiếc xe ở phía sau. Cả chặng đường xa xôi vậy mà chỉ đưa người ta đến rồi lại về, phiền phức như vậy, không hiểu là định làm gì.

Trần Oanh thấy chị ta quay đầu lại thì cũng nhìn theo, xùy một tiếng, “Định cho mình xem đấy… Nó đưa người ta đến tận đây, nếu mình mà sơ suất gì, không hẳn hoi, về nhà là nó tính sổ với mình.”

Doãn Kính Lam quay đầu lại, ôm cánh tay mình…

Tuy rằng Doãn Chính Đạc có chút nóng tính, lúc điên lên là như bom hẹn giờ, cái gì cũng dám làm, nhưng là đàn ông, anh với đối xử vô cùng tốt với Lê Diệp. Bất kể Lê Diệp làm gì, đi đâu, anh cũng sẽ đi tìm cô quay trở về. Bất kể người khác nói gì, anh cũng đều hờ hững, chuyện đã quyết thì có tám con ngựa cũng không lôi lại được. Anh để tâm đến Lê Diệp, kiểu để tâm ấy, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.

Trước kia không phát hiện ra, thật ra để tâm đến một người không cần thiết phải biểu đạt ra khỏi miệng, nói một vạn câu anh yêu em, cũng không bằng lúc trời mưa đưa một chiếc ô, khi lạnh đưa manh áo. Chỉ từ chi tiết, thật ra đã có thể nhìn nhận được tình cảm của một người.

Đi ô tô một thời gian dài, cuối cùng cũng đến chùa. Nơi này không giống quang cảnh chùa, chốn xa xôi, vô cùng tĩnh mịch, rất ít có người qua lại.

Gia đình Trần Oanh là khách hành hương quen thuộc, sư trụ trì của chùa đã ra cổng nghênh đón từ trước đó. Người hiện đại ít khi đến nơi có phong cách cổ xưa thế này, bước vào cửa sẽ chẳng thấy đồ vật tân tiến nào, đứng trong sân sẽ chỉ cảm nhận được một chốn xa rời những biến động ồn ã ngoài kia.

Sắp xếp xong chỗ ở cho mọi người, Doãn Chính Đạc chuẩn bị lên đường trở về. Vào phòng xếp đồ với Lê Diệp, anh bế Hi Hi, thằng nhỏ không biết bố sắp đi, cứ tóm lấy tai anh lắc la lắc lư.

Nhìn chung quanh một lượt, Doãn Chính Đạc đã sớm biết hoàn cảnh nơi này không tốt cho lắm. Anh ôm Hi Hi, nói, “Phòng này có gió lùa, còn hơi ẩm ướt, đầu giờ tối trải đệm nhiệt ra sơm sớm nhé.

Lê Diệp nhìn anh một cái, từ bao giờ phụ nữ lại cần đàn ông dặn dò chuyện đời sống, cô đón lấy Hi Hi, “Được rồi, anh mau về đi, không là sắp tối rồi đấy.”

Anh thu cánh tay lại, ôm cả cô và Hi Hi, cúi đầu hôn cô một cái, “Trời tối thì làm sao?”

Anh biết còn hỏi, Lê Diệp bèn nói, “Trời tối không an toàn, đoạn đường ở đây khó đi lắm.”

Anh đang chờ những lời này của cô, liền cười cười, vỗ nhẹ má cô, “Được rồi, anh về đây… Chờ vài hôm thôi, anh sẽ đến đón em.”

Không hiểu sao, bỗng nhiên Hi Hi tóm lấy cổ áo anh không buông. Nhìn con trai, Doãn Chính Đạc hôn lên bàn tay mũm mĩm của nó, “Ngoan nào, chờ bố đến nhé.”

Hi Hi học anh, “Bố, bố.”

Anh xoa cái đầu nhỏ, trong lòng vô cùng lưu luyến.

Lê Diệp đưa anh ra đến cổng, nhìn đống đồ ăn và nước trong xe, chắc chắn đủ cho anh ăn trên đường trở về rồi mới ngẩng lên, “Về đi, trên đường cẩn thận.”

Trần Oanh và Doãn Kính Lam cũng ra tiễn, Doãn Chính Đạc khoác tay lên cửa xe, nhìn hai người rồi gọi một tiếng, “Mẹ.”

Trần Oanh xua tay, “Mẹ biết con muốn nói gì, yên tâm đi, mẹ không ăn thịt người đâu mà sợ, mẹ chỉ lo nhang khói cho bố con thôi.”

Doãn Chính Đạc cau mày, “Con chỉ định bảo mẹ giữ gìn sức khỏe thôi mà.”

“Thôi đi, mẹ còn không hiểu con đấy.” Trần Oanh liếc anh một cái, “Mau về đi, lái xe chậm thôi.”

Anh gật đầu, lại đưa mắt nhìn vợ con rồi lên xe rời đi.

Bất kể là chia xa bao lâu, chung quy vẫn là chia xa. Một giây nhìn anh rời đi, trong lòng Lê Diệp chợt có một cảm giác kỳ lạ đến khó hiểu.

Cô cảm thấy không phải là không đành lòng, bởi vì chỉ có vài ngày mà thôi, huống hồ, cô nghĩ mình không thể có loại cảm xúc đó với anh được. Nhưng là cái gì thì cô không rõ ràng, có điều, mùi vị của cảm giác này không tốt chút nào, cô không muốn nếm thử thêm lần nữa.

Trong chùa nhanh chóng làm xong cơm tối, có người đến mời cả nhà đi. Trần Oanh nhìn cô một cái, “Đi thôi, vào ăn cơm.”

Cô bế Hi Hi, quay đầu đi theo.