Trở lại Hạm Bích Các, hiển nhiên bên trong đã được trang hoàng lại
hết, phòng ngủ cũng gần như biến thành căn phòng trẻ con. Lê Diệp dẫn Hi Hi vào nhà, thấy những món đồ chơi đầy dưới đất, thằng bé i a đầy vui
sướng.
Không muốn nói lại chuyện Doãn
Chính Đạc chiều hư thằng bé nữa, cô đặt Hi Hi xuống cái đệm trải dưới
đất, Hi Hi còn chưa biết đi nhưng vẫn cố bò về phía con ngựa gỗ.
Vịn vào con ngựa gỗ rồi đứng lên, thằng bé kiễng chân đòi trèo lên trên. Lê Diệp nhìn thằng bé, có lẽ nó đã quên việc mình mới được đưa vào một
hoàn cảnh sống mới, lúc đầu còn kêu khóc, giờ thì hoàn toàn quên chuyện
trước kia. Nơi có đồ chơi sẽ là nhà, người đưa đồ chơi cho thì là bố mẹ.
Doãn Chính Đạc đứng ở cửa, nhìn con trai vui vẻ mà lòng đầy thỏa mãn… Chỉ cần con vui, anh có làm gì cũng không thấy tiếc.
Sắp xếp lại chút đồ mới mang về, Lê Diệp nhìn căn phòng, không ngờ còn có
thể trở lại, lần trước rời đi, trong lòng cô còn nảy sinh ý nghĩ cả đời
này không gặp mặt.
Về đến nhà, Doãn Chính Đạc vô cùng thoải mái, ngả người xuống giường, hai tay gối sau đầu, “Về nhà rồi, Diệp Nhi.”
Lê Diệp treo quần áo của anh lên, rồi nhìn Hi Hi đang ôm đồ chơi nghịch dưới đất…
Là nhà sao? Nơi này, là nhà của cô và Hi Hi sao?…
Doãn Chính Đạc nhìn chiếc vòng cô đeo trên cổ tay. Trần Oanh có thể tiếp
nhận cô, say này, trong nhà sẽ bớt đi nhiều sóng gió, cô sống thoải mái, anh cũng có thể yên tâm.
“Nghĩ gì vậy?” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, thấy cô ngẩn người liền hỏi.
Lê Diệp nhìn anh một cái rồi lắc đầu…
Đối với chuyến trở về này, cô cũng không muốn một cách rõ ràng. Anh nói
muốn thử tiếp tục làm vợ chồng, cô thật sự nên vì Hi Hi mà sống cả đời
cùng anh sao?
Cô nghĩ thế nào cũng không rõ ràng được, cô không có một đáp án chính xác nói cho cô biết phải làm thế nào mới là đúng. Có
điều, cô nhìn Hi Hi đang chơi dưới đất rồi nghĩ, tuy chỉ có mấy ngày
ngắn ngủi, nhưng hình như thằng bé đã quen cô và Doãn Chính Đạc. Dù đổi
sang một nơi ở mới, nhưng chỉ cần theo họ, thằng bé sẽ không lo sợ nữa,
sẽ có thể nhanh chóng thích ứng được…Thằng bé cũng có thể cảm giác được
ai tốt với mình, Doãn Chính Đạc mới chỉ ở cùng nó mấy hôm, mà đã thân
thiết tin tưởng anh đến vậy.
Cô lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình. Cô không phải kẻ đầu gỗ, cũng sẽ có cảm giác.
Hi Hi vừa ngã, ngoạc mồm ra khóc, Doãn Chính Đạc liền đi tới chơi xếp gỗ cũng nó.
Nhìn một lớn một nhỏ, lòng cô chợt mềm đi… Hay là, cứ thuận thế mà tiến thôi, không lựa chọn gì, cũng là một sự chọn lựa.
***
Về đến nhà, Doãn Kính Lam theo chồng vào trong. Thấy mặt mũi hắn sa sầm, chị ta nói, “Ông xã, em xả nước cho anh tắm nhé.”
Khang Đức Văn cởi bỏ áo khoác, tháo cúc áo cổ, rồi đi đến cạnh tủ rượu rót một cốc ra uống.
Thấy hắn buồn bã uống rượu, Doãn Kính Lam bước tới, ôm thắt lưng hắn, nũng nịu cọ vào cánh tay hắn.
Trước đây hắn sẽ nhiệt tình rồi lao vào một hồi triền miên, nhưng hôm nay, hắn lại vô cùng thờ ơ.
Doãn Kính Lam gọi hắn vài câu, hắn bỗng đưa tay kéo chị ta ra trước mặt,
“Kính Lam, vất cả lắm anh mới có được địa vị ở công ty như ngày hôm nay, nếu đến công ty chi nhánh, thì anh như chưa làm được gì hết. Em nói với mẹ là em và Đoan Đoan không thích đi đi, anh không thể rời khỏi đây
được.”
“Đến công ty chi nhánh, thì mới là anh muốn gì cũng có!”
Doãn Kính Lam nhìn hắn, rồi xoa mặt hắn, “Chuyện công ty chi nhánh là mẹ cho anh cơ hội đấy, anh phải gây dựng nó, rồi mọi thành tích đều là của anh, tương lai phát triển rất tốt mà!”
Khang Đức Văn nhìn chị ta, trên mặt hiện vẻ tức giận, “Cái gì mà cho anh cơ hội chứ! Muốn đưa một
công ty phát triển đi lên từ con số không, phải tốn nhiều tiền bạc và
công sức em có biết không! Anh bị điều đi, chẳng khác nào quân bị đầy đi biên ải, phía đó chẳng có gì, mấy chục năm nữa anh mới đưa nó lên được
như công ty bây giờ?”
“Tại sao lại phải đưa công ty lên mức như
công ty hiện tại chứ?” Doãn Kính Lam kéo hắn, “Chúng ta không thiếu
tiền, công ty chi nhánh lớn được đến đâu thì lớn, không cần áp lực mà.”
Khang Đức Văn nắm lấy vai chị ta, có chút hung hăng, “Tôi không muốn đi! Cô nói với mẹ cả ông nội đi!”
Chị ta thoáng kinh ngạc, nhìn bộ dạng tức giận của hắn mà sững sờ.
Tự biết mình hơi kích động, Khang Đức Văn ổn định tinh thần lại một chút
rồi dịu giọng, “Bà xã, người duy nhất có thể giúp anh chỉ có em thôi,
mọi tâm huyết và thành tựu của anh đều cống hiến hết cho công ty, anh
thật sự không muốn đi. Mà Đoan Đoan lại còn nhỏ, chúng ta đưa con bé đến một nơi xa như vậy, chẳng lẽ con bé lại không khó chịu sao? Rời khỏi
nơi nó lớn lên từ bé, rời xa bạn bè, con bé có vui được không? Công ty
chi nhánh hoạt động, ngày nào anh cũng phải giám sát, công việc không
khi nào dứt, làm sao anh có thể ở cạnh em và Đoan Đoan được? Hiện giờ
tốt xấu gì thì anh vẫn còn có ngày nghỉ, bà xã, em nghĩ cho anh một
chút, đi không phải là lựa chọn tốt.”
Doãn Kính Lam thấy hắn một
mực tìm cớ từ chối, trên mặt thoáng hiện vẻ âm trầm, bỗng nhiên chị ta
đẩy hắn ra, “Anh không muốn đi, là bởi vì ở đây có người làm cho anh lưu luyến không muốn đi chứ gì?”
Khang Đức Văn ngẩn ra, “Em đang nói cái gì đấy?”
“Tôi nói gì, anh là người hiểu rõ nhất.” Doãn Kính Lam lườm hắn, “Đôi giày
da tôi tặng anh hôm sinh nhật, anh bị thằng em họ lấy thật sao?”
“Lại bậy bạ cái gì đấy!” Khang Đức Văn bất mãn nhíu mày.
“Tôi không có bậy bạ gì hết, anh tự biết rõ nhất.” Doãn Kính Lam lạnh lùng
nhìn hắn, “Chuyện đến công ty chi nhánh, mẹ và ông nội đã quyết định
xong hết rồi, anh không đi, tôi với Đoan Đoan đi.”
“Em đang giở
trò gì đấy!” Khang Đức Văn giữ chặt lấy chị ta, “Anh không hiểu, chuyện
gì lại khiến em nổi khùng lên với anh như thế!”
Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Anh đừng có biến tôi thành con ngốc, chuyện anh đã làm, tôi đều biết rõ ràng hết!”
“Anh làm gì cơ chứ?” Khang Đức Văn nheo mắt lại, nhìn chị ta chằm chằm.
Há miệng thở dốc, Doãn Kính Lam lại cảm thấy khó có thể mở miệng được.
Cuối cùng, chị ta vẫn nhẫn nhịn, cho dù trong lòng có đầy uất hận thì
cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng, bởi vì chị ta đã hi sinh quá nhiều, vất vả lắm mới bước đến được hôn nhân, chị ta không cho phép mình thất
bại. Mặc kệ cho có thể nứt ra muôn vàn vết thương, chị ta vẫn có thể bôi keo gắn lại được.
Nhìn hắn một cái, chị ta không nói gì nữa, quay đầu đi vào trong phòng.
Khang Đức Văn lại gần nhìn chị ta, “Em biết chuyện gì?”
Doãn Kính Lam không chịu nói, bước chân trở về phòng càng nhanh hơn.
Hắn lại cảm thấy không bình thường, liền đi cùng, “Nói ra!”
Doãn Kính Lam bị hắn bức đến phiền, liền quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn,
“Anh chính là ông chủ sau lưng Vinh Phong! Mấy năm nay, anh luôn phụ
trách vật tư, anh bán ra bằng giá thấp, rồi lại để công ty nhập vào bằng giá cao!”
Gương mặt Khang Đức Văn cứng đờ, hắn nhìn chị ta chằm chặp, “Em nghe ai nói luyên thuyên đấy?”
Doãn Kính Lam cười lạnh, “Tự anh quên tắt máy tính mà đã đi ngủ luôn, tôi nhìn thấy danh sách hàng hóa anh lưu…”
Ánh mắt Khang Đức Văn trở nên căng thẳng, hắn nhìn chị ta chằm chằm, ý nghĩ sâu bên trong thật khó nắm bắt được.
“Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy.” Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Nhà
tôi đối xử tốt với anh thế nào mà anh lại báo đáp như vậy, cắt xén tiền
của công ty bỏ vào túi riêng, anh không muốn đi là bởi vì ở đây mới có
thể cho anh món hời lớn. Anh nuốt nhiều tiền như vậy mà vẫn còn chưa đủ, anh định chiếm lấy cả công ty rồi mới thỏa mãn à? Anh đúng là đồ vong
ân bội nghĩa! Không có tôi, không có nhà họ Doãn, cả đời này anh cũng
không có ngày hôm nay đâu. Tôi mà không cưới anh, thì bây giờ anh vẫn
còn theo bố anh đi chào bán sơn ở quê ấy!”
Lạnh lùng liếc mắt nhìn chị ta, đáy mắt Khang Đức Văn chợt hiện lên một tia dữ dằn.
Doãn Kính Lam hừ lạnh, “Sao, tôi nói sai à?”
Khang Đức Văn lườm chị ta một cái rồi quay đầu bước đi.
Thấy hắn thật sự tức giận, chị ta vội vàng đuổi theo, “Ông xã… Em, vừa rồi em nói bậy, em rối lên là không giữ mồm giữ miệng…”
Nói hết những lời nghẹn trong lòng ra, thật sự vô cùng thoải mái, nhưng
chính vì như vậy nên vết thương mới xuất hiện lại rách thêm vài phần
nữa…
Chị ta cũng hối hận vì sự kích động của mình. Chị ta không
nên hạ thấp hắn, đàn ông bị coi thường, là điều tối kỵ nhất, là nỗi nhục lớn nhất. Trong lòng chị ta thật sự không xem thường hắn, nếu cảm thấy
hắn không xứng với mình thì lúc trước cũng sẽ không nhất quyết đòi cưới
hắn.
Nói hắn như vậy, chẳng qua là do tức giận, chị ta và nhà họ
Doãn đối xử tử tế với hán, sao hắn có thể không biết chừng mực mà chẳng
nói được lời cảm ơn, còn làm ra chuyện tổn hại cho nhà họ Doãn?
Khang Đức Văn mở cửa định đi, chị ta liền tóm lấy áo hắn, “Anh định đi đâu?”
Khang Đức Văn không để ý đến chị ta, đi thẳng ra cửa rồi đến thang máy. Doãn
Kính Lam kéo hắn lại, “Muộn thế này rồi, anh còn muốn làm gì!”
Hắn không để ý đến chị ta, vào thang máy, nhưng chị ta chặn lại không cho thang máy khép lại.
Hắn dữ dằn liếc chị ta một cái, vung tay, đẩy chị ta ra ngoài.
Chẳng buồn để ý chị ta ra sao, Khang Đức Văn bấm thang máy, đi xuống dưới.
Bị hắn đẩy một cái, Doãn Kính Lam bắn ra ngoài, đập thẳng vào một mặt
tường. Đầu bị va chạm, Doãn Kính Lam cảm thấy vô cùng choáng váng, ngã
thụp xuống đất.
Bị ngã, đầu gối chị ta đau như bị dập nát, cả cơn
đau đầu khiến chị ta lịm đi. Chị ta muốn đứng lên, nhưng lại không dùng
được chút sức nào.