Đi xe về nhà trọ, vừa mở cửa đã thấy cả căn hộ tràn ngập đồ chơi, khiến ai nhìn cũng phải hoa
mắt. Hi Hi lập tức có phản ứng, huơ huơ bàn tay bé, còn ê a kêu những
tiếng vui sướng.
Lê Diệp có chút kinh ngạc, cô vội quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc.
Không biết anh gọi người bố trí từ khi nào, mà cả căn hộ nhỏ bỗng
chốc biến thành công viên vui chơi thu nhỏ. Trong phòng khách dựng một
chiếc cầu trượt và cả một cột xà đu dây. Ô tô, máy bay, những đồ con
trai thích đều có cả.
Anh đặt Hi Hi nãy giờ còn không mấy vui vẻ xuống, thằng bé lập tức ào đến chơi đùa.
“Anh làm thế này là sẽ chiều hư nó đấy.” Lê Diệp nhìn người đàn ông
bên cạnh, về phương diện vật chất thì anh quá đầy đủ, nhưng đồ anh tặng
cho Hi Hi quá xa xỉ, đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy lại chẳng
phải là chuyện tốt.
Doãn Chính Đạc nhặt quả cầu hải dương bị Hi Hi vứt ra ngoài lên, “Anh có mỗi đứa con này, anh không chiều nó thì chiều ai.”
Hi Hi lăn đi lộn lại với trái bóng, tiếng cười khanh khách trong veo. Lê Diệp nhìn thấy thằng bé vui vẻ đến vậy, trong lòng lại có chút mất
mát, áy náy. Mặc dù cô nói Doãn Chính Đạc không được chiều hư con trai,
nhưng thân làm mẹ, mà những thứ cô cho Hi Hi quả thật ít đến đáng
thương.
Chơi mệt rồi, nằm lăn ra chiếc so pha bên cạnh, bỗng Hi Hi nhe mấy cái răng trắng ra rồi gọi bập bẹ, “Mẹ…mẹ…”
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lê Diệp, Doãn Chính Đạc có phần không phục. Anh bước đến nhìn chằm chằm thằng nhóc, “Gọi bố đi nào.”
“Mẹ.” Hi Hi nhìn anh, phô ra nụ cười tươi rói.
“Bố…bố…” Doãn Chính Đạc không chịu, nựng lấy khuôn mặt nó, “Con Con ăn của bố, chơi đồ của bố, cớ làm sao mà không gọi bố?”
Hi Hi lè lưỡi, bập bẹ nói, “Ố.”
Dạy thế nào nó cũng không chịu nói, Doãn Chính Đạc véo véo mũi nó rồi quay đầu đi.
Anh tìm điện thoại rồi mở ra. Đã đi lâu như vậy rồi mà công ty vẫn
không có vấn đề gì, căn bản là trước khi đi anh đã bàn giao một lượt cụ
thể rồi.
Mở lại hộp tin nhắn, anh nhìn thấy một tin nhắn từ nhà gửi qua. Trần
Oanh gửi, nói ông nội anh không được khỏe, anh mau chóng về nhà một
chuyến.
Trước khi đi, anh có ầm ĩ với cả nhà một trận, thậm chí anh còn đập
bàn nói năng hung dữ. Nay Trần Oanh gửi một tin như vậy, khó tránh sẽ có ý định lừa anh, nhưng ông nội rất quan trọng đối với anh, anh không thể không để ý được.
Anh gọi điện về nhà, Trần Oanh bắt máy, có vẻ rất kích động, “A Đạc!
Con đang ở đâu? Tại sao bao nhiêu ngày trời không liên lạc được với
con?”
Doãn Chính Đạc chỉ muốn hỏi về tình hình của ông, “Ông đâu ạ?”
“Ông đang ở cạnh mẹ này, con nói chuyện với ông nhé!”
Điện thoại được chuyển tay, đầu bên kia là giọng nói thều thào của
ông cụ, “A Đạc, cháu tệ quá đấy, lâu quá rồi không thấy mặt mũi đâu cả,
định không về nhà đấy phải không?”
“Sức khỏe ông thế nào rồi ạ?” Doãn Chính Đạc chỉ hỏi vậy.
“Chuyện đó ấy à, ông cũng chẳng sống được bao nhiêu ngày nữa đâu,
cháu đừng để ông trước khi nhắm mắt vẫn không nhìn thấy cháu. A Đạc, có
chuyện gì thì về nhà rồi giải quyết, ông là chủ cái nhà này, chẳng lẽ
cháu không tin ông sao?”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Lê Diệp và Hi Hi, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Anh có thể đoán được thái độ của cả nhà với thằng bé, có kết quả kiểm tra DNA, rõ ràng thằng bé là cốt nhục của nhà họ Doãn, chẳng nói đến
ông nội, mà ngay cả mẹ anh cũng sẽ không để thằng bé vất vưởng bên
ngoài.
Nhưng còn Lê Diệp, thái độ của họ với cô, chắc chắn là chẳng mấy tốt lành.
Trước đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng những Lê Diệp muốn sống ở ngoài, mà ngay cả anh cũng không muốn để cô về nhà.
Có điều, để đứa trẻ và mẹ nó rời xa, anh không làm được, càng không thể để cho chuyện đó xảy ra.
“Để mấy hôm nữa đi ạ.” Không nói ra, Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Độ này cháu không đi được, để mấy hôm nữa cháu về thăm ông.”
Ông cụ lại trách mắng vài câu nữa. Trước đây, chỉ cần nghe tin ông cụ không khỏe là Doãn Chính Đạc sẽ vội vàng về ngay, giờ thì dù nghe thấy
tin tức ấy, anh vẫn còn nói để vài hôm nữa mới về.
Cúp điện thoại, Doãn Chính Đạc đến bên cạnh hai mẹ con Lê Diệp.
Lê Diệp nghe thấy anh nói chuyện với người nhà, hơi nghiêng đầu, “Sao vậy, ông không khỏe à?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô, “Đợi anh sắp xếp xong cho mẹ con em rồi sẽ về.”
“Anh về luôn đi.” Lê Diệp nhìn đồng hồ, “Giờ về luôn, đến nơi cũng không muộn lắm đâu.”
Doãn Chính Đạc lại chẳng động đậy, Lê Diệp nhìn anh, thật chẳng hiểu nổi anh đang nghĩ gì.
Anh nhìn Hi Hi, một lúc sau, anh đột nhiên quay đầu, hôn một cái lên má cô.
Lê Diệp cuống quýt liếc qua Hi Hi, thằng bé đang chơi bóng, không hề nhìn thấy bố mẹ đang làm gì.
Cô hơi bối rối, “Anh làm gì đấy…”
Anh chẳng nói gì, nhìn Hi Hi, rồi lại giang hai cánh tay ra, “Hi HI, lại đây nào, bố đưa con đi ăn đồ ăn ngon.”
Hi Hi trước sau như một, nhất quyết không nhìn anh, anh đành phải đi đến bế thằng bé lên.
Một tay dắt cô, một tay bế con trai, anh nói, “Trước giờ chưa được
làm sinh nhật cho Hi Hi, hôm nay luôn đi, nhà mình đi ăn bữa cơm đoàn
tụ.”
Thấy anh có ý định ra ngoài, Lê Diệp vội vàng đi lấy áo khoác cho một lớn một nhỏ. Con người anh, nói gió mà lại thành mưa.
Màn đêm buông xuống, anh lái xe đưa hai mẹ con cô đến một nhà hàng.
Bên trong có khu vui chơi cho trẻ em, Hi Hi ngồi vào một chiếc xe đẩy
hình ô tô, khoái trá xoay xoay cái vô lăng.
Gọi món, đặc biệt lấy thêm một chiếc bánh ngọt, rồi Doãn Chính Đạc
quay ra nhìn con tra. Nếu có thể, anh sẽ hái cả sao trời cho nó, bù đắp
cho con trai, anh chỉ sợ ít chứ không ngại nhiều.
Các món dần dần được bê lên hết, cả chiếc bánh ngọt xinh xắn cũng đã
xong. Hi Hi thì lại rất có hứng thú với mấy ngọn nến, bám cả vào bàn,
cẳng chân gếch lên ra chiều muốn trèo lên trên.
Ôm thằng bé ngồi lên đùi, Doãn Chính Đạc xoa đầu con trai, “Hi Hi, ba người nhà mình, mỗi người ước một điều đi.”
Hi Hi chỉ muốn đưa tay bóp ngọn lửa phía trên cây nến. Tóm lấy bàn
tay mũm mĩm không cho thằng bé nghịch loạn, Doãn Chính Đạc cúi đầu, im
lặng một lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lê Diệp.
Cô cũng cúi đầu, ước thay cho Hi Hi một điều…
Chỉ mong con trai lớn lên khỏe mạnh, chỉ mong mẹ con cô không phải xa nhau nữa…
Hi Hi dẩu miệng, coi bộ như muốn ăn nguyên cả cây nến vậy. Doãn Chính Đạc thổi tắt ngọn lửa, thằng bé có vẻ không vui, đập đập bàn tay mũm
mĩm lên mặt bàn.
Đây là lần đầu tiên Hi Hi đón sinh nhật cùng bố mẹ, nhưng nó đâu biết được ý nghĩa của thời khắc này. Bánh ngọt còn chưa được cắt ra, thằng
bé đột nhiên nhào ra, tóm lấy một ít kem, nhét hết vào miệng, khiến cả
mặt dính đầy kem tươi.
“Hi Hi!” Lê Diệp dở khóc dở cười, đành phải lấy khăn lau mặt cho nó.
Thằng nhóc ăn uống ngon lành, bánh kem thơm ngon, nó vừa tóp tép nhai vừa ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình. Người này không quá quen thuộc,
nhưng ánh mắt dịu dàng thì khiến thằng bé cảm thấy yên tâm, còn đột
nhiên đập bốp bàn tay dính kem lên mặt Doãn Chính Đạc.
Nhìn mặt anh dính nguyên dấu tay màu trắng, Hi Hi cười khanh khách, chỉ vào anh, “Ố ố.”
Sửa đi sửa lại mà vẫn không biết gọi bố, chỉ bi bô kêu ố. Doãn Chính
Đạc véo mũi nó, rồi nhìn người phụ nữ đang tươi cười, “Diệp Nhi, sáng
sớm mai anh về nhà một chuyến, đến tối mới quay lại, em tự chăm con được chứ?”
“Được… Nếu sức khỏe ông không tốt, anh ở lại thêm chăm sóc ông đi.”
Anh không đưa cả mẹ con cô về
cùng, hẳn là chưa muốn cho người nhà biết đến sự tồn tại của Hi Hi.
Trong lòng anh chắc đã có tính toán, bởi anh không muốn cho mẹ con cô
chia lìa. Lê Diệp biết suy nghĩ của anh, nên vô cùng cảm kích, nhưng
tương lai để thằng nhỏ ở đâu, nhất thời cô vẫn chưa đưa ra được quyết
định.
Anh không nói gì, bởi anh không muốn cô có bất kì mối lo lắng nào, trong lòng anh, rõ ràng đã có tính toán.
Lê Diệp nhìn bộ dạng ngây thơ của Hi Hi mà có chút thất thần.
Anh biết nỗi lo của cô, anh cầm lấy bàn tay mập mạp của Hi Hi rồi
nói, “Lê Diệp, bất kể thế nào, anh sẽ bảo vệ em và Hi Hi. Có anh ở đây,
em không phải lo lắng gì cả.”
Lê Diệp nhìn anh. Anh đối xử với Hi Hi rất tốt, tốt đến mức khiến cô
không đành nói ra vài suy nghĩ. Cô không muốn rời xa thằng bé, anh cũng
không muốn, nhưng hai người họ chẳng phải đôi vợ chồng bình thường, muốn đến với nhau, quá khó.
Nhân viên của nhà hàng nhìn thấy cảnh gia đình hạnh phúc ấy liền bước tới, “Anh chị có muốn chụp một bức ảnh gia đình không ạ?”
Mặt Doãn Chính Đạc hẵng còn dính kem, Hi Hi cũng bôi kem nhoe nhoét,
vậy mà hai người lớn vẫn ngồi xuống cạnh nhau, đặt cu cậu ở giữa, nhìn
vào ống kính để lưu lại giây phút này.
Nhân viên nhà hàng in ảnh ra, đưa cho hai người. Ánh sáng dìu dịu, nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ, đủ để hòa tan cả thế giới này.
Doãn Chính Đạc gài tấm ảnh vào trong ví. Đây là lần đầu tiên họ có
ảnh gia đình. Điều ước của anh chính là, hằng năm, ba người họ đều có
thể cùng đón sinh nhật, chỉ có thể thêm thành viên, chứ không được giảm
bớt người nào.