Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 107: Chúng ta không còn quan hệ nữa




Phòng bệnh.

Lúc Lê Diệp tỉnh lại thì trời đã tảng sáng.

Cô mở mắt, đối diện với một ánh mắt thâm sâu.

Doãn Chính Đạc bị cô nhìn chằm chằm, hơi khựng lại một chút rồi nhướng mắt, “Tỉnh rồi thì dậy đi, cánh tay anh sắp đứt lìa rồi đây.”

Có thế Lê Diệp mới phát hiện ra không biết mình nằm đè vào anh từ bao giờ, gối đầu lên cánh tay anh. Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn anh xoay xoay đầu vai cứng ngắc, cô vô cùng xấu hổ.

Không tiện đi lại, anh phải ở bệnh viện để theo dõi, bị thương mà bên cạnh không có ai, chỉ có cô ở cùng chăm sóc anh.

Cô tìm di động, đang nghĩ xem nên nói với ông chủ thế nào.

Giật giật cánh tay, Doãn Chính Đạc nhìn vẻ ngây ngẩn của cô, “Xin nghỉ việc đi, đơn giản.”

Lê Diệp liếc anh một cái. Anh vốn chẳng phải lo lắng về cuộc sống, cho dù hiện tại có về hưu non, thì vẫn có thể sống đời tiêu tiền như nước.

Cô vào nhà vệ sinh, xin ông chủ hiệu sách cho nghỉ vài ngày. Đối phương không mấy vui vẻ, cô không nói trước mà đột ngột xin nghỉ, nếu bình thường cô không làm tốt thì có khi ông chủ sẽ kêu cô khỏi phải đến nữa cũng nên.

Cúp điện thoại, cô đi ra ngoài, thấy Doãn Chính Đạc đang ngồi đó với nửa thân trên để trần, còn vẫy vẫy tay, “Lại đây nhanh.”

Lê Diệp bước đến, anh chỉ chỉ xuống dưới, “Đi giày.”

Lê Diệp xỏ cho anh đôi dép lê, anh lại khoác tay lên vai cô, định mượn lực để đi xuống, Lê Diệp liền bảo, “Anh làm gì đấy? Bác sĩ bảo anh không được tùy tiện đi lại.”

“Anh buồn tiểu!” Anh tức giận, vớ lấy cái gậy của cô, ép cô đến mức gần ngạt thở.

Lê Diệp đành phải đỡ anh. Vào nhà vệ sinh, cô định đi ra thì anh lại không buông tay, chỉ chỉ vào đầu mình, “Nếu anh choáng rồi ngã xuống xong chết thì làm thế nào bây giờ?”

Lê Diệp buồn bực nhìn anh, “Anh có thể đừng có nói lung tung được không?”

Anh cởi quần, không hề xấu hổ mà giải quyết luôn.

Lê Diệp lắc lắc đầu, ra chiều không nghe cũng không thấy gì hết.

Một lát sau, anh giải quyết xong, bỗng nhiên huých huých cô, “Em xem chỗ này hộ anh cái.”

Lê Diệp lẩm bẩm, “Nhìn gì?…”

“Em không quay đầu lại làm sao biết anh bảo em nhìn gì!” Anh nhíu mày.

Lê Diệp không bị mắc lừa, anh còn chưa kéo quần lên, cô cắn răng nói, “Anh đừng có mà luyên thuyên!”

“Anh muốn nói là, trên đùi anh cũng có vết thương, rốt cuộc em vẫn mặc kệ.” Anh nghiêm túc nói.

Lê Diệp vẫn không nhìn, “Bị thương thì gọi y tá.”

“Anh mà lại để cho y tá nhìn cái đấy của anh à?” Doãn Chính Đạc xoay mặt cô lại, “Vì em nên anh mới bị tai nạn, chuyện này em phải chịu trách nhiệm.”

Cổ Lê Diệp đỏ lên, “Doãn Chính Đạc, anh đừng có không biết phải quấy như thế.”

Anh đè đầu cô lại, ép cô nhìn mình, “Anh thay em chịu tội, em phải báo đáp, đây là đạo lý.”

Lê Diệp nhất quyết không chịu cúi đầu nhìn, anh dùng chút lực, rốt cuộc cũng đè được đầu cô xuống. Thứ phừng phừng lúc sáng sớm đối diện mặt cô, Lê Diệp bất chợt thét lên, anh đứng cạnh thì lại thấp giọng cười.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, Lê Diệp cực kỳ tức giận, véo anh một cái, “Anh đủ rồi đấy!”

Anh bị đau, rít vào một hơi, “Anh không trêu em, bị thương thật đấy, tại em nhìn không đúng chỗ thôi.”

Lê Diệp vô cùng bực bội, nhất quyết không thèm để ý đến anh.

Anh cúi đầu tự tìm, nhìn đến chỗ căng phồng của mình, “Đây là phản ứng sinh lý bình thường, không phải muốn là khống chế được, kiểu như em sáng vừa dậy đã đói ấy, có cái gì kinh khủng đâu.”

Lê Diệp đang định ra ngoài, bỗng nhiên anh nói, “Tìm thấy rồi, chỗ này có một vết bầm to này.”

Lê Diệp không phản ứng, bầm hay không thì cô cũng không quan tâm.

Thấy cô không có phản ứng gì, Doãn Chính Đạc kéo quần lên, vỗ vỗ bả vai cô, “Thôi kệ… Anh ra nằm nghỉ đây.”

Lê Diệp đỡ anh về bên giường, vừa ngồi xuống, anh lại xoa xoa bả vai, “Anh muốn đánh răng rửa mặt.”

Vừa rồi đã không tự làm, giờ còn muốn cô hầu hạ. Lê Diệp bê chậu rửa mặt ra, quết kem đánh răng rồi đưa cho anh. Anh chẳng buồn nhìn qua mà há luôn miệng ra.

Nhìn đống băng gạc quấn trên đầu anh, cô cũng chẳng muốn so đo, liền lại gần đánh răng cho anh.

Anh hưởng thụ sự phục vụ một cách cực kỳ thoải mái, miệng đầy bọt trắng, “Bên trái, bên phải, chỗ vừa này phải chải lâu thêm một lúc.”

Lê Diệp đánh răng rửa mặt cho anh xong, anh liền nằm xuống gối, rồi nhìn đồng hồ, “Anh muốn ăn cháo trứng muối.”

“Muốn gì nữa?” Lê Diệp nhìn anh.

“Sinh tiên.”

*Hay còn gọi là Màn thầu sinh tiên

Lê Diệp đứng dậy, “Tôi đi mua.”

Anh còn đang nghĩ ngợi, “Uống một cốc sữa đậu nành nữa cũng không tệ.”

Lê Diệp thấy dáng vẻ của anh chẳng giống như đầu bị thương, tinh thần sai bảo người khác không giảm bớt chút nào.

Nhìn cô ra ngoài mua đồ ăn, anh cười cười, nằm trên giường, đầu gối lên hai cánh tay, bị thương mà lại cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.

Một lúc sau, Lê Diệp mang bữa sáng về. Biết anh kén chọn, nên cô mua rất nhiều thứ, đều là đồ anh thích ăn.

Đặt đồ lên bàn, thấy anh không động đậy, đoán là anh cũng chẳng muốn động tay, cô dùng thìa xúc cháo, đưa cho anh, “Chẳng phải đòi ăn cháo trứng muối sao?”

Lúc này, anh mới ngồi dậy, há miệng ăn…

Anh cau mày, đồ ăn ở đây đúng là khó nuốt, nhưng cô đã vất vả mua về, lại còn đút từng miếng một, có khó nuốt cũng phải nuốt trôi.

Lê Diệp đút cho anh ăn, sau đó anh tựa vào đầu giường nhìn cô ăn. Không biết sao lại đau, anh ôm trán, mãi vẫn không hé răng kêu.

Lê Diệp không phát hiện ra điểm bất thường của anh, một lúc sau, thấy đầu anh đổ mồ hôi, cô liền đứng dậy, “Sao thế?”

Hơi thở của anh có chút nặng nề, anh cố chịu, nói, “Không có gì.”

“Để tôi đi tìm bác sĩ!” Lê Diệp đứng dậy, đang định đi thì Doãn Chính Đạc tóm tay cô lại, lắc đầu, “Không cần.”

“Sao lại không cần!” Lê Diệp thấy anh cố chấp thì có chút tức giận.

Anh đặt tay lên lưng quần, “Anh không muốn cho người khác nhìn chỗ này.”

Khuôn mặt Lê Diệp bỗng chốc đỏ bừng lên, cô lắp bắp, “Anh…rốt cuộc anh bị làm sao?…”

Anh kéo quần xuống một chút, “Hình như chỗ này của anh bị thương rồi.”

Lê Diệp thấy ánh mắt anh rất nghiêm túc, không giống như đang lấy cô ra làm trò cười, buồn bực nói, “Thật không?…”

“Đau đau, lúc đi vệ sinh như kiểu bị rách ấy, càng đau tợn.” Anh thấp giọng rên rỉ.

Lê Diệp không biết nên làm gì, gọi y tá thì anh không cho, chỗ đó nhạy cảm, cô lại càng không nhìn kĩ được.

“Em kiểm tra hộ anh xem sao lại thế.” Doãn Chính Đạc lại kéo quần xuống thấp một chút, “Cưới rồi, em chưa từng nhìn thì cũng từng dùng rồi.”

Lê Diệp trừng mắt liếc xéo anh một cái. Anh chẳng xấu hổ, thấy cô không có thái độ phản kháng kịch liệt, anh kéo xệch quần xuống tận đầu gối.

Rõ như ban ngày, Lê Diệp cực kỳ xấu hổ, vội vàng quay đầu đi.

Anh cảm thấy buồn cười, “Đây là bệnh viện, người trần truồng làm phẫu thuật khối ra, ai quản chúng ta đang làm gì chứ.”

Lê Diệp xấu hổ tiến tới, ánh mắt mơ hồ, “Bị thương ở đâu?…”

Anh nâng một chân lên, chỉ vào sườn trong, “Ở đây.”

Lê Diệp còn tưởng anh khoa trương, ai ngờ vừa nhìn thấy đã lập tức hoảng hốt.

Không biết anh bị va chạm thế nào mà sườn đùi trong đầy vết bầm tím. Cô không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy hình như có cả vết thương.

Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, Lê Diệp cố vượt qua chướng ngại tâm lý, bước đến gần, cúi người nhìn chỗ đó của anh.

Đúng là bị thương thật. Một vết thương sưng đỏ, không quá sâu, nhưng ở chỗ này, đi lại sẽ cọ xát vào, da ở đây lại mỏng, nếu bị thương sẽ cực kỳ đau.

“Tôi đi lấy thuốc.” Lê Diệp tìm thuốc nước, ngồi về chỗ, cúi đầu bôi cho anh.

Anh tựa vào gối, cúi đầu nhìn cô cẩn thận lau vết thương, vừa rồi còn đau đến nhíu mày, vậy mà lúc này anh lại đột nhiên sinh phản ứng…

Nhìn thấy nơi đột ngột phình lên, Lê Diệp cứng đờ người.

Anh lại chẳng xấu hổ, hơi cựa mình, “Không khống chế được… chỗ em chạm vào tương đối mẫn cảm.”

Lê Diệp nghẹn họng, định bỏ qua hành vi lưu manh của anh để chuyên tâm xử lý vết thương, ai ngờ anh không hề có ý kiềm chế, nằm được một lát liền cầm lấy chỗ đó.

Lê Diệp bỏ cục bông xuống, trừng mắt nhìn anh, “Anh định làm gì?”

Doãn Chính Đạc nhìn cô, còn nghiêm túc nói, “Anh xem chỗ này có bị hỏng không.”

Lê Diệp quay đầu định đi, anh lại không cho, kéo cô quay lại, “Anh nhớ ra rồi, lúc anh nghiêng người che cho em, chỗ này bị đập vào cần số.”

Lê Diệp không muốn biết chuyện đó, cô liếc xéo anh, “Doãn Chính Đạc, anh nghiêm túc một chút đi!”

Anh tỏ vẻ vô tội, “Có gì mà không nghiêm túc, y tá khám cho bệnh nhân về mảng này, lúc đấy cũng trần như nhộng thế này này.”

Lê Diệp nói, “Vừa hay, tôi gọi y tá đến khám cho anh.”

Anh không chịu, “Không được, anh bị bệnh sạch, anh không chịu nổi để người khác chạm vào mình.”

Lê Diệp nhìn anh, anh lại bổ sung, “Em không phải người khác, em thì được.”

Trong lòng Lê Diệp có một cảm giác khó diễn tả thành lời, kiểu cảm giác này khiến ai cũng phải bối rối…

Anh gần như không mặc quần áo, nằm trên giường với cả người đầy thương tích, còn đang nắm lấy cái đó của mình, nói những lời đó với cô, vậy mà phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là ghê tởm.

“Anh không với tới được, em bôi thuốc cho anh đi.” Doãn Chính Đạc tóm lấy góc chăn kéo chùm lên đó, thấy cô không thèm để ý đến mình, anh lại nhìn vết thương ở đùi, “Chỗ này đau quá.”

Cô tức giận chốc lát, nhìn thấy vết thương nghiêm trọng là lại phải đi lấy thuốc bôi.

Bôi thuốc xong, cô đắp gạc lên, nhưng chỗ này khó tránh được sự đụng chạm. Bàn tay trắng mịn của cô động vào chỗ nhạy cảm nhất của anh, khiến anh phải nhẫn nhịn đến quặn thắt cả người.

Cho dù anh có che giấu thì vẫn có thể nhìn ra anh không được thoải mái một phút nào. Không biết anh đang nghĩ gì, mà vừa nhìn cô, ánh mắt vừa lộ ra tia u tối.

“Anh đủ chưa!” Lê Diệp cáu giận.

Anh gối lên hai tay, “Anh không làm gì cả nhé.”

“Nhắm mắt lại!” Lê Diệp oán giận.

Anh bĩu môi, nhắm mắt lại rồi quay mặt đi.

Cuối cùng cũng lau xong vết thương cho anh, Lê Diệp vội vàng quay mặt đi, “Anh mặc quần vào…”

Anh hắng giọng, nhìn thấy mình vẫn đang trong trạng thái hưng phấn thì lại nhìn cô, “Không mặc được.”

Lê Diệp chẳng muốn so đo với anh, thu dọn hòm thuốc, đang định đi cất, vừa đứng dậy thì y tá đã đẩy cửa vào, còn hỏi, “Phải tiêm rồi.”

Vẫn để trần, Doãn Chính Đạc lập tức kéo chăn lên, Lê Diệp cũng vội vàng quay đầu lại chỉnh chăn cho anh. Cô y tá tuy không nhìn thấy hết nhưng cũng được phần nào. Thấy cả hai người cùng đỏ mặt, cô ấy nhìn Lê Diêp, còn trịnh trọng nói, “Không được làm chuyện kích động, người bị thương vẫn còn phải theo dõi.”

Lê Diệp ngượng ngùng chạy vào nhà vệ sinh. Doãn Chính Đạc ho khan hai tiếng, nhìn mũi kim đâm vào mu bàn tay mình, anh hỏi, “Khi nào tôi có thể xuất viện?”

“Chờ kiểm tra xong, nếu không có gì thì có thể nhanh chóng xuất viện thôi.”

Đợi y tá đi, Lê Diệp mới chậm chạp đi từ nhà vệ sinh ra.

Anh nhìn kim tiêm trên tay mình rồi gọi cô, “Tẹo nữa anh phải xét nghiệm.”

Cô buồn bực đáp lại, nhưng mắt thì không nhìn anh.

“Anh nói là tẹo nữa anh phải làm xét nghiệm.” Anh thúc giục, “Em lại đây.”

Lê Diệp nhìn anh với vẻ khó hiểu. Anh nuốt nước bọt, nhìn chỗ mà hôm nay hưng phấn một cách lạ thường, “Anh thế này, không làm gì được cả…”

Lê Diệp ngẫm một lúc mới hiểu được ý của anh, mặt bỗng đỏ lên, “Anh tự nghĩ cách đi…”

Anh nhìn tay mình, “Anh không làm được, một tay truyền nước, một tay bị thương.”

Lê Diệp đứng bên cạnh, làm như không nghe thấy gì.

Anh gắt một tiếng, “Lê Diệp, em lại đây.”

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, coi như anh không tồn tại. Nếu giờ mà bước qua, cô là con ngốc.

Cứ đứng yên như vậy, thấy anh không nhúc nhích, Lê Diệp quay lại, thấy anh nghiêng đầu, thần sắc như bị đè nén đến khổ sở.

“Anh hạ tay xuống mau!” Lê Diệp nhắc nhở.

Anh nâng tay định lấy thứ gì đó, Lê Diệp vội vàng ngăn cản,

Anh muốn làm gì?”

Anh với với lấy cốc nước ở bên cạnh, Lê Diệp nhìn thấy máu trào ngược lại ống truyền, liền quát, “Sao cứ khua khoắng loạn lên thế nhở!”

Thấy cô cầm cốc nước đến, anh hạ tay xuống, cúi đầu ngoan ngoãn uống nước.

Lê Diệp cho anh uống nước, bất chợt lại nhớ về ngày trước…

Lần đó, anh cũng phải nằm viện. Hạ Tiểu Chước đâm anh bị thương, cô muốn đến bệnh viện cầu xin anh. Anh được truyền nước, truyền xong trong lúc đang ngủ, cô trơ mắt nhìn máu xông ngược lên ống truyền mà không lên tiếng, khiến y tá vào trách móc cô một hồi.

Vậy mà, chỉ trong một thời gian, cô đã không còn là cô nữa.

Thấy cô ngẩn người, Doãn Chính Đạc kéo cô lại, ép cô trước ngực mình, động tác mau lẹ hoàn toàn không giống cái dáng đến cốc nước cũng không lấy nổi.

Lê Diệp né tránh rồi trách, “Anh làm gì đấy!”

Anh nắm tay cô đưa vào trong chăn, “Diệp Nhi, giúp anh giải quyết!”

Cô bực mình, “Doãn Chính Đạc!”

“Hừm…” Bỗng nhiên, anh thay đổi nét mặt, y hệt như đứa nhỏ ngỗ ngược, ôm chặt lấy cô, ghé sát lại hôn tai cô, “Giúp anh đi…”

Lê Diệp bị anh kéo tay, dừng lại ở nơi nóng rẫy của anh. Cô muốn rút tay ra, nhưng vừa động đậy thì anh đã la lên, “Đừng nhúc nhích, em động vào vết thương của anh!”

Ngoài cửa hay có y tá đi lại, Lê Diệp sợ họ vào nhìn thấy cảnh tượng này, liền cắn răng nói, “Doãn Chính Đạc, anh buông ra!”

Anh thả ra mới là lạ. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy nơi hưng phấn vì cô. Ngậm lấy thùy tai cô, anh cất giọng khàn khàn khó chịu, “Sợ bị người ta nhìn thấy thì mau mau hỗ trợ đi, bằng không anh bị đẩy đi kiểm tra trong cái dạng này, người ta nhìn thấy cũng khó chịu.”

Lê Diệp thầm nghĩ, đáng đời anh, từ sáng sớm đã có vẻ không yên phận, chẳng có một chút gì giống người bị thương.

Nhưng trong đầu anh chỉ có duy nhất chuyện này, một giây cũng không muốn chờ, xốc thẳng cô lên.

Cô có chút kháng cự, động phải kim truyền của anh, khiến anh đau đớn rên lên một tiếng. Nhưng anh không hề buông ra, vừa hành động vừa nói, “Chảy máu rồi.”

Lê Diệp cúi đầu nhìn, miếng gạc dính trên mu bàn tay anh thấm một chấm đỏ. Cô liền dừng lại, nói với anh, “Anh buông ra.”

Anh hừ nhẹ hai tiếng. Thả, đương nhiên sẽ thả… làm xong sẽ thả.

Hơi thở của anh dừng bên tai, Lê Diệp bị anh làm cho choáng váng, anh không hề kiêng dè gì, thứ đang bừng bừng phấn khích ngập tràn trong lòng bàn tay cô.

Cô nhịn, coi như chiều anh bởi anh bị thương vì cô.

Vốn tưởng rằng anh sẽ nhanh chóng kết thúc, ai ngờ con người này vô độ, nằm lì ra, ôm cô thật chặt. Bị thương mà lại có cái vẻ như vậy, thần sắc hưởng thụ, gằm mặt thở dốc, thỉnh thoảng cất tiếng thở thỏa mãn.

Lê Diệp không nhịn được, liền nói, “Còn bao lâu nữa?”

Anh rên lên, “Sắp rồi…”

Lê Diệp bị anh thít chặt, có chút khó thở, tim đập cũng dồn dập lạ thường.

Anh tham lam, không có chút xấu hổ nào, coi tay cô như tay mình vậy.

Cô dần dần cảm thấy khó chịu, nhíu chặt mày, “Anh đủ chưa?…”

Nhưng vừa mở miệng, chính cô lại thấy hoảng sợ. Giọng nói đó đã khàn đi, hơi thở phập phù dồn dập, cô đã bất giác bị anh cuốn hút mất rồi.

Nhìn người phụ nữ trong lòng với gương mặt đỏ hồng, anh khẽ cười, cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, giọng nói trầm trầm, “Ngoan… Tới đi…”

Không hiểu sao cô lại mềm oặt đi, như một vũng nước chảy rượt, muốn nói anh cũng không nên lời, muốn giãy giụa nhưng chẳng thể động đậy được.

Âm thanh mờ ám liên tục vang lên. Lê Diệp cắn môi, cơ thể bắt đầu phát run.

Rốt cuộc anh cũng giải phóng trong tay cô, thở dài một tiếng, cơ thể khẽ run lên.

Nhìn dáng vẻ của cô, anh biết cô cũng khó chịu, liền cười khẽ rồi ngậm lấy môi cô, “Đợi anh khỏe, sẽ cho em ăn no.”

Lê Diệp đẩy anh, “Tránh ra…”

Anh thật sự bị phản ứng của cô làm cho anh chộn rộn đến khó chịu. Cô rất ít khi có phản ứng như vậy, anh không thể chống cự được, đưa tay rút kim truyền, xoay người đè lên cô.

“Doãn Chính Đạc!” Cô lập tức đánh anh, “Anh làm gì đấy?”

Anh ở trên cô, ngón cái vuốt ve hai má cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, “Về với anh đi.”

Lê Diệp lập tức ngoảnh mặt đi, “Không thể nào, chúng ta ly hôn rồi.”

“Lải nhải mãi, không phải nói nữa, anh không ký, vĩnh viễn không ký…” Anh ôm cô, người phụ nữ trong lòng mềm mại lạ thường, đôi mắt lóng lánh sóng nước, vẻ yếu ớt đó thật khiến anh không thể nào chống cự nổi.

Cúi đầu, một nụ hôn sâu triền miên.

Lê Diệp đưa tay ngăn cản, anh lại cực kỳ ngang bướng, ngậm lấy môi cô thăm dò, thấy cô không phản kháng kịch liệt, anh liền bất chấp, tham lam tiến vào, mút lấy đầu lưỡi cô.

Lê Diệp run rẩy, cô cảm thấy mình như đang phát sốt lên vậy, muốn tóm lấy thứ gì đó nhưng ngay cả sức để nắm tay lại cũng chẳng còn.

Hôn đến khi cả hai người cùng khó thở, anh mới buông co ra, khàn giọng nói, “Không về, thì anh ở lại thôi.”

Lê Diệp khép hờ mắt, không nhìn vào mắt anh, “Chúng ta không còn quan hệ nữa, Doãn Chính Đạc…”

Anh nở nụ cười xấu xa, huých huých cô, “Quan hệ có thể phát sinh bất cứ lúc nào.”

Lê Diệp đẩy anh, cô cũng không biết còn có thể nói gì nữa. Điều tất yếu để duy trì hôn nhân đã không tồn tại, thời điểm ra đi, cô đã kiên quyết như vậy, hiện giờ không thể quay lại con đường đã rút lui được.

Anh không để ý đến chuyện này, trước mắt chỉ có cô, anh hôn lên chóp mũi cô, “Đừng nói nữa, trên đời này, không ai có thể thay đổi quyết định của anh.”

Lê Diệp đang lo lắng thì y tá đẩy cửa vào, “Anh Doãn, chuẩn bị…”

Nhìn thấy hai người ôm nhau, cô y tá kêu lên một tiếng rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Lê Diệp ngồi dậy trong tình trạng đầu tóc rối bù. Anh cười khẽ hai tiếng, vô cùng vui vẻ, “Đi thôi, đi làm xét nghiệm với anh.”