Translator: Wave Literature
Sau bữa tối, Phó Thời Khâm dìu Phó lão phu nhân xuống lầu rồi tiễn bà lên xe chuẩn bị về nhà.
Phó Hàn Tranh nhận được điện thoại báo cáo tình hình công việc liền vào phòng làm việc nói chuyện. Nhìn thấy một bàn đầy những món quà mà anh đem về cho Cố Vi Vi vẫn ở nguyên vị trí cũ, trong lòng không khỏi có chút trống trải.
Sau khi cúp máy, Phó Hàn Tranh đành tự mình mở quà, lấy ra một sợi dây chuyền Hồng ngọc.
Cố Vi Vi đang rửa bát trong bếp, bỗng nhiên từ trên đầu một sợi dây chuyền từ từ hạ xuống trước mặt cô. Đến khi Cố Vi Vi định thần lại thì Phó Hàn Tranh đã đeo nó lên cổ cô rồi.
Làn da trắng mịn của cô càng làm nổi bật lên vẻ tinh xảo tới lóa mắt của Hồng ngọc.
"Em đeo nó lên trông rất đẹp, cứ coi như đây là... quà cảm ơn vì bữa tối hôm nay đi."
Cố Vi Vi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền kia, vừa nhìn thấy liền muốn tháo nó xuống nhưng tay vừa đưa lên đã bị Phó Hàn Tranh nắm lấy.
"Tôi không muốn đeo."
Khi còn sống ở Cố gia, cô đã từng tiếp xúc với rất nhiều món đồ xa xỉ, vì thế vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra sợi dây chuyền này giá trị đến thế nào.
"Đây là một loại đá quý rất hiếm có ở nước B, người dân ở đó nói rằng khi một người đàn ông gặp được người con gái mà anh ta yêu thương, nếu tặng loại đá quý này cho cô ấy thì hai người sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long…."
Ngay khoảnh khắc này, con ngươi thâm trầm của Phó Hàn Tranh cũng không còn che dấu nổi tình yêu mà anh dành cho cô, giọng nói trầm thấp đầy khiêu gợi của anh càng như muốn mê hoặc lòng người.
"..." Cố Vi Vi trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh.
Đây…. Là đang tỏ tình sao?
Đang lúc trong lòng Cố Vi Vi còn rối tinh rối mù nghĩ xem phải làm thế nào để trả lại dây chuyền thì Phó Hàn Tranh lại cúi đầu hôn lên trán cô.
"Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm đi."
"Này, chờ một chút…."
Cố Vi Vi còn chưa kịp tháo dây chuyền xuống thì Phó Hàn Tranh đã gọi Phó Thời Khâm quay về nhà.
Lúc cô tháo được sợi dây chuyền kia xuống thì Phó Hàn Tranh cũng đã đi mất rồi. Cố Vi Vi nhìn sợi dây chuyền Hồng ngọc trên tay, trong đáy mắt chợt thoáng qua một tia ảm đạm.
Ở nước B, tại vùng núi có nhiều loại Hồng ngọc này trước đây đã từng thuộc về một vị lãnh chúa. Vị lãnh chúa ấy đem lòng yêu mến một vị thiên kim tiểu thư sắp phải gả vào vương thất quý tộc nên đã dùng Hồng ngọc để tỏ tình với cô gái kia.
Lãnh chúa trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng thật sự cưới được người con gái mà hắn yêu thương, bọn họ bên nhau đến khi bạc đầu.
Cho nên, hào môn quý tộc ở nước B liền coi loại Hồn ngọc này là tín vật để tỏ bày tình yêu.
Mấy năm trước, Cố Tư Đình cũng từng tặng cho cô một sợi dây chuyền Hồng ngọc.
Sợi dây chuyền Hồng ngọc tượng trưng cho tình yêu đó, cũng đã thật sự giúp bọn họ ở bên nhau.
Cô chết đi sống lại, hơn nữa còn lưu lạc tới bên cạnh tử địch của Cố gia, Phó Hàn Tranh, từng bước đều giống như bước trên băng mỏng.
Hắn để Lăng Nghiên cấy ghép trái tim cô, tin đồn về hai người bọn họ trên mạng thì nhiều vô kể.
….
Lê gia.
Hiếm khi Lê Hinh Nhi về nhà mà không báo trước. Em trai của Chu Mỹ Cầm, Chu Hoành và vợ hắn, Vương Phân đều đến Lê gia làm khách, mọi người chuẩn bị bữa cơm gia đình, chờ Chu Mỹ Cầm và Lê Gia Thành về nhà rồi sẽ cùng nhau chúc mừng Lê Hinh Nhi nhận được vai nữ chính và cuộc hợp tác quan trọng giữa tập đoàn Long Thăng và tập đoàn Thiên Thịnh.
Chu Mỹ Cầm "đi công tác" suốt mấy ngày mới về nhà, Vương Phân rất nhiệt tình mà hỏi thăm bà ta, trên tay còn cầm theo một bát chè vừa mới nấu xong.
"Chị cả à, sao chị lại vội vàng đi công tác như thế chứ, mọi người đều đang đợi chị về nhà để cùng nhau chúc mừng đây."
"Có chuyện gì đáng để chúc mừng chứ?" Chu Mỹ Cầm hừ lạnh.
"Dùng nha đầu đáng ghét Mộ Vi Vi kia để đổi lấy tài nguyên điện ảnh quan trọng như vậy cho Hinh nhi, còn giúp công ty ký được một hợp đồng lớn như vậy, đương nhiên là phải chúc mừng rồi." Vương Phân vui vẻ cười.
Chu Hoành cũng làm việc ở Long Thăng, hơn nữa còn là người phụ trách hạng mục này, vì vậy chuyện ký hợp đồng thành công đương nhiên Vương Phân là người vui vẻ nhất.
"Trước đây nha đầu Mộ Vi Vi đáng ghét đó suýt nữa thì làm Lâm Na của chúng ta mất mặt trước người nhiều như vậy ngay tại trường học. Giờ thì hay rồi, nếu giáo viên và học sinh trong trường biết con nha đầu đó đã làm ra loại chuyện gì, để xem nó còn có mặt mũi mà đến trường nữa không….."
"Đủ rồi!" Chu Mỹ Cầm cứ thế mà gạt đổ bát chè Vương Phân đang đưa tới, lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, "Không ai được phép nhắc tới chuyện này nữa, ai còn dám nói ta liền xé rách miệng người đó."
"Nhắc lại thì đã sao chứ, không lẽ chị lo nha đầu đó muốn dựa vào sự chiều chuộng của Vương tổng mà quay lại cắn chúng ta chắc, Vương Vệ Đông nổi tiếng là kẻ có mới nới cũ, chẳng bao lâu nữa sẽ chơi chán cô ta mà thôi…"
"Tôi đã nói rồi, ai cũng không được nhắc tới nữa, các người không chịu nghe thì cút về quê đi." Chu Mỹ Cầm nghiến răng nghiến lợi nói.
Tối hôm đó, người bị Vương Vệ Đông chà đạp không phải là Mộ Vi Vi, mà chính là bà ta.
Bà ta bị Vương Vệ Đông hành hạ đến cả người đều bị thương, không dám về nhà cũng không dám nói cho ai biết, nên đành phải trốn ở bên ngoài nhiều ngày như vậy. Đến lúc trở về, bọn họ lại còn muốn chúc mừng, chúc mừng bà ta bị lão hám sắc Vương Vệ Đông kia chà đạp chắc?