Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc kia, hơi thở không ngừng run rẩy.
Cô biết, một ngày nào đo bọn họ sẽ gặp lại nhau.
Nhưng cô lại không ngờ, hai người sẽ gặp nhau nhanh như vậy, trong tình huống chật vật như vậy.
"Nguyên Sóc và đứa bé kia, đang ở đâu?" Cố Tư Đình hỏi.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, tâm trạng như nước thủy triều đang cuồn cuộn trào dâng.
Cô sợ Cố Tư Đình sẽ nhận ra cô, lại vừa sợ rằng… hắn sẽ không nhận ra cô.
Thậm chí trong khoảnh khắc mà anh bước vào trong phòng, cô liền cảm thấy tất cả những chuyện mà cô trải qua trong mấy tháng nay chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Cô không trở thành Mộ Vi Vi, cũng không bị Lăng Nghiên cướp mất trái tim.
Cô tỉnh lại từ trong giấc mơ, cuộc sống hàng ngày đều diễn ra như trước.
"Nói đi, Nguyên Sóc trốn đi đâu rồi, đứa bé kia đang ở đâu?" Lời lẽ của Cố Tư Đình rất sắc bén, thần sắc nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc thì tâm trạng của Cố Vi Vi cũng bình tĩnh lại.
"Anh… nói cái gì mà Nguyên Sóc, cái gì mà hài tử chứ?"
Người của hắn bắt cô tới đây, không phải là vì nhận ra cô là Cố Vi Vi.
Mà là, vì cô tới Nguyên gia.
Hắn cũng đang tìm người của Nguyên gia, cho nên mới bắt cô tới đây để thẩm vấn.
Lần trước, cô nghe lén Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm nói về chuyện Cố Tư Đình đang tìm một đứa bé.
Bây giờ, Cố Tư Đình lại dò hỏi cô về sư phụ và đứa bé kia.
Lẽ nào, đứa bé mà hắn muốn tìm, là con trai của sư phụ, Tiểu Nguyên Bảo?
Mắt Cố Tư Đình sáng như đuốc, im lặng nhìn đôi mắt trợn tròn vì kinh hoàng của cô gái kia.
"Cô tới Nguyên gia, vậy mà lại không quen biết người của Nguyên gia sao?"
Hơi thở của Cố Vi Vi trở nên run rẩy, viền mắt đã đỏ lên.
"Tôi chỉ… lái xe lên đỉnh núi Thanh Nguyên ngắm cảnh đêm mà thôi, bị lạc đường, thấy có một ngôi nhà cho nên mới muốn hỏi đường."
Cố Tư Đình giơ tay chỉ vào bộ tóc giả của cô.
"Tôi là diễn viên trung quốc tới tham gia liên hoan phim, không muốn bị người hâm mộ nhận ra, cho nên mới cải trang, đội tóc giả, không tin thì tôi có thể gọi người quản lý của tôi tới đón."
Xem ra người của Nguyên gia mất tích, chính là vì không muốn bị Cố Tư Đình tìm tới cửa.
Trước đây hắn vẫn luôn tin tưởng Nguyên gia, rốt cuộc sau khi cô chết đã xảy ra chuyện gì vậy.
Người của Nguyên gia phải trốn đi, mà Cố Tư Đình lại không từ thủ đoạn nhất định muốn tìm được bọn họ.
Trợ lý Hắc Điền Chí Hùng của Cố Tư Đình, đưa điện thoại di động cho cô.
"Gọi người quản lý của cô đi."
Cố Vi Vi nhấn gọi Kiều Lâm, Kiều Lâm mơ mơ màng màng nhận điện thoại.
"Ai vậy, quá nửa đêm rồi, có để người ta ngủ không hả."
"Kiều Lâm, tôi xảy ra chút chuyện ở bên ngoài, anh có thể tới đón tôi được không?"
"Xảy ra chuyện sao?" Kiều Lâm lớn tiếng hỏi, tỉnh cả ngủ, vừa nhảy xuống giường mặc quần áo vừa hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy, cô có bị thương không? Đang ở đâu?"
Cố Vi Vi đưa điện thoại di động về phía Hắc Điền Chí Hùng, "Anh nói địa chỉ cho anh ấy đi."
Hắc Điền Chí Hùng nhận lấy điện thoại, nói địa chỉ khách sạn cho hắn.
Không bao lâu sau, Kiều Lâm chạy tới nơi, Hắc Điền Chí Hùng ra ngoài hỏi hắn ta vài câu.
Sau đó, đi vào báo cáo.
"Ông chủ, cô ta đúng là diễn viên Trung Quốc tới tham gia liên hoan phim, có lẽ là muốn tìm người để hỏi đường."
Cố Tư Đình nhìn chằm chằm Cố Vi Vi hồi lâu, vẫn không tin cô không quen biết người của Nguyên gia.
Lúc nãy ánh mắt mà cô dùng để nhìn hắn, không giống như người mới gặp hắn lần đầu.
Một lúc lâu sau, hắn nhận lấy tờ chi phiếu Hắc Điền Chí Hùng đưa tới, viết lên đó một con số.
"Xin lỗi, chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Cố Vi Vi nhận lấy tờ chi phiếu kia, "Tôi có thể đi được chưa?"
"Có thể."
Cố Vi Vi nắm chặt tờ chi phiếu kia, Hắc Điền Chí Hùng mở cửa để cô ra ngoài.
Kiều Lâm vừa nhìn thấy cô, sợ đến phát khóc.
"Vi Vi, cô thế nào rồi?"
Cố Tư Đình nghe câu nói kia của Kiều Lâm, đột nhiên lớn tiếng ngăn cản người vừa mới đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
Cố Vi Vi dừng bước, bàn tay không kiềm chế được mà run lên.
Cố Tư Đình đi tới cửa phòng, trầm giọng dò hỏi.
"Cô tên là Vi Vi?"
"Tôi tên là Mộ Vi Vi, là Vi Vi trong Vi Vi Nhất Tiếu."