Editor: Wave Literature
Vừa về tới nhà trọ, Phó Thời Khâm vừa mới chuyển hành lý vào trong nhà, Phó Hàn Tranh liền vô ý nói một câu.
"Không phải mỏ quặng ở châu Phi gặp sự cố sao?"
Sống lưng Phó Thời Khâm liền lạnh toát, đột nhiên có một loại dự cảm không rõ.
"Cậu tới đó công tác xem thử đi, giải quyết vấn đề xong thì quay về."
Phó Hàn Tranh nói xong, đi vào phòng ăn hâm nóng bữa tối cho bạn gái.
"Châu Phi, anh, anh nói thật đấy à?"
Phó Thời Khâm thật không thể tin nổi, anh trai hắn lại phái hắn khi đào quặng, lại còn là ở châu Phi đầy động vật hoang dã nữa chứ.
Phó Hàn Tranh không sợ mấy loại sư tử hổ báo kia ăn thịt em trai hắn sao?
"Ngày mai liền đi." Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói tiếp.
"Em…" Phó Thời Khâm vừa tức vừa oan uổng, "Vì em nói cô ấy…"
"Nói cái gì?" Ánh mắt Phó Hàn Tranh lạnh đi.
"Đó là trước đây, cô ấy lúc nào cũng quấn lấy anh, lúc đó chính anh cũng cảm thấy cô ấy phiền phức còn gì, bây giờ lại tìm em tính sổ, thật quá đáng." Phó Thời Khâm giải thích.
Lúc đó, làm sao mà hắn biết được rõ ràng Mộ Vi Vi đẹp như tiên nữ, vậy mà lại ăn mặc cay mắt như vậy.
Cố Vi Vi đem hành lý về phòng của mình, vừa mở cửa ra lại phát hiện phòng của cô thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
Giường của cô không thấy đâu nữa, tủ quần áo cũng không thấy, cả phòng biến thành phòng cất quần áo, treo đầy những bộ đồ thời thượng nhất của các thương hiệu nổi tiếng.
"Phòng của tôi đâu?"
"Mua nhiều quần áo cho em quá, không có chỗ cất, cho nên đổi phòng em thành phòng thay đồ." Phó Hàn Tranh nói.
"Vậy tôi ngủ ở đâu?"
Phó Hàn Tranh bước tới, dẫn cô tới phòng của mình.
"Sau này đây là phòng của em."
"Vậy anh nghỉ ngơi ở đâu?" Cố Vi Vi kinh ngạc nhìn căn phòng được trang trí lại thành kiểu mới.
"Cũng ở đây." Phó Hàn Tranh đáp.
Cố Vi Vi nhìn căn phòng được trang trí giống như phòng tân hôn kia, trong lòng trở nên bối rối.
Đầu tiên là dọn tới đây ở, sau đó lại chạy tới ngủ trên giường cô.
Cô ra ngoài hai tháng, anh liền sửa lại phòng của cô, muốn ép cô ở chung phòng với anh.
Chúng ta ngủ chung trên một cái giường, tôi mất ngủ."
"Từ từ làm quen là được." Phó Hàn Tranh đáp.
Sớm muộn gì cũng ngủ chung, thế nào thì cô phải quen với việc có anh ngủ bên cạnh.
Cố Vi Vi đỡ trán mà thở dài, tại sao mình lại muốn quay xong sớm để trở về đây cơ chứ.
Chờ tới khi khai giảng mới quay về, dự lễ khai giảng xong là có thể trực tiếp bắt đầu đi quảng bá phim rồi.
Giờ thì lại chạy về trước, trở về ngủ cùng Phó Hàn Tranh.
"Đi rửa tay đi, bữa tối của em đã hâm lại xong rồi." Phó Hàn Tranh xoa đầu cô.
Cố Vi Vi cắn răng, dù sao cũng chưa ở đây đến hai ngày là phải theo đoàn phim đi quảng bá phim hơn một tháng không quay về, cô nhịn.
Ừm, ngày mai phải gọi điện thoại cho Kiều Lâm, bảo hắn sắp xếp cho cô nhiều công việc một chút.
Tốt nhất là, có thể khiến cho cô ngày nào cũng bận đến mức không về nhà được.
Cố Vi Vi rửa sạch tay rồi đi đến phòng ăn, Phó Hàn Tranh đã đem cơm tối được hâm nóng lên bàn cho cô rồi.
"Em ăn cơm trước đi đã, tôi có chút việc cần xử lý."
Cố Vi Vi gật đầu, một mình ngồi ở phòng ăn ăn cơm tối, ăn xong thì đem quần áo ngủ đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc cô tắm xong quay lại phòng ngủ, Phó Hàn Tranh đã làm xong việc, đang nằm trên giường chờ cô.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt chui vào trong chăn, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Phó Hàn Tranh thấy cô đã thật sự mệt mỏi rồi, chỉ cúi đầu xuống hôn nhẹ cô một cái.
"Ngủ ngon."
Cố Vi Vi còn tưởng rằng cô sẽ mất ngủ tới khi trời sáng, kết quả vì quá mệt mỏi, chẳng mấy phút sau cô đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, cô đang nằm trên giường ngủ say, lại bị Phó Hàn Tranh dậy sớm hôn một cái mà thức dậy.
"Hôm nay em có phải làm việc không?"
"Không có, hôm nay nghỉ ngơi." Cố Vi Vi mơ mơ màng màng đáp, trở mình ngủ tiếp.
Phó Hàn Tranh lại hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Dậy đi, đến công ty cùng tôi."
"Tôi đến công ty của anh làm gì?" Cố Vi Vi mở mắt nhìn anh rồi hỏi.
Mặc dù Văn Hóa Thời Ức là công ty con của Phó thị, nhưng cô cũng không nên chạy tới tổng công ty chứ.
Phó Hàn Tranh trực tiếp bế cô lên, đưa tới phòng thay đồ.
"Thay quần áo đi, theo tôi tới công ty đi làm."
"…"