Translator: Wave Literature
Buổi trưa, hai người tự mình tập luyện phân cảnh của mình, buổi chiều liền bị đạo diễn gọi tới quay lại phân cảnh ngày hôm qua.
Nhân viên trong đoàn phim đang bố trí hiện trường, Phó Thời Dịch nhìn xung quanh một chút, bước đến gần Cố Vi Vi nhỏ giọng hỏi.
"Quay thật đấy à?"
"Bây giờ có thể không quay được sao?" Cố Vi Vi hỏi ngược lại hắn.
Sáng nay bọn họ đã giải thích đủ kiểu, đạo diễn Dịch An cũng không hề từ bỏ ý định để bọn họ diễn cảnh hôn.
"Quay xong rồi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của tôi đấy cô biết không?" Pho Thời Dịch vô cùng tội nghiệp.
Cố Vi Vi đỡ trán, "Không đến nỗi chứ, tốt xấu gì thì cũng là anh em ruột cơ mà?"
"Cô còn lâu mới hiểu được anh trai tôi." Phó Thời Dịch than thở.
Cả nhà hắn, Phó Thời Khâm, kể cả cha hắn hay người lớn trong nhà hắn cũng không sợ, chỉ sợ vị đại ca này mà thôi.
"Anh cứ giả vờ say rượu nằm ở đó là được, tôi lợi dụng góc quay, sẽ không hôn thật đâu."
"Không được, lợi dụng góc quay cũng không được."
"Vậy anh muốn thế nào đây?"
"Cứ coi như chúng ta không hôn thật, nhưng anh trai tôi cho rằng có, tôi cũng chỉ có một con đường chết."
Phó Thời Dịch kiên quyết lắc đầu, phản đối đề nghị lợi dụng góc quay của Cố Vi Vi.
Hai người còn đang nói chuyện, đạo diễn Dịch An liền cầm loa phóng thanh lên nói.
"Diễn viên vào vị trí, chuẩn bị quay hình."
Phó Thời Dịch nhìn Cố Vi Vi, mặt mày bi tráng đi vào hiện trường quay phim.
Đường Thiếu Kỳ và Cố Trường Phong gặp nhau tại Ninh Thành, học hỏi thân thủ lẫn nhau, sau đó kết thành bạn đồng hành trong vòng nửa tháng.
Đường Thiếu Kỳ giúp Cố Trường Phong đánh đuổi những kẻ muốn chiếm đoạt bản đồ kho báu, Cố Trường Phong cũng giúp Đường Thiếu Kỳ đối phó với những kẻ tìm cô trả thù.
Trong lúc say rượu, Cố Trường Phong đề nghị kết nghĩa huynh đệ với Đường Thiếu Kỳ, Đường Thiếu Kỳ từ chối.
Mặt trời ngả về tây, tại tửu một quán bên hồ.
Cố Trường Phong cầm hai bát rượu lên, nói.
"Tiểu Đường huynh đệ, huynh và ta cũng đã mấy lần đồng sinh cộng tử."
"Không bằng… đúng lúc phía trước có một tòa miếu Quan Công, chúng ta kết làm huynh đệ."
Đường Thiếu Kỳ cầm bát rượu lên nhấp một ngụm, "Ta không kết làm huynh đệ cùng huynh."
"Tại sao?" Cố Trường phong không hiểu.
"Ngày mai ta phải đi rồi." Đường Thiếu Kỳ trả lời.
Cố Trường Phong nghe xong lại rót thêm một bát rượu cho nàng, "Vậy hôm nay chúng ta không say không về, coi như tiệc tiễn biệt huynh."
Màn đêm buông xuống, quả nhiên hai người đều đã say.
Đường Thiếu Kỳ một tay chống cằm, tỉnh tảo lại mấy phần rồi mở mắt ra, nhìn Cố Trường Phong ngồi bên cạnh đã gục xuống bàn say tới bất tỉnh nhân sự.
Một Thiếu chủ Đường Môn luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, giờ đây ánh mắt từng chút trở nên dịu dàng, đưa tay vuốt ve gò má Cố Trường Phong.
"Huynh có biết, tại sao ta không thể kết nghĩa huynh đệ với huynh hay không."
Nói xong, nàng chậm rãi cúi người ghé sát Cố Trường Phong.
Đạo diễn Dịch An và biên kịch đang ngồi trước màn hình, cùng nín thở xem bước then chốt.
Kết quả, Cố Vi Vi chỉ dừng cách Phó Thời Dịch một centimet chứ không hôn thật.
Mặt mày Phó Thời Dịch cũng rất khổ sở, hoàn toàn không đạt được cảm giác mà đạo diễn muốn.
"Cắt!" Đạo diễn hô to một tiếng.
"Lợi dụng góc quay cái gì chứ, hôn thật cho tôi!"
"Còn cậu nữa Cố Trường Phong, cậu bày cái vẻ mặt như sắp chết đến nơi ấy ra làm gì hả? Hôn chết cậu được chắc?"
"…" Phó Thời Dịch oan muốn phát khóc.
Cố Vi Vi dở khóc dở cười, "Đạo diễn Dịch, hay là… chúng ta đổi sang cách khác đi, tôi thật sự không hôn được."
Đóng chung với Phó Thời Dịch, cô thật sự không động thủ được.
Đạo diễn Dịch thở dài, Mộ Vi Vi còn nhỏ tuổi, bảo cô ấy diễn cảnh hôn thật sự là làm khó người ta rồi.
"Thời Dịch, Đường Thiếu Kỳ không có kinh nghiệm, cậu quay cảnh hôn nhiều lần rồi, hướng dẫn cho cô ấy một chút."
"Hả?" Phó Thời Dịch trừng mắt.
Còn muốn hắn dạy bạn gái của anh trai hắn hôn sao, muốn hại chết hắn đấy phải không?
Cố Vi Vi đau đầu, thở dài một hơi, đứng dậy đi tới chỗ đạo diễn đưa ra đề nghị.
"Đạo diễn Dịch, tôi có ý tưởng khác cho phân cảnh này, hay là… chúng tôi diễn cho ông xem một lần trước đã?"