Editor: Wave Literature
Mặc dù người của đoàn phim đều biết, anh trai ruột của Phó Thời Dịch là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị, Phó Hàn Tranh.
Nhưng không ai dám tin, Phó Hàn Tranh sẽ xuất hiện tại một khách sạn ba sao cũ kỹ ở phim trường như thế này.
Mãi tới khi, Phó Hàn Tranh đi đến trước mặt bọn họ, ai nấy mới phục hồi tinh thần lại.
Đạo diễn Dịch An cười cười, chào hỏi Phó Hàn Tranh.
"Phó tổng, anh bận rộn trăm công nghìn việc như vậy, mà vẫn tới đây thăm Tam thiếu."
Phó Thời Dịch cười khổ, không phải anh ấy đến đây thăm hắn, anh ấy đến đây thăm bạn gái của mình mới đúng.
Hắn gia nhập giới giải trí nhiều năm như vậy rồi, đừng nói đến đóng phim, đến cả nhập viện mà Phó Hàn Tranh cũng không tới liếc hắn một cái.
Hôm nay anh ấy đến đây, chẳng qua là vì sinh nhật của bạn gái, người ta đến hẹn hò.
"Ừm." Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua Cố Vi Vi đang đứng lẫn trong đám đông, lạnh nhạt đáp.
Đạo diễn điều hành thấy thật sự là Phó Hàn Tranh, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
"Không biết Phó tổng đã dùng bữa tối chưa, hay là để chúng tôi dặn dò khách sạn chuẩn bị?"
Tài thần lớn như vậy, nếu bọn họ nịnh nọt được Phó Hàn Tranh, sau này có muốn quay bao nhiêu bộ phim cũng chẳng thiếu tiền.
"Không cần đâu, Phó tổng và Tam thiếu còn có chuyện quan trọng cần thương lượng." Trợ lý Từ Khiêm khách khí từ chối ý tốt của đạo diễn Lý.
Đạo diễn điều hành nhìn biểu cảm người sống chow lại gần của Phó Hàn Tranh, mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không thể làm lỡ chính sự của người ta được.
"Vậy Phó tổng và Tam thiếu lên lầu thương thượng trước đi, chúng ta chờ chuyến thang máy sau."
Nói xong, liền tránh đường để mấy người Phó Hàn Tranh vào thang máy.
Phó Thời Dịch theo đại ca nhà mình bước vào thang máy, thấy Cố Vi Vi còn đang đứng bên ngoài.
"Mộ Vi Vi, cô có đi không vậy?"
Cố Vi Vi nhìn những người trong đoàn phim, nhắm mắt cắn răng bước vào thang máy.
Ra khỏi thang máy, ba người về phòng của Cố Vi Vi.
Từ Khiêm nhanh nhẹn thu dọn bàn trà trong phòng, đặt bánh kem lên bàn, thắp nến lên, tắt đèn.
"Sinh nhật mà, tốt xấu gì cũng phải hát chúc mừng chứ, không phải anh từ xa như vậy chạy tới đây, chính là muốn để người ta thổi ngọn nến này hay sao." Phó Thời Dịch mỉm cười xấu xa.
Hắn còn chưa từng thấy anh trai hắn hát lần này, thật đáng mong đợi.
"Tam thiếu, chúng ta vẫn nên ra ngoài thì hơn." Từ Khiêm mỉm cười nhắc nhở.
"Ra ngoài cái gì chứ, sinh nhật đương nhiên là phải cùng nhau trải qua rồi." Phó Thời Dịch không chịu đi.
Từ Khiêm mạnh tay kéo hắn ra ngoài, để Phó Thời Dịch ở lại trong phòng, hắn liền không phải Pho Thời Dịch nữa, mà là cái bóng đèn một tỉ oát thì có.
Cây nến trên bánh kem lung linh lấp lánh, tạo nên không khí hòa hợp đầm ấm trong phòng.
Phó Hàn Tranh đem chiếc mũ sinh nhật bằng giấy ra, đặt lên đầu Cố Vi Vi.
Sau đó, bưng chiếc bánh sinh nhật cắm cây nến lên, đôi môi mỏng hiện lên ý cười dịu dàng.
"Happy Birthday to You, Happy Birthday to You..."
Giọng điệu trầm thấp đầy quyến rũ, hát bài hát chúc mừng sinh nhật
"…"
Cố Vi Vi ngốc lăn mà nhìn Phó Hàn Tranh đang hát, dưới ánh nến gương mặt đẹp trai của anh đặc biệt ôn nhu mê người.
Trái tim Cố Vi Vi, không kiềm chế được mà rung động.
"Sinh nhật vui vẻ, Vi Vi." Phó Hàn Tranh thấp giọng.
Mũi Cố Vi Vi hơi cay cay, Phó Hàn Tranh anh co thể cho tôi lý do để chán ghét anh được không, để tôi có thể giữ vững phòng ngự của trái tim mình.
Pho Hàn Tranh đợi một lát, rồi thấp giọng nhắc nhở.
"Nến sắp cháy hết rồi."
Cô Vi Vi đứng trước ngọn nến đã sắp tàn kia, thổi tắt.
Cô còn đang muốn nói cảm ơn anh, trong bóng tối đôi môi mỏng ấm áp của Phó Hàn Tranh liền đặt lên môi cô, bắt đầu một nụ hôn triền miên.
Sau đó, môi kề sát môi, thấp giọng dụ dỗ.
"Há miệng."
"…"
Trời ạ!
Cô biết ngay mà, Phó Hàn Tranh sẽ chẳng có lòng tốt đến thế mà đến đây chúc mừng sinh nhật cô đâu.
Thời kỳ động dục của Phó Hàn Tranh lại đến rồi, muốn đến tìm cô.