Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt

Chương 127: Tan học đừng có đi mất đấy




Translator: Wave Literature

Từ sau sự kiện phát trực tiếp lần trước, trong ngăn bàn của Cố Vi Vi thường xuyên xuất hiện thư tình cùng mấy món quà nhỏ.

Thậm chí, còn có một số bạn học to gan lớn mật chặn đường tỏ tình như người này.

Chẳng qua là, Cố Vi Vi còn chưa nói gì thì sắc mặt Lạc Thiên Thiên đã tối sầm lại, đi tới nhéo lỗ tai nam sinh kia.

"Tạ Lâm, dám trốn học chạy tới đây tỏ tình, cậu ngứa đòn đấy phải không?"

"Chị họ, bỏ tay ra! Bỏ tay ra!" nam sinh kia bị Lạc Thiên Thiên nhéo tai, hình tượng đẹp trai chớp mắt liền biến mất.

Cố Vi Vi chợt nhớ ra lần phát trực tiếp trước kia Lạc Thiên Thiên nói, cô ấy có một cậu em họ khá nổi tiếng trong giới game có thể giúp Cố Vi Vi lôi kéo bình chọn, xem ra chính là vị Tạ Lâm này.

Tạ Lâm khó khăn lắm mới có thể cứu được tai mình khỏi bàn tay Lạc Thiên Thiên, ai oán nói.

"Ai bảo chị không giúp em chuyển thư tình chứ, cho nên em không thể không tự mình tới đây tỏ tình được."

Kể từ sau buổi phát trực tiếp hôm đó, hắn đã viết rất nhiều bức thư tình cho Mộ Vi Vi, nhưng lần nào chị họ của hắn cũng không chịu giúp hắn chuyển thư tình.

Cho nên hắn chỉ có thể xin nghỉ học, chạy tới trường Trung học Anh Thành trực tiếp tỏ tình.

"Cậu có tin, ngay bây giờ tôi gọi điện thoại nói chuyện này cho mẹ cậu không?" Lạc Thiên Thiên uy hiếp.

"Mẹ em không cho phép yêu sớm, nhưng nếu là một cô gái xinh đẹp thì vẫn có thể." Tạ Lâm đắc ý nói.

Lạc Thiên Thiên cắn răng, thật đúng là mẹ nào con nấy, mẹ con hai người bọn họ đều chẳng ra sao.

Tạ Lâm vòng qua người Lạc Thiên Thiên, chạy tới trước mặt Cố Vi Vi.

"Mộ Vi Vi, làm bạn gái tôi đi."

Cố Vi Vi cười gượng, "Buổi phát trực tiếp lần trước, cảm ơn sự hỗ trợ của cậu…"

"Cảm ơn tôi, thì đồng ý làm bạn gái tôi đi." Tạ Lâm không chờ cô nói hết câu đã trực tiếp xen vào.

Lạc Thiên Thiên lấy điện thoại di động của mình, đứng sau lưng Tạ Lâm nói.

"Tôi đếm tới ba, nếu cậu còn không chịu cút đi, tôi liền công khai bức hình cậu mặc đồ con gái cho cộng đồng người hâm mộ của cậu xem."

Tạ Lâm cắn răng, quay đầu lại trừng mắt nhìn chị họ của mình.

"Lạc Thiên Thiên, rốt cuộc chị có phải là chị của em không hả?"

"Ba."

"Lạc Thiên Thiên, chị còn làm như vậy thì chúng ta tuyệt giao đi."

"Hai."

"…"

Tạ Lâm thấy Lạc Thiên Thiên không hề có ý nhượng bộ, chỉ chỉ cô mà không nói được lời nào, cầm theo bó hoa nhanh chóng chạy ra khỏi trường học.

Chớp mắt một cái, đã không thấy bóng người đâu nữa rồi.

Lạc Thiên Thiên thấy Tạ Lâm đã chạy xa, cười lạnh một tiếng.

"Đi thôi, không cần để ý tới tên ngốc đó."

Một tên game thủ chết giẫm, lại còn đòi có bạn gái cái gì chứ.

Ba người tiếp tục đi tới lớp học, Kỷ Trình đắc ý nói.

"Hai người không xem tình hình trên diễn đàn gần đây sao, Vi Vi được nam sinh trong trường bình chọn là "Đệ nhất hoa khôi Anh Thành" đấy."

"Không phải Chu Lâm Na sao?" Lạc Thiên Thiên hỏi.

"Cái danh hoa khôi của Chu Lâm Na là do tự cô ta và đám tay chân não tàn của cô ta tự phong, Vi Vi của chúng ta mới là hoa khôi chân chính." Kỷ Trình vừa nói vừa mở trang web của trường ra cho hai người bọn họ xem.

Trước kia, khi Mộ Vi Vi mới chuyển trường tới đây, không thường xuyên xuất hiện ở trường học, vì thế căn bản không có ai nhận ra cô.

Nhưng sau lần Cố Vi Vi thi đấu dương cầm thắng Chu Lâm Na, lại tiếp tục thi múa thắng áp đảo Trịnh Viện của Đoàn Ba-lê Đế Đô, bây giờ Cố Vi Vi đã trở thành "Đệ nhất hoa khôi " trong lòng nam sinh Anh Thành rồi.

"Như vậy thì sẽ là đối tượng công kích của toàn bộ nữ sinh trong trường." Cố Vi Vi nhẹ nhàng cười đáp.

Gần đây thư tình trong ngăn bàn của cô ngày càng nhiều, những nữ sinh có địch ý với cô cũng nhiều hơn.

"Đó là do bọn họ ghen tị với cô." Kỷ Trình hừ một tiếng.

Cố Vi Vi tới lớp, ngồi vào chỗ của mình.

Đột nhiên một nữ sinh nhuộm tóc vàng, đeo hoa tai, khá cao, dẫn theo mấy người khác bước tới chỗ Cố Vi Vi, khí thế hùng hổ.

"Thì ra…. Cô chính là Mộ Vi Vi."

Cố Vi Vi nhìn mấy người bọn họ hỏi, "Có việc gì?"

Nữ sinh tóc vàng kia khinh bỉ liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng rồi nói.

"Tan học đừng có đi mất đấy."