Translator: Wave Literature
Phó Thời Khâm sửng sốt nhìn chằm chằm Minh Tông viễn không chớp mắt rồi lại nghiêng đầu nhìn sang Mạnh Như Nhã.
"Như Nhã, không phải Minh lão là do cô thuyết phục được sao?"
Chuyện này thì liên quan gì đến con bé Mộ Vi Vi đáng ghét kia cơ chứ?
Mạnh Như Nhã cũng một mực nói, "Tôi vẫn luôn túc trực ở xung quanh Minh gia, chưa từng trông thấy Vi Vi đến đây mà."
Hơn nữa, đến cả cô còn không thuyết phục nổi Minh lão, con bé não tàn ngớ ngẩn kia làm thế nào mà làm được cơ chứ.
Phó Thời Khâm vừa nghe xong liền cảm thấy chuyện này vô cùng buồn cười mà hỏi Minh Tông Viễn.
"Minh lão, rốt cuộc ông nói là Mộ nha đầu hay là Mạnh nha đầu vậy?"
Có lẽ là ông ấy nói sai rồi, người mà ông ấy nhắc đến hẳn phải là Mạnh nha đầu Mạnh Như Nhã mới đúng.
"Ta nói là Mộ Vi Vi, Mạnh nha đầu là ai chứ, ta không quen biết cô ta." Minh Tông Viễn lườm hắn một cái.
Sắc mặt của Mạnh Như Nhã hơi thay đổi nhưng vẫn cố duy trì vẻ tươi cười.
"Minh lão, rõ ràng hôm qua ông đã nói với cháu là ông sẽ nhượng lại một bức tranh mà."
Minh Tông Viễn nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi đáp.
"Hôm qua Vi Vi tới đây bàn chuyện xong thì liền rời đi cho nên ta mới bảo cô truyền đạt lại."
Phó Thời Khâm vẫn không chịu tin, tiếp tục truy hỏi.
"Minh lão, Mộ Vi Vi mà ông nhắc đến là người mà hôm trước ông gặp ở nhà chúng tôi sao?"
"Ngoài con bé ra thì còn có người thứ hai sao?"
Mạnh Như Nhã lúng túng đến đỏ cả mặt, như thể cô ta vừa bị ai đó tặng cho hai cái bạt tai vậy.
Thật đáng ghét, lại là Mộ Vi Vi.
Lần trước cô ta nói tranh cô mua về là giả đã khiến cô mất hết mặt mũi rồi.
Hôm nay cô phải vất vả lắm mới lấy lại được hảo cảm của Phó Hàn Tranh với mình thì lại lần nữa bị cô ta phá hỏng đến không còn gì cả.
Minh Tông Viễn: "Các ngươi đem đồ về đi, chỉ cần trả lời ta một vấn đề là được."
Con ngươi Phó Hàn Tranh lập tức trở nên thâm sâu khó lường, "Vấn đề gì?"
Minh Tông Viễn thành thật nhìn Phó Hàn Tranh rồi lại nhìn sang Phó Thời Khâm rồi hỏi.
"Giữa Mộ nha đầu và các ngươi không có quan hệ gì đấy chứ?"
"Ý ông là gì?" Phó Thời Khâm có chút mơ hồ.
"Ý của ta là, con bé có phải là bạn gái của ai trong hai ngươi không?"
"Không phải, tuyệt đối không phải, người như cô ta ai mà thích được cơ chứ, đúng là ác mộng mà."
Phó Thời Khâm vừa mới nghĩ tới Mộ Vi Vi liền liên tục phủ nhận.
Nếu như nói tới có quan hệ thì cũng là anh trai hắn cùng cô ta từng phát sinh tình một đêm.
Minh Tông Viễn nghe hắn trả lời xong thì rất hài lòng mà gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, ta còn đang lo cháu trai của ta không tìm được bạn gái đây, con bé đó vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế, chắc chắn là nó sẽ thích…"
"Minh lão, cháu trai mà ông nói là cháu ruột sao? Sao ông lại hại hắn như vậy chứ?"
Phó Thời Khâm vừa nghe Minh Tông Viễn nói đến chuyện muốn giới thiệu Mộ Vi Vi cho cháu trai của mình làm bạn gái thì buồn cười đến đau cả bụng.
Cái dáng vẻ xấu như quỷ của Mộ Vi Vi thì có chỗ nào liên quan tới hai chữ xinh đẹp cơ chứ.
Minh lão muốn giới thiệu cô ta cho cháu trai của ông ấy chính là hành động trượng nghĩa vì dân trừ hại.
Phó Hàn Tranh không có ý kiến gì cả, trực tiếp lên xe rời đi.
Để lại Mạnh Như Nhã ở phía sau đang nghiến răng nghiến lợi căm hận Mộ Vi Vi.
Nhà trọ Cẩm Tú.
Cố Vi Vi xem một bộ phim thanh xuân thần tượng đang nổi tiếng trên tivi, tâm trạng vừa mới tốt lên được một chút liền bị phá hỏng.
Nữ diễn viên chính tên là Lê Hinh Nhi, là tiểu hoa đán gần đây cũng có chút danh tiếng ở Trung Quốc.
Cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của Mộ Vi Vi.
Mẹ của Lê Hinh Nhi, Chu Mỹ Cầm, vốn là một học sinh lớn lên ở vùng núi xa xôi hẻo lánh.
Bà ta vì được Mộ gia giúp đỡ mà đến Đế Đô học đại học, lại trùng hợp học cùng trường với mẹ của Mộ Vi Vi, Mộ Dao. Sau đó hai người rất nhanh chóng mà trở thành bạn thân.
Mộ gia chu cấp cho Chu Mỹ Cầm học đại học xong lại tiếp tục đưa bà ta ra nước ngoài du học, sau khi du học về còn để cô ta đến tập đoàn Long Thăng làm quản lý.
Thế nhưng Chu Mỹ Cầm không những không báo ân mà còn nhanh chóng đi quyến rũ chồng mới cưới của Mộ Dao là Lê Gia Thành.
Hai người bọn họ lén lút vụng trộm suốt mười mấy năm, lại còn không biết xấu hổ mà sinh ra những hai đứa con.
Mộ Dao vẫn chẳng hay biết gì cả, thậm chí còn để Chu Mỹ Cầm làm mẹ nuôi của con gái mình.
Mãi đến một năm trước Mộ Dao mới phát hiện ra mối quan hệ dơ bẩn của bọn họ, liền mang theo Mộ Vi Vi mà bỏ đi. Trên đường đi không may lại gặp phải tai nạn giao thông.
Vì thế Mộ Dao tử vong tại chỗ còn Mộ Vi Vi thì trọng thương tới mức hôn mê suốt mấy tháng trời.
Đến khi cô tỉnh lại thì Chu Mỹ Cầm đã mang theo hai đứa con gái rơi của bà ta Lê Hinh Nhi và Lê Tương Tương công khai chuyển vào Mộ gia rồi.
Mà thiên kim thật sự của Mộ gia là Mộ Vi Vi thì lại bị đuổi ra khỏi nhà không chỗ dung thân.
Bây giờ cô đã thay thế Mộ Vi Vi tiếp tục sống cuộc đời này, những gì thuộc về Mộ gia cô sẽ giành lại tất cả.