Đi theo cô gái đó đến phòng thẩm vấn hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này đã đầy đủ ánh sáng nên anh có thể thấy rõ hết vẻ đẹp của cô. Cô là người mang vẻ đẹp đặc trưng của người phụ nữ Châu Á. Đôi mắt đen láy, sống mũi cao thẳng, nước da trắng hồng, gương mặt toát lên vẻ đẹp khả ái nhưng thần thái cô toát ra lại trái ngược hoàn toàn. Cả người cô chỉ có sự lạnh lùng, cương nghị không còn là dáng vẻ nữ sinh ngày đó nữa rồi cô lãnh đạm tra hỏi anh:
"Lý do? Tại sao anh lại làm vậy?"
Lục Kình Phong ngả người về phía sau giọng nói đùa bỡn:
" Khoan hãy thẩm vấn! Cô bé em không nhớ ra anh à? Tên em là gì vậy?"
Cô gái Nhìn Lục Kình Phong với ánh mắt nghi ngờ. Anh nói cô không nhớ ra anh? Cô và cái tên tội phạm nguy hiểm này từng gặp qua nhau sao? Cô lên tiếng thắc mắc hỏi lại:
"Tôi có từng gặp qua anh sao? Mà anh nói là không nhớ?"
"Em tên là gì?"
" Ừm.... tôi là Thẩm Nhược Giai. Mà tại sao anh lại nói tôi không nhớ anh?"
Lục Kình Phong khẽ nhẩm lại ba chữ "Thẩm Nhược Giai" một lần nữa. Như thể anh đang cố khắc ghi thông tin gì đó quan trọng. Lục Kình Phong tiệm sách đến gương mặt của Thẩm Nhược Gia, ngắm nhìn gương mặt, vẻ đẹp của cô rõ hơn. Cô bé năm 20 tuổi cứ đòi phải đưa anh đến đồn cảnh sát bây giờ đã quyến rũ như thế này, thật là một sự thách thức lớn của những tên tội phạm như anh mà. Thẩm Nhược Giai bị ánh mắt nóng bỏng của anh chiếu trên người mình với ý tứ không được tốt đẹp nên gương mặt cô trở nên hẻn đỏ ngượng ngùng, giọng nói lắp ba lắp bắp:
" Anh... làm cái gì đấy? Anh nghiêm túc lại cho tôi!"
"Ồ.... Thật sự không nhớ rồi"
Lục Kình Phong lại ngả người về phía sau, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng ngại ngùng của cô mà nói bóng gió. Thẩm Nhược Giai nhìn Lục Kình Phong cứ vòng vo mãi không thèm đi thẳng vào vấn đề bản tính tò mò trẻ con trong cô lại trỗi dậy. Cái tên chết tiệt này thách thức giới hạn của cô sao? Thẩm Nhược Giai đứng phắt dậy túm lấy cổ áo của Lục Kình Phong tức giận quát to:
"Lục Kình Phong! Rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì? Anh nói nhanh đi, tôi thật sự còn rất nhiều việc phải làm. Không phải cứ ngồi với anh chơi cái trò "bí mật bật mí" này mãi được"
Nụ cười trên môi Lục Kình Phong càng ngày càng sâu hơn. Cô gái nhỏ này có chút đáng yêu! Để tránh cô tức giận thêm,anh đành phải mở miệng nói sự thật:
"Haiz.... em chả còn là cô gái 20 tuổi cứ ôm chân anh đòi đưa đến đồn cảnh sát vì tội cưỡng dâm đứa bé gái năm ấy cả! Em bây giờ nóng tính hơn rồi!"
Thẩm Nhược Giai ngẩn người. Cô bắt đầu lục lọi mọi ký ức về thời điểm trước đó, gương mặt cô bắt đầu chuyển sang đỏ ửng, đỏ vì tức giận. Cô đã nhớ rất tất cả mọi chuyện rồi.
Là 5 năm về trước. Trong lúc cô đang đi từ siêu thị về thấy một gã đàn ông tầm 23 tuổi đang nói chuyện với một bé gái. Bé gái đó khóc rất nhiều trên người còn có những vết bầm tím, quần áo thì vô cùng xộc xệch mà cái gã đó gương mặt giống y một tên háo sắc. Cô là một sinh viên đại học Cảnh sát nào có thể trơ mắt nhìn? Thẩm Nhược Giai lao về phía đó định đánh cho gã đó một trận nào ngờ tay nghề của cô còn quá non, chưa đánh được hắn đã bị tên đó tung ra vài quyền vô cùng mạnh hạ gục cô trong chốc lát. Cô chỉ còn cách kéo đứa bé ra xa rồi ôm chân hắn đòi đưa hắn đến đồn Cảnh Sát. Chiêu đó là nhằm đánh lạc hướng hắn để cho bé gái đó chạy đi nhưng giằng co một hồi mà cô nhóc đó không thèm chạy đi, cứ nhìn cô và cái tên háo sắc đó mà khóc mãi. Mãi một lúc kêu than với cái tên đó, Thẩm Nhược Giai cảm nhận cơn đau từ gáy rồi bỗng ngất lịm đi, đến lúc tỉnh lại đã không thấy hắn và cô bé gái đó nữa rồi.
Thẩm Nhược Giai nhìn Lục Kình Phong đang cười nham nhở, cô tức giận đập bàn chỉ thẳng tay vào mặt hắn quát to:
"Lục Kình Phong! Thằng cha này! Năm đó anh đưa cô bé đó đi đâu và làm gì rồi? Nói mau!"
Lục Kình Phong không tức giận khi có người dám chỉ thẳng tay vào mặt mình. Anh khẽ nằm lấy ngón tay cô,một lực mạnh kéo cô vào lòng. Thẩm Nhược Giai hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Lục Kình Phong cô giãy giụa nhưng lại càng bị anh giữ chặt lại. Anh khẽ nâng gương mặt cô lên,những ngón tay vuốt ve ngang dọc gương mặt xinh đẹp, anh nhẹ nhàng hỏi cô:
"
" Chẳng lẽ trong mắt em anh là kẻ thích cưỡng dâm lắm à?"
"Đúng! Anh chính là tên háo sắc! Tên cầm thú!"
" Ồ... Vậy em có muốn thử không?"
Thẩm Nhược Giai vừa hoảng sợ vừa tức giận trước câu nói vô sĩ của Lục Kình Phong. Cái thằng cha khốn nạn này...muốn giở trò cưỡng dâm cô? Mơ đi! Thẩm Nhược Giai tay nắm chặt lại một quyền thức vào bụng của Lục Kình Phong. Lục Kình Phong đau điếng người nới lỏng tay. Thẩm Nhược Giai lợi dụng thời cơ thoát khỏi vòng tay của tên "sói già". Chưa dừng ở đó cô tiếp tục tặng cho Lục Kình Phong một cú đá vào bụng khiến anh bay ra xa. Thẩm Nhược Giai nhìn Lục Kình Phong nằm ôm bụng ở đó mà phì cười. Cô hắng giọng, khôi phục lại trạng thái lạnh lùng bình thường của một nữ cảnh sát, cao giọng nói:
"A Bình! Vào áp giải tên 4337 này đi! Thẩm vấn xong rồi!"
Rồi cô cũng quay lưng lạnh lùng bước đi Lục Kình Phong ôm bụng đằng sau nhìn bóng lưng cô rời đi mà nghiến răng nói:
"Thẩm Nhược Giai, em được lắm! Sau này tôi sẽ khiến em phải hối hận vì đã chọc tức tôi!"