Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 53




Edit: Song Linh

Beta: An Bi Nhi

Cuộc đối thoại của hai người khiến cho những nhân vật quần chúng đang ăn dưa uống nước trà hóng chuyện hứng thú, chuyện như vậy xảy ra trên đường, cũng chẳng phải chuyện lạ gì, nhất kiến chung tình, cùng nhau hẹn ước, bên nhau hai ngày, sau đó mỗi người một ngả, mỗi người đều tìm vợ chồng cho mình, sau đó không gặp lại nhau nữa.

"Ôi, cô gái xinh đẹp này, anh chàng đẹp trai này đã không có phản ứng với cô rồi, sao mặt cô vẫn dày như thế hả?" Một cô gái mặc bộ đồ bơi quyến rũ đơn độc đi tới, châm biếm nhìn Hàng Tiểu Ý.

"Bộ dáng khi lớn lên như vậy, cũng muốn quyến rũ người ta sao, cũng không biết xem lại bản thân mình đáng giá bao nhiêu, anh nói có đúng không, anh đẹp trai?" Cô gái nói xong rồi nháy mắt với Thiệu Thành Hi.

Đôi mắt Thiệu Thành Hi hơi nheo lại, không nói câu nào, Hàng Tiểu Ý buông cánh tay của anh ra, ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh đẹp trai, giá trị rất lớn sao?"

Cô gái kia vừa nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, đã xác định cô không phải đối thủ của mình, cô ta cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn Thiệu Thành Hi: "Anh đẹp trai, bạn bè của tôi đều đang đứng ở bên kia, có muốn đi chơi cùng không?" Cô ta hơi nhíu mày với ba cô gái đang đứng gần đó, bọn họ liền đồng thời vẫy tay với Thiệu Thành Hi: "Anh đẹp trai..."

Hàng Tiểu Ý hừ một tiếng dài, đẩy Thiệu Thành Hi ra rồi bước đến một cái bàn ở góc, thuận tiện hung dữ giẫm lên chân anh một cái, đồ con bướm phong lưu đáng ghét.

Cô gái kia nhìn Hàng Tiểu Ý tức giận bỏ đi, cười đắc ý, bước lên định ôm lấy cánh tay của Thiệu Thành Hi, anh liền lui về sau một bước, thản nhiên nói: "Đó là vợ của tôi, vợ hợp pháp đã có giấy kết hôn."

Cô gái kinh ngạc, Thiệu Thành Hi lại bồi thêm một câu nữa: "Hơn nữa, tôi không có hứng thú với xe ta - xi."

Sắc mặt cô gái liền thay đổi, Thiệu Thành Hi vẫn không buông tha: "Thật sự là ngoại trừ vợ của tôi, tôi không hứng thú với các cô gái khác, không ngoại trừ xe taxi."

"Anh..." Thiệu Thành Hi không cho cô ta cơ hội nói chuyện, chỉ để lại một bóng lưng thôi.

Mọi người xunh quanh cũng đã đoán được đại khái đây là chuyện vợ chồng son nhà người ta cãi nhau, chỉ nói đùa thôi, vậy nên ai cũng nở nụ cười, mục tiêu hóng chuyện lại chuyển thành cô gái kia, cô ta nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được, muốn gọi Thiệu Thành Hi lại để mắng chửi một trận, nhưng mấy người chị em của cô ta lại ở không xe, còn ở đây đông người vây xem như vậy, cô ta mắng người cũng đồng nghĩa với việc mất hết mặt mũi, cho nên lựa chọn tốt nhất là im miệng lại.

Thiệu Thành Hi bước được vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, nhìn trên nhìn dưới rồi buông một câu: "Bộ dáng khi lớn lên như vậy, đề nghị lần sau cô có ra đường, cũng ăn mặc kín đáo một chút, đừng chọc mù ánh mắt người khác."

Cô gái kia: "..." Đây là loại đàn ông gì vậy, nhìn gương mặt đẹp trai, dáng người cũng được, cái quan trọng là vừa nhìn đã biết đây là người nhiều tiền, hàm lượng nguyên tố trong quặng cao, không thể tưởng tượng được người này vừa mở miệng đã nói ra những lời như thế, cô gái thấp giọng mắng một câu, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái rời đi.

Thiệu Thành Hi bước đến cái bàn Hàng Tiểu Ý đang ở đó ngồi xuống, Hàng Tiểu Ý khí thế gào lên chất vấn: "Sao rồi, nói chuyện với nhau vui vẻ chứ?"

Thiệu Thành Hi tựa lưng vào ghế: "Hàng Tiểu Ý, đừng đánh trống lảng, vấn đề của em vẫn chưa được giải quyết."

"Cô gái kia rất xinh đẹp nhỉ?"

"Vẻ ngoài của Thẩm Hoài Cảnh cũng rất đẹp trai hả?"

"Cô gái vừa nãy nhìn rất quyến rũ, Thiệu Thành Hi, anh không còn hứng thú với em phải không?"

"Bề ngoài Thẩm Hoài Cảnh đẹp như tranh vẽ, hiện tại khẩu vị của em thay đổi rồi?"

"Thiệu Thành Hi, anh phải thay đổi cách nhìn đi."

"Hàng Tiểu Ý, em cũng nên việc lớn hoá nhỏ."

"Thiệu Thành Hi, em tức giận."

"Hàng Tiểu Ý, cơn giận của anh còn chưa tan."

"Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật!"

"Anh cũng không thấy chúng ta đang làm việc khác."

Cãi nhau ầm ĩ tất nhiên sẽ dẫn đến việc khát nước, Hàng Tiểu Ý cầm cốc nước lên uống một ngụm, đúng lúc người phục vụ bưng đồ ăn lên, đây là đống đồ mà Thiệu Thành Hi đã gọi trong lúc Hàng Tiểu Ý hưng phấn khoe với Đồng Tâm Thẩm Hoài Cảnh xuất sắc như thế nào.

Cơm trên máy bay rất khó ăn, Hàng Tiểu Ý đã sớm đói đến mức bụng kêu vang, nhìn đồ ăn trước mắt liền quên đi việc cãi nhau với Thiệu Thành Hi, cười tít mắt: "Thật thơm, được nghỉ thật là tốt, tốt hơn so với đi làm nhiều."

Thiệu Thành Hi cầm đĩa thịt bò trước mặt Hàng Tiểu Ý lên, định thay cô cắt, đầu tiên Hàng Tiểu Ý ăn mì Ý, ánh mắt sáng long lanh: "Thành Hi, vị không tệ đâu, anh thử đi..." Nói xong liền dùng dĩa của mình cuộn mì Ý lại đưa tới trước mặt Thiệu Thành Hi, anh cúi xuống rồi nghiêng đầu nhìn cô: "Không cãi nhau nữa hả?"

"Không lấp đầy bụng thì lấy đâu ra sức mà cãi nhau, anh mau ăn đi."

Thiệu Thành Hi há miệng nuốt dĩa mì Ý xuống, Hàng Tiểu Ý đầy mong chờ nhìn anh: "Thế nào, vị không tệ đúng không?"

Thiệu Thành Hi gật đầu: "Cũng được."

Hàng Tiểu Ý vừa ăn mì vừa nói: "Thiệu Thành Hi, trước kia khi chúng ta cãi nhau, anh luôn nhường em, sau khi kết hôn anh liền thay đổi rồi."

Thiệu Thành Hi đặt đĩa thịt bò xuống trước mặt cô, buồn bực nói: "Trước kia anh nhường em sao? Anh vẫn luôn nghĩ anh toàn thắng."

Hàng Tiểu Ý cả giận ném chiếc dĩa xuống: "Thiệu Thành Hi..."

Thiệu Thành Hi múc một muỗng canh bơ nấm đưa đến tận môi cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên: "Ừm?" Tiếng nói mang theo chút khàn khàn cực kì chọc người.

Khí thế của Hàng Tiểu Ý lập tức liên tiếp yếu đi, lẩm bẩm: "Anh nghĩ đi, chỉ cần anh không nói câu nào nữa, em liền thắng."

Thiệu Thành Hi liếc cô một cái: "Thật sâu xa, thì ra là thế..."

Hàng Tiểu Ý đưa tay, cầm lại dĩa ăn của mình: "Một chút thành ý cũng không có."

*

Mỗi ngày của tuần trăng mật đều rất ngọt ngào

Cùng nắm tay nhau, cùng tản bộ

Cùng ngắm trời xanh, cùng xem nước biếc

Tại thác nước trước mặt cùng nghịch nước, ở trên cầu tàu cùng đón nhận nụ hôn.

Ở trong gió cười đùa, ở dưới ánh trăng ôm ấp.

Thật sự là cực kỳ yêu thích.

Đáng tiếc thời gian quá ngắn, chỉ có ba ngày ngắn ngủi, còn rất nhiều việc chưa làm.

Vào cuối ngày, Hàng Tiểu Ý muốn Thiệu Thành Hi cùng đi nhảy Bungee.

Thiệu Thành Hi nghi ngờ liếc cô một cái: "Em chắc chắn?"

Hàng Tiểu Ý nheo mắt lại, giọng nói có phần cười nhạo: "Thành Hi, không lẽ ngoài sợ chó sợ gà, anh còn sợ độ cao?"

Thiệu Thành Hi trực tiếp lơ đi câu nói đầu tiên của cô, nhíu mày: "Anh sợ em sợ quá mà khóc, nhảy Bungee từ độ cao hơn một trăm mét đó."

Hàng Tiểu Ý vỗ ngực: "Yên tâm, em đã muốn nhảy Bungee từ lâu rồi."

Cách khu du lịch không xa là một điểm du lịch khá nổi tiếng, ở đó có chỗ nhảy Bungee cao hơn trăm mét, độ cao không chênh lệch với thác nước là bao, từ lâu lắm rồi, Hàng Tiểu Ý đã theo dõi chỗ này, luôn nhớ phải đến đây nhảy một lần.

Thiệu Thành Hi tự nhiên sẽ không đả kích tinh thần tích cực của cô, cầm ba lô lên, nắm tay cô đi nhảy Bungee.

Dọc theo đường đi, Hàng Tiểu Ý rất hưng phấn, líu ra líu ríu: "Em muốn nhảy Bungee rất lâu rồi, nhưng mà bọn Đồng Tâm với Vưu Nguyệt lại sợ muốn chết, có chết cũng không đi cùng em, lần này cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng rồi, ha ha..."

Thiệu Thành Hi thờ ơ lạnh nhạt, tất nhiên sẽ không tiếp lời, Hàng Tiểu Ý không được đáp lại, dừng bước nhìn anh: "Thiệu Thành Hi, em cảm thấy ánh mắt anh nhìn em tràn ngập khinh bỉ."

Thiệu Thành Hi nhíu mày: "Rõ ràng lắm sao?"

Hàng Tiểu Ý giậm chân: "Thiệu Thành Hi..."

Hiện tại bọn họ đang đứng trên một cây cầu treo làm bằng dây cáp, vừa động nhẹ đã lắc lư rồi, phía dưới là vách núi đen sâu hun hút, Hàng Tiểu Ý vừa động, cây cầu liền lắc qua lắc lại, những người đứng trên cây cầu vốn không hoảng sợ, nhưng vừa thấy có người đầu têu, liền nhao nhao làm theo, lần này thì cây cầu lắc rất dữ dội.

Trên cầu chỉ nghe thấy tiếng các cô gái liên tiếp thét chói tai.

Hàng Tiểu Ý dựa vào trong lòng Thiệu Thành Hi, cười tít mắt: "Thấy chưa, Thành Hi, đây là sự khác biệt giữa em và họ."

Thiệu Thành Hi ôm eo cô, nhướng mày, nói qua loa: "Ừm."

Hàng Tiểu Ý khí thế cắn môi anh một ngụm, nghiếng răng nghiến lợi: "Anh chờ đó, chờ đó..."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi nhiều lần, bỗng nhắc lại chuyện xưa: "Thiệu Thành Hi, từ sau khi tổ chức hôn lễ, anh đều dung túng em làm mọi việc, anh biết không?"

"Có sao?"

"Tất nhiên là có." Hàng Tiểu Ý lườm anh: "Nói đến chuyện nhảy Bungee lần này, anh vô điều kiện cưng chiều em, tin tưởng em, mà không dùng trang sức để khuyên em từ bỏ, có đúng không, đúng là anh chưa từng làm như vậy, anh đã không phải Thiệu Thành Hi trước kia rồi."

Thiệu Thành Hi lấy chai nước từ trong ba lô ra đưa cho cô để thanh cổ họng, sau đó hỏi lại: "Trước đây anh như vậy sao?"

Hàng Tiểu Ý ngẫm nghĩ, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi loé, mơ hồ nói: "Ừ, đúng vậy."

Thiệu Thành Hi cầm lấy chai nước rồi uống một ngụm, sau đó ném vào trong ba lô, lắc đầu: "Từ trước đến nay anh đều dung túng em như vậy, Hàng Tiểu Ý, đừng đắm chìm trong mớ đạo lý YY* của em nữa, đây không phải phim truyền hình."

* YY: Tự sướng

Hàng Tiểu Ý: "..."

Lúc đi ngang qua một con sông nhỏ, Hàng Tiểu Ý chợt nghĩ đến vấn đề kinh điển kia, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: "Thành Hi, nếu em và mẹ cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai?"

Nói thật vừa rồi Thiệu Thành Hi còn cố khéo léo, lần này thật sự không chút che dấu ánh mắt khinh thường kẻ ngốc nhìn cô: "Em muốn anh trả lời như thế nào?"

Hàng Tiểu Ý vui vẻ, cảm thấy cuối cùng Thiệu Thành Hi cũng rơi vào bẫy của mình rồi: "Nếu anh chọn cứu em, anh là đồ bất hiếu, chứng tỏ anh là người đàn ông đáng sợ, còn nếu chọn cứu mẹ, nghĩa là anh không thích em, chính là một người đàn ông tuyệt tình."

Thiệu Thành Hi cười ha ha vài tiếng, cực kì dịu dàng xoa đầu cô: "Chuyện rơi xuống sông, một là tìm chết, người như vậy không đáng để cứu, hai là người đần độn, nên anh nghĩ mẹ sẽ không bao giờ làm chuyện rơi xuống sông đần độn như vậy."

Hàng Tiểu Ý: "..."

Thiệu Thành Hi lại bồi thêm một câu nữa: "Nhưng mà anh đoán, em không tới lượt anh cứu,  bởi vì anh ba em có lịch sử thâm niên ngu ngốc, em vừa ngã xuống, không chừng cậu ta đã cứu em lên bờ rồi."

Hàng Tiểu Ý hất tay anh ra, cảm thấy việc làm người lương thiện thật sự rất mệt mỏi.

Đợi đến khi đứng trên chỗ nhảy Bungee, Hàng Tiểu Ý nhìn xuống dưới, cao hơn một trăm mét, sâu không thấy đáy, mọi người ở dưới đó nhìn bé nhỏ như con kiến,  nhìn cả đất nước không sót thứ gì.

Hàng Tiểu Ý không khỏi đầu váng mắt hoa, nháy mắt đã sợ rồi.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Thiệu Thành Hi lại khinh bỉ cô, hiện tại cô cũng khinh bỉ chính mình, chân cũng đã mềm nhũn,  có thể không nhảy không?

Lần này Thiệu Thành Hi không trêu chọc cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, không sao, chúng ta nhảy cùng lúc, chết cũng chết cùng một chỗ."

Hàng Tiểu Ý nằm trong lòng anh, không dám ngẩng đầu, giọng nói mang theo vài phần nức nở: "Cơ bản là nhảy không chết được, nhưng bây giờ em đang lo lắng biết đâu sợ hãi quá độ sẽ dẫn đến việc không thể khống chế hoạt động sinh lý của cơ thể, sau đó làm ra chuyện trái lương tâm thì phải làm sao? Anh có ghét bỏ em hay không?"

Thiệu Thành Hi một đầu mờ mịt: "Nói tiếng người."

Mắt Hàng Tiểu Ý chảy lệ nóng, cực kì thê thảm: "Nước tiểu không khống chế được..."

Trong nháy mắt, mặt Thiệu Thành Hi biến thành màu đen xì, nhéo chóp mũi của cô: "Hàng Tiểu Ý, từ sau khi tổ chức hôn lễ xong, anh phát hiện mặt em ngày càng dày lên rồi."

Hàng Tiểu Ý lỡ nhìn xuống bên dưới, mắt nhắm lại, miệng thì kêu gào a a a, ôm chặt eo Thiệu Thành Hi: "Làm sao đây, làm sao đây, em sợ, em sợ..."

Thiệu Thành Hi vọi vàng vỗ lưng trấn an cô: "Được rồi, anh đồng ý với em, nếu em làm ra hành động xấu hổ gì đó, chỉ cần sau này em không nhắc đến chuyện anh sợ gà sợ chó, anh cũng sẽ không nhắc đến chuyện của em."

Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn anh, cực kì đáng thương: "Thật sao? Nhưng nếu em không làm ra chuyện gì đó doạ người, sau này em có thể không kiêng nể gì mà lôi chuyện anh sợ gà sợ chó ra nói, còn nữa, anh phải trả lời em, không được giả bộ như không nghe thấy."

Thiệu Thành Hi hết cách đành gật đầu: "Được, được..."

Nháy mắt Hàng Tiểu Ý liền có động lực, bò ra từ trong ngực anh, hít một hơi thật sâu: "Đến đi, cùng chết nào."

Thiệu Thành Hi: "..."

Hai người ôm nhau cùng nhảy xuống, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, cùng với tiếng hét chói tai nhất từ lúc sinh ra của Hàng Tiểu Ý, từ trên xuống dưới, ngắn ngủi chỉ có vài giây, lỗ tai không nghe được âm thanh nào, tim đập cũng không có cảm giác, giây phút này mọi âm thanh đều im lặng, đầu óc ngừng suy nghĩ, giống như trải qua một lần sống chết, trải qua một lần luân hồi.

Khi đó mở to mắt nhìn, thứ đầu tiên nhìn thấy vẫn là hình ảnh anh ôm chặt cô vào lòng, mặc kệ trải qua cái gì, anh vẫn ở đây.

Loại cảm giác này giống như trải qua cả hai kiếp, luân hồi lại gặp nhau, bỗng trong lòng Hàng Tiểu Ý hơi lo lắng, nhưng mà, loại cảm giác này, thật tốt!

Cuối cùng cũng đứng ở trên thuyền, Hàng Tiểu Ý thấy cả người mình đều cứng ngắc, còn chân thì mềm nhũn, tim đập nhanh, tay nắm tay Thiệu Thành Hi không rời.

Thiệu Thành Hi nhìn cô mấy lần, muốn nói lại thôi, Hàng Tiểu Ý liếc anh một cái, giọng nói run rẩy: "Anh đừng có cố nín nữa, có thể cười nhạo em được rồi."

Thiệu Thành Hi nghe xong liền nở nụ cười, ra sức xoa tóc cô, dùng lực hôn môi cô.

Xuống thuyền, Hàng Tiểu Ý chủ động kéo lấy tay Thiệu Thành Hi, ý bảo anh cúi thấp người xuống, sau đó trơn tru leo lên lưng anh, giọng nói rất bình tĩnh: "Chân mềm nhũn, không đi được..."

Cuối cùng Thiệu Thành Hi cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, tiếng cười trong sáng làm Hàng Tiểu Ý cũng cong môi.

Không thể không nói làng du lịch này có vị trí cực kì tốt, suối trong chảy róc rách, cây cối hoa cỏ tươi tốt, dọc theo con đường nhỏ trở về làng du lịch, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Thời tiết tháng 10 rất thoải mái, vài loài hoa nhỏ không biết tên nở rộ bên đường, thỉnh thoảng đi qua một hai cây cầu nhỏ làm bằng gỗ, còn có người đang ở dưới nước đùa giỡn, tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng cười của trẻ nhỏ vang vọng giữa rừng, tạo nên một khung cảnh thú vị.

Hàng Tiểu Ý nằm sấp trên lưng anh, nghịch một lọn tóc, đột nhiên sâu xa nói: "Thiệu Thành Hi, anh có phụ nữ bên ngoài không?"

Thiệu Thành Hi knh ngạc, bàn tay đặt trên mông cô không nặng không nhẹ đánh một cái: "Lại muốn nói cái gì?"

Hàng Tiểu Ý véo lỗ tai của anh, hung dữ nói: "Vừa rồi anh muốn mưu sát em, đúng không? Hả? Hả?"

Thiệu Thành Hi không nói gì, chờ cô nói nốt.

"Anh có biết nhảy từ trên cao xuống, sẽ bị thiếu oxi đấy, thiếu-oxi đó, hiểu không? Như vậy mà anh lại hôn em, hôm em, suýt chút nữa em hít thở không thông mà chết đấy!"

Thật sự Thiệu Thành Hi nhịn không nổi nữa, đặt cô xuống thành cầu, cúi xuống hôn sâu, cái miệng nhỏ hay nói nhảm này, không thể im lặng nổi một giây, vốn chân Hàng Tiểu Ý đã mềm nhũn, nay càng mềm hơn rồi.

Cuối cùng cũng chặn được cái miệng của cô, cũng không thèm nói gì, Thiệu Thành Hi cõng cô lên, tiếp tục đi, Hàng Tiểu Ý lấy điện thoại từ trong ba lô ra, hưng phấn gửi tin nhắn cho Đồng Tâm.

"Đồng Tâm, Đồng Tâm, hôm nay tớ đi nhảy Bungee, là nhảy Bungee, Bungee đó!!! Trong khi đang nhảy còn hôn nữa (mặt thẹn thùng), tớ cảm thấy đời này sinh ra không uổng rồi!!!"