Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 3




Dừng xe ở dưới lầu xong, Thiệu Thành Hi mở cốp xe rồi xách chiếc vali để sang một bên, Hàng Tiểu Ý nói lời cảm ơn với anh, “Cảm ơn đã đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại.”

Thiệu Thành Hi chậc lưỡi nói, “Chiêu tá ma giết lừa ( Bằng nghĩa qua cầu rút ván ) của cô đúng là dày công luyện tập nhỉ.” Nói xong liền lấy ra một đống quà miễn cưỡng nhét vào tay Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý cúi đầu nhìn, “Anh đang làm gì vậy?”

“Đến gặp bác trai bác gái sao có thể không mang quà?” Thiệu Thành Hi nói xong liền cầm vali của cô vào nhà, Hàng Tiểu Ý bước lên ngăn anh lại, nhíu mày nói, “Không cần phiền anh, tôi tự xách được.”

Thiệu Thành Hi đứng im bất động, không mở miệng nói câu nào, cũng không buông vali ra, hai người cứ đứng đối diện mà nhìn nhau.

“Tiểu Tiểu, con đã về rồi mà sao lại không vào nhà?”Ba Hàng đi tản bộ mới về, đúng lúc thấy Hàng Tiểu Ý, “Người này sao nhìn quen thế?”

Ba Hàng nhìn thấy Thiệu Thành Hi có cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời lại không thể nhớ tên anh.

“Bác trai, tên con là Thiệu Thành Hi.” Thiệu Thành Hi mở miệng giới thiệu bản thân.

“Ấy à, bác nhớ ra rồi, cháu là bạn hồi trung học của Vũ Hằng -  Thiệu Thành Hi, lúc cháu đến dạy thêm cho Tiểu Tiểu, con bé học lớp 11, vậy mà đã năm sáu năm rồi, bác cũng không nhận ra cháu nữa.” Ba Hàng thân thiết vỗ vai Thiệu Thành Hi, “Cháu đưa Tiểu Tiểu về sao? Vào nhà, mau vào nhà, vào phòng khách nói chuyện.”

Thiệu Thành Hi nhã nhặn đáp lời, “Vâng, bác trai.”

Một tay Thiệu Thành HI cầm chiếc vali, mỉm cười nhìn Hàng Tiểu Ý, “Làm phiền cô tránh ra một chút.”

“Đứa nhỏ này, con đứng chặn ở đây làm gì?” Ba Hàng đưa tay đẩy Hàng Tiểu Ý ra, kéo Thiệu Thành Hi vào nhà, “Có cần bác xách hộ con hay không?”

“Không cần, không cần đâu ạ.” “Ai,mới chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, mấy năm qua cháu bận rộn gì sao? Vũ Hằng không hay ở nhà, bác cũng không thấy cháu đến đây chơi?”

“Hai ba năm qua cháu ở nước ngoài, mới về được vài tháng, không thể đến thăm bác trai, mong bác trai thông cảm.”

“Cháu có việc bận mà, không sao đâu….”

Hàng Tiểu Ý nghe hai người bọn họ nói chuyện ngày xưa, thở dài một hơi, bước sau hai người đang trò chuyện vui vẻ kia vào nhà.

Ba Hàng vừa mới vào cửa, đã vui vẻ nói với mẹ Hàng, “Bà mau ra xem có ai tới chơi này.”

Mẹ Hàng có trí nhớ rất tốt, vừa nhìn thấy Thiệu Thành Hi có chút kinh ngạc, kèm theo mừng rỡ nói, “Không phải Thành Hi đây sao?”

Thiệu Thành Hi đặt quà xuống, lễ phép chào bà, “Con chào bác gái.”

“Nhanh, nhanh, mau vào nhà ngồi.” Mẹ Hàng nhiệt tình kéo anh ngồi xuống ghế salông.

“Năm đó nếu không có cháu dạy thêm cho Tiểu Tiểu, chắc chắn con bé sẽ không thể đỗ đại học được.” Mẹ Hàng rót cho Thiệu Thành Hi một cốc nước.

“Nếu không có anh ta dạy thêm, không chừng con cũng có thể đỗ đại học Havard.” Hàng Tiểu Ý dựa vào cửa nhà, không phục nói.

“Cái đứa nhỏ ngốc này, Thành Hi con bỏ qua cho nó, con bé bị hai anh của mình nuông chiều đến hư rồi.” Mẹ Hàng cười trừ nhìn Hàng Tiểu Ý.

“Tiểu Tiểu nói đúng đấy ạ, con cũng không giúp được bao nhiêu, chủ yếu là Tiểu Tiểu tự mình nỗ lực, em ấy lại vừa thông minh vừa chăm chỉ nữa.” Thiệu Thành Hi khiêm tốn nói, cũng không quên khen Hàng Tiểu Ý.

Nghe có người khen ngợi con gái mình, mẹ Hàng cười vui vẻ đến mức không ngậm miệng vào được.

Cùng lắm mới có hai năm không gặp mà Hàng Tiểu Ý thấy trình độ nói dối của Thiệu Thành Hi lại tăng thêm một bậc.

Lúc học trung học, Hàng Tiểu Ý là học sinh chuyên Văn, thường thì học sinh chuyên Văn sẽ học không tốt Toán, nhưng cô lại là trường hợp ngoại lệ, Toán Văn Anh cô đều giỏi, nhưng cũng có một số môn cô không giỏi, nhất là Địa Lý, gần như mỗi lần thi cô đều nộp giấy trắng.

Thầy giáo luôn đau đầu hỏi cô, thành tích cô tốt như vậy mà sao lại không đi học tổ khoa học tự nhiên, Hàng Tiểu Ý trả lời một cách rất đơn giản, bởi vì so với Địa Lý thì Hoá Học và Vật Lý của cô còn tệ hơn, vì thế thầy giáo cũng không còn gì để nói.

Vào năm Hàng Tiểu Ý học lớp 11 trường Phổ thông đó, Hàng Vũ Hằng đặc biệt tìm bạn học cùng Phổ thông cũng là bạn Đại học của mình, tìm một học bá đến dạy thêm cho Hàng Tiểu Ý.

Hàng Tiểu Ý cũng không tin tưởng vào người đó lắm, bảo một người học khoa học tự nhiên đi dạy thêm cho học sinh chuyên Văn, điều này thật xấu hổ chết người ta rồi, sự thật chứng minh, chỉ có Hàng Tiểu Ý không nghĩ đến, không việc gì là Thiệu Thành Hi không làm được.

Nhiều năm về sau Hàng Tiểu Ý vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó gặp Thiệu Thành Hi.

Vào một buổi sáng trong kỳ nghỉ hè, vì là mùa mưa nên trời đổ những cơn mưa phùn.

Nhớ lúc đó, gia đình Hàng Tiểu Ý vẫn chưa phá sản, vẫn còn ở trong ngôi biệt thự dành cho người giàu, cô đứng từ ban công phòng ngủ ở tầng hai của mình nhìn xuống dưới sân, vừa bắt gặp khung cảnh Hàng Vũ Hằng nói chuyện với Thiệu Thành Hi ở dưới bụi hoa dâm bụt.

Anh mặc chiếc áo sơmi trắng, quần jean màu lam nhạt, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc đen mượt dính vài giọt nước, dáng người cao gầy, bởi vì trời đang mưa, nên hoa dâm bụt rơi xuống, mà anh lại đứng bên cạnh khóm hoa, dáng đứng thẳng tắp như cây Bạch Dương.

Không biết Hàng Vũ Hằng nói với anh những gì, mà anh lại nhìn về phía ban công nơi cô đang đứng, khuôn mặt tràn đầy thanh xuân nhưng lại có chút trẻ con, có lẽ mắtbị cận thị, cặp mắt dài nhỏ hơi híp lại, sống mũi thẳng tắp cùng với dáng người đẹp đẽ, đôi môi mỏng hơi mím, gương mặt hoàn hảo như vậy xuyên qua màn mưa rơi đập vào mắt Hàng Tiểu Ý, đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ được mùi thơm của cây hoa dâm bụt đó.

Trong lòng Hàng Tiểu Ý rầm rầm nhảy dựng lên, đây chính là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc mới quen Thiệu Thành Hi, anh rất nghiêm túc thận trọng, trên người luôn có cảm giác lành khó đến gần, lúc nói chuyện với Thiệu Thành Hi cô cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám đến gần nhưng lại rất muốn tới gần, mỗi lúc Thiệu Thành Hi giảng bài, Hàng Tiểu Ý sẽ lén lút ngắm hàng lông mi thật dài của anh, còn nghĩ tại sao có người có hàng lông mi vừa dài vừa đẹp như vậy.

Thế là Thiệu Thành Hi đều phù hợp hết thảy những điều kiện của nam chính trong tiểu thuyết mà cô mơ mộng, cô thích Thiệu Thành Hi thật rồi.

Suốt kỳ nghỉ hè của mình, Thiệu Thành Hi dùng để dạy thêm cho Hàng Tiểu Ý, sự nóng bức của mùa hè sẽ làm cho người ta mệt mỏi rã rời, nhưng Hàng Tiểu Ý lại phấn khích như được hít thuốc lắc, là bởi vì mùa hè này, cô đã trao trái tim mình cho người con trai tên Thiệu Thành Hi.

Nhưng vừa hết kỳ nghỉ hè thì người Hàng Tiểu Ý thích lại lặng lẽ bỏ trốn, làm trong lòng Hàng Tiểu Ý đang tràn ngập vui sướng lại chuyển sang chua xót, cô học kịch truyền hình, bên trong có cảnh cô gái ngắt cánh hoa, “Anh ấy thích tôi, anh ấy không thích tôi, anh ấy thích tôi, anh ấy không thích tôi…”

Quyển nhật ký của Hàng Tiểu Ý tràn ngập Thiệu Thành Hi.

Trong giấc mơ của mình, cô cũng hay thấy Thiệu Thành Hi ở đó.

Bởi vì có Thiệu Thành Hi dạy thêm nên điểm môn Lịch Sử của cô tăng vọt, mặc dù trình độ học Địa Lý của cô vẫn chưa tốt, nhưng ít nhất cũng đã nắm được trọng điểm.

Mỗi ngày cô đều nhớ, nhớ, nhớ, nhớ, Hàng Tiểu Ý có cảm giác mình đã mắc bệnh tương tư mất rồi, mỗi ngày cô đều học tập chăm chỉ để quên đi nỗi nhớ, bởi vì mỗi khi lo học, thì cô lại có cảm giác Thiệu Thành Hi đang ngồi bên cạnh mình, dùng giọng nói trong trẻo để giảng bài cho mình.