Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 61: Cuộc họp cổ đông




Mục Thị vào buổi sáng ngày hôm nay trở nên cực kì sôi nổi. Những nhóm người tụm năm tụm ba trước phòng họp, dưới sảnh, ở các tầng lầu, tán gẫu, cười đùa, nhưng chủ đề thì chỉ có một: Tổng giám đốc đương nhiệm tiếp theo của Mục Thị sẽ là ai? 

Bộ phận kinh doanh.

- "Thật là! Tôi chỉ muốn tổng giám đốc Mục của chúng ta quay về thôi!"

- "Đúng đó! Anh ấy tận tâm tận lực vì công ty như vậy, tôi thấy không ai có thể thay được anh ấy đâu!"

- "Nhưng mà tại sao đột nhiên anh ấy lại từ chức chứ? Chẳng phải mọi chuyên vẫn rất tốt đó sao?"

Bộ phận tiếp thị.

- "Aiyo, xem ra sắp tới Mục Thị chúng ta có tranh cãi lớn rồi đây!"

- "Mục Tống Lâm cùng Châu Nghị, mọi người nghĩ ai sẽ thắng đây?"

- "Xét về phần tôi, tôi muốn Châu Nghị thắng hơn! Nhưng theo tình hình hiện tại, Mục Tống Lâm có lẽ là người thắng áp đảo mất rồi."

Bộ phận marketing.

- "Mọi người nghĩ thế nào nếu Mục Tống Lâm thắng đây?"

- "Nếu vậy có lẽ Mục Thị biến thành cái sọt rác cũng nên!"

- "Anh nói gì vậy chứ? Cẩn thận chút đi! Người ta là con cháu của Mục Thị không đó!"

Bộ phận nhân sự.

- "Tôi thấy có lẽ chúng ta cũng đừng hi vọng gì nhiều! Châu Nghị chắc chắn là thua mất rồi!"

- "Haiz, tôi nhớ tổng giám đốc Mục kia của chúng ta quá đi! Anh ấy thật tuyệt, là sếp tổng tôi ưng nhất từ trước đến nay!"

- "Cô thấy trai đẹp là mê mẩn rồi! Nhưng cũng đúng, tôi đúng là chả muốn thay đổi chút nào..."

Mục Tống Thần lúc này, cùng với Lập An Hạ, đang lúi cúi với đống đồ hóa trang, chuẩn bị ra trận. Tư Liễu đứng kế bên nhịn không được, lên tiếng:

- "Mục Tổng..."

- "Mục Tổng cái gì?" - Mục Tống Thần soi soi gương, cố gắng đính cái râu dính vào mép, không hài lòng lên tiếng.

- "Anh Mục..." 

- "Tôi họ Mục khi nào?" - Hắn liếc Tư Liễu.

- "Vậy... Em vào trước, một lát anh và chị dâu cùng vào để họ khỏi nghi ngờ, được không?"

- "Thế cậu còn đứng đây làm gì?"

Thấy Tư Liễu tất tả chạy đi, Lập An Hạ khẽ mắng chồng.

- "Cậu ấy dù sao cũng hết dưới quyền anh rồi, làm như là chủ người ta vậy!"

- "Em không thấy cậu ta vẫn sợ sệt anh sao?" - Mục Tống Thần khổ sở vuốt vuốt chia ria - "Haiz, gương mặt anh thế này mà phải gắn râu giả vào, nhìn đúng là chẳng ra thể thống gì nữa!"

An Hạ chăm chú nhìn hắn, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ vụng trộm cười. Hắn đội tóc giả được nhuộm màu nâu đỏ, vài sợi không vào nếp lưa thưa rơi trước trán, chia mái ra làm đôi, miệng dính một hàng râu giả. Người hắn mặc đồ tạp vụ, trông buồn cười khủng khiếp.

- "Em cười cái gì?"

- "Không có! Ối, họ đến rồi, mau lên!"

Một chiếc xe tải chạy đến, theo sau đó là tầm chừng hơn chục nhân viên bước từ cửa xe xuống. Thức ăn để trong xe toát lên một mùi hương thơm phức, thật đúng là dụ dỗ người khác. 

- "Nước miếng chảy rồi kìa! Lau đi An Hạ!"

- "Anh..! Mau, chúng ta mau tới đó!"

Cả hai trang phục đều là của hãng nhà hàng nổi tiếng kia, cùng nhau khệ nệ đi đến, nhanh chóng trà trộn vào trong đám người. Cũng mau hôm nay Mục Tống Lâm tổ chức tiệc, có lẽ đã ngạo mạn khẳng định mình là người thắng cuộc. Hắn dành phần bưng vài dĩa thức ăn, nháy mắt với Lập An Hạ sau đó cùng với nửa số người được phân phó đem thức ăn vào trong đi vào trước.

- "Nè, năm người các cậu mang thức ăn vào để dưới khu vực đã được ngài Mục sắp sẵn! Số còn lại theo tôi lấy dụng cụ ăn rồi cùng vào."

Lập An Hạ hai tay đã sớm ướt nhẹm mồ hôi lạnh, cô chỉ cầu mong cho chuyện này sẽ diễn ra suôn sẻ. 

Mục Tống Thần để đồ ăn lên quầy xong thì thấy một chàng trai đang sắp hai ly cocktail lên khay, có lẽ là sắp đem cho ai đó. Hắn nheo mắt suy nghĩ, sau đó thân thiện bước đến gần. 

- "Này anh bạn, anh đem cái này cho ai thế?"

- "Là anh Mục và mẹ anh ấy."

- "Ôi dào, tôi thấy anh đổ mồ hôi quá rồi kìa, sao không ngồi xuống và uống chút nước? Để tôi giúp anh!"

- "Cũng được, ở lầu hai, phòng đầu tiên dãy trái."

Mục Tống Thần cầm lấy cái khay, quay người hướng đến cầu thang, môi khẽ nhếch lên. Hắn khẽ cúi người nói nhỏ vào thiết bị gắn trên tay áo, là thứ vật dụng đã được Trần Hạo tặng cho từ trước.

- "An Hạ, anh đang ở lầu hai phòng đầu tiên bên trái. Nhớ, tùy cơ ứng biến."

Mục Tống Thần đứng trước cánh cửa, nhưng không vào, rồi hắn vòng ra sau, nơi có một cánh cửa khác được xây liền không vách ngăn, thứ khuất sau đống đồ lỉnh kỉnh và tấm rèm, khẽ đẩy nhẹ. Không ai có thể rành hơn nơi này, ngoại trừ hắn. Mục Tống Thần dễ dàng nép giữa nhiều thứ đồ đạc để không ai có thể thấy. Khi nghe hai người đang tranh luận về Mục Thị, hắn lập tức lấy chiếc bút ghi âm trong tuyển chuyển sang chế độ "thu".

- "Mẹ lo lắng cái gì nữa chứ? Chúng ta thắng là cái chắc rồi!" - Tên Mục Tống Lâm đang ngả ngồi trên sofa, đầy ngạo mạn nói.

- "Con đó, bỏ cái tật đó đi! Tuy rằng mẹ biết chúng ta sẽ thắng, nhưng cũng không được chủ quan như vậy..."

- "Trời ơi, mẹ con mình đút lót gần hết mấy cái ông hám danh hám lợi đó rồi! Thử mấy lão ta không bầu cho con xem! Tuy nhiên vẫn còn vãi lão già tỏ ra hách dịch, không thèm nhận tiền của chúng ta! Như cái ông Tiền Thịnh đó, năm xưa chẳng phải là trợ thủ của lão già sao? Bây giờ làm cổ đông chủ chốt, bày ra cái vẻ mặt tự trọng!"

- "Bởi vậy mẹ mới nói đừng có chủ quan! Như lúc con chọc vào cái con An Hạ, nhận lấy kết quả khó quên nhất trần đời rồi hay chưa? Hên mà thằng Mục Tống Thần không kiện, nếu không con thế nào cũng bị lão già và cha tước quyền tham gia tranh cử tổng tài cho Mục Thị!"

- "Hừ, giờ hai người đó một xu cũng không, làm ra lẻ tẻ vài đồng đủ ăn đủ mặc là may rồi, thử hỏi tiền đâu mời luật sư rồi kiện ra tòa? Đúng là phi lý! Với lại, con cũng có biết là chị ta lại lợi hại như vậy đâu chứ!"

- "Cho chừa!" - Lâm Tĩnh bĩu môi, sau đó cất lời - "Mà nếu con thắng rồi, định quản lí Mục Thị như thế nào đây? Cón chỉ giỏi ăn chơi thôi, mấy cái phi vụ kinh doanh này làm thế nào?"

- "Quản lí khỉ móc gì!? Biến thành sòng bài với bar chẳng phải sướng hơn rất nhiều sao? Kinh doanh làm chi cho mệt?"

- "Con điên à?" - Lâm Tĩnh trợn tròn mắt - "Muốn hai lão già ở nhà giết chết hay sao?"

- "Con làm chủ Mục Thị rồi, nó là do con quyết định! Không có ai có quyền thế hơn con nữa đâu, một khi con đã có cái chức tổng giám đốc trên tay!"

- "Con!... Thôi, con muốn làm gì thì làm! Mẹ không nói lại con!" - Nói xong, bà ta quay quắt nhìn ra cửa - "Tại sao gọi nãy giờ mà chẳng đứa nào mang nước lên thế?"

Mục Tống Thần nghe những lời này của hai mẹ con Mục Tống Lâm, thần sắc u ám như quỷ, một tay đã sớm nắm chặt thành nắm nổi cả gân xanh. 

"Cạch!" - Một tấm ván gỗ vô tình rơi xuống cạnh chỗ hắn đứng, tạo nên âm thanh thu hút cả hai con người kia. Mục Tống Lâm nhíu mày, hỏi:

- "Là ai đó?"

- "Làm sao có thể có ai? Nãy giờ mẹ con mình ngồi đây có ai vào đâu! Làm như căn phòng này có hai cửa vậy!"

- "Mẹ nói đúng..." -Hắn khẽ cười - "Nhưng để phòng ngừa, con vẫn là nên xem xem con chuột nào gan to mật lớn như thế!"

Mục Tống Thần nhanh chóng liếc mắt qua lại tìm chỗ đứng, Mục Tống Lâm từng bước đến gần, đến khi cậu ta chỉ còn hai bước nữa...

"Cốc cốc cốc..."

- "Anh Mục, bà Lâm, tôi mang đồ đến cho hai người!" - Là tiếng của Lập An Hạ!

- "Tống Lâm, mau, mau, ra mở cửa đi! Mẹ hôm qua vừa bị trật chân, đau quá đi mất!"

- "Được rồi..." - Cậu ta phủi tay, lẩm bẩm - "Chắc chỉ là đồ rơi thôi, ở đó lắm đồ thế còn gì."

Nhân tiện lúc này, Mục Tống Thần nhanh tay mở cửa, chạy phóng ra đến cửa trước đứng cạnh Lập An Hạ. Mục Tống Lâm ngờ ngợ nhìn hai người, nhưng tiếng Lâm Tĩnh đã nhanh chóng cắt ngang.

- "Mau mang vào đây, khát chết tôi rồi! Hai người làm cái gì mà lâu hơn quỷ thế?"

- "Xin lỗi bà, xe chỉ vừa mới đến, mong bà thông cảm." 

Lập An Hạ cúi đầu, nhỏ nhẹ nói. Cô giấu gọn cả đuôi tóc mình vào trong, cũng đội tóc giả như Mục Tống Thần, là màu nâu hạt dẻ, xù dày lên, mặt trang điểm cực kì đậm, quanh quần mắt tô đen nhìn... mất thiện cảm, phải mặc thêm quần áo dày và đeo thêm gối đệm để trông mập ra, tránh bị hai mẹ con nhà cáo này phát hiện.

- "Nhanh lên, cuộc họp bắt đầu rồi! Con sẽ trễ mất!"

- "Được rồi, hai người mau lui đi!"

Mục Tống Thần cùng Lập An Hạ đi ra ngoài, trao đổi bằng mắt sau đó hai người rẽ hai hướng. 

Trên tầng cao nhất của trụ sở, cuộc họp sẽ bắt đầu trong ít phút nữa. Lập An Hạ, vẫn trong trang phục cũ, lặng lẽ đi vào phòng họp, cùng với vài phục vụ khác phát nước cho các cổ đông, pha trà và đảm bảo mọi thứ đã ổn. Mục Tống Lâm đang từ bên ngoài đi vào, dáng vẻ dương dương tự đắc. Từ lúc nhìn thấy cậu ta, Lập An Hạ đã vô cùng kìm chế mình để không đi đến mà dùng dao đâm một phát vào gương mặt chết tiệt kia. 

Còn Mục Tống Thần, hắn lúc này đang vào lớp hóa trang thứ hai trong nhà vệ sinh. Hắn cởi bộ tóc giả cũ ra, đội vào bộ mới đã được nhuộm vàng, chuẩn theo style của một nam tài tử Hàn Quốc, kèm theo một cái kính cận dày trông thảm hại. Cả ngày hôm qua hắn đã tỉ mẩn ngồi tập make up sao cho giống một người... đầy nội tâm và nhút nhát, thứ mà ngày hôm nay hắn sẽ phải hóa trang thành. Mục Tống Thần hoàn tất mọi thứ trong vòng chưa đến mười phút, hít sâu một hơi để tự trấn an bản thân rồi bước vào thang máy. Khoảnh khắc hắn bước vào phòng họp, Tiền Thịnh đã nhanh chóng cất tiếng:

- "Thư kí Park, cậu lại đây!"

- "Ngài tiền, lẽ nào ngài không biết cuộc họp cấp cao này không được để cho một thư kí nhỏ bé như anh ta vào đây hay sao?" - Có người lên tiếng nhắc nhở.

- "Tôi cần thư kí Park ở đây, anh ta sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều! Và có lẽ... cũng là cho các vị và cả cái Mục Thị này..." - Tiền Thịnh nhẹ cười, nhướng mày bảo thư kí của mình ngồi xuống cạnh ông.

- "Ông..."

- "Kệ ông ấy, cứ để ông ấy làm những gì ông ấy muốn!" - Mục Tống Lâm nhấp một ngụm nước lọc, thản nhiên nói.

Cánh cửa phòng họp đóng lại. Mọi thứ, bắt đầu. 

- "Như mọi người cũng đã biết, tổng giám đốc đương nhiệm của Mục Thị chúng ta, anh Mục Tống Thần, vì một số lí do bắt buộc riêng, đã từ chức. Cuộc họp này được tổ chức cũng với lí do nhằm tìm ra một lãnh đạo mới, một người có khả năng để dẫn dắt Mục Thị đến gần hơn với vị trí trên bàn thương trường thế giới. Và ở đây, chúng ta có hai vị trí đắc cử: Châu Nghị và Mục Tống Lâm." - Một tiền bối đứng lên nói, mở đầu cho buổi họp. 

- "Về phần anh Mục Tống Lâm..."

Tiếp theo đó là cả chuỗi giới thiệu tên tuổi, công việc và bla bla nhiều thứ khác. Mục Tống Lâm, với ánh mắt chứa toàn sự giễu cợt, đưa mắt sang Châu Nghị. Anh ấy vẫn không tỏ vẻ bối rối chút nào, thẳng thừng đưa mắt sắc bén nhìn lại tên kia. Mục Tống Thần, dưới sự hóa trang hoàn-hảo với hình tượng thư kí Park Woo Ji của Tiền Thịnh, vẫn chưa bị ai phát hiện ra cả. Hắn đang chờ, chờ đến thời khắc kia... Chính hắn sẽ tống cổ Mục Tống Lâm xuống đáy và phải rũ bỏ đi cái vẻ ngạo mạn của tên đó. 

Hắn không truy cứu chuyện trước kia mà Mục Tống Lâm dụ dỗ An Hạ, sở dĩ là vì không muốn ông nội phiền muộn, và cũng vì cô không thích những vấn đề đó bị làm ầm lên. Thế nhưng khi biết được Tống Lâm muốn dụ vợ mình vào con đường nghiện ngập, hắn đã mất khả năng tự kiềm chế và không còn muốn buông tha cho tên khốn khiếp kia dù chỉ một giây. 

- "Nếu không có bất kì vấn đề thắc mắc gì nữa, tiếp theo chúng ta sẽ bước sang phần bỏ phiếu. Các vị cổ đông..."

- "Khoan đã, tôi có một ít tài liệu muốn cho mọi người xem!" - Tiền Thịnh giơ tay lên, giọng nói có phần dõng dạc. - "Thư kí Kim, phiền anh phát cho mọi người giúp tôi!"

Mục Tống Lâm nhíu mày, không mấy thiện cảm và thích thú với việc làm của Tiền Thịnh. Hắn ta nhìn từng tệp tài liệu được phát đi, lòng không hiểu sao dâng lên niềm sợ hãi vô cớ. Mẹ kiếp! Lão già đó lại định làm trò gì đây?

- "Phiền mọi người giở ra trang đầu tiên của tệp tài liệu." 

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa nói ra câu đó. Park Woo Ji? Cậu ta lại cả gan như vậy? Dám đứng nói trước toàn thể tiền bối và những cổ đông lớn hàng đầu của công ty?

- "Ngài Tiền, ngài..."

- "Để yên cho cậu ta nói!" - Tiền Thịnh lớn tiếng.

Vài người bất mãn xì xào, nhưng dù sao Tiền Thịnh cũng là một nhân vật có tên tuổi, không hề dễ chọc vào chút nào. Đợi bầu không khí dần lắng xuống, hắn tiếp tục.

- "Vào ngày X tháng Y năm Z, tức là cách đây hơn ba năm, Mục Tống Lâm từng là một con nghiện. Mọi người có thể thấy rõ điều đó qua những tấm hình chụp của anh ta. Mục Tống Lâm giao dịch lén lút, đến sòng bài và khu tập thể để nhận heroin, ma túy đá về, nhằm giải phóng cơn nghiện của mình..."

- "Nói dối! Tên kia, anh là cái thá gì dám bịa đặt? Anh lôi đâu ra những thứ xảo trá đó hả?" - Mục Tống Lâm tái mét mặt đứng lên hét.

- "Xin mời anh hãy im lặng cho! Tôi vẫn đang đưa ra những đề nghị để giúp Mục Thị, anh bây giờ là ai mà muốn xen vào? Tôi dù cho chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng vẫn cố hết sức để giúp công ty tìm ra được người lãnh đạo tốt nhất! Xin lỗi, nhưng cho đến lúc tôi kết thúc bài phát biểu này, anh vẫn chưa có quyền lên tiếng!" - Mục Tống Thần ngẩng cao đầu, không có chút sợ hãi cất tiếng. - "Mọi người, xin tiếp tục..."

- "Thật may mắn, cuối cùng chín tháng sau Mục Tống Lâm đã cai nghiện thành công. Nhưng tư duy, tôi chắc chắn vẫn chưa thể khôi phục được bình thường! Và giai đoạn này, chính là vào lúc anh ta đang ở Đại học năm cuối. Một con nghiện suốt chín tháng trời, xin hỏi quý vị làm cách nào có thể học hành chăm chỉ, đạt hiệu suất học tập ở mức cao nhất?" - Hắn dừng lại đôi chút, nhìn những gương mặt đang hoang mang của các cổ đông, sau đó tiếp tục. - "Mục Thị là một tập đoàn kinh tế lớn trên toàn cầu, điều này hẳn các tiền bối đi trước tôi đều hiểu rõ. Sản lượng tiêu thụ cũng như vị trí trên sàn chứng khoán của chúng ta không phải tự nhiên mà có được thứ hạng cao cũng như uy tín đối với người dùng và các nhà đầu tư như vậy. Mỗi cá nhân trong công ty chúng ta dù bé dù lớn đều góp phần quan trọng đối với thành công của Mục Thị như ngày hôm nay. Mang danh là người đứng đầu, là bậc tiên phong, là nhà lãnh đạo, chắc chắn người được chọn lát nữa đây phải là một bậc ưu tú, đồng thời cũng đủ minh mẫn và tầm hiểu biết. Việc đó có lẽ mọi người rõ hơn tôi rất nhiều, phải không?"

- "Thư kí Park!" - Mục Tống Lâm sợ đến mức toàn thân run lên, mất đi nhuệ khí ban đầu. - "Anh..."

- "Việc ở đây tôi nói đến không chỉ là về khả năng học hỏi hay tư duy logic. Nếu như Mục Tống Lâm là một con nghiện nhưng toàn tâm toàn ý sửa đổi, không ngừng vươn lên thì tôi sẽ chấp nhận. Nhưng bao nhiêu năm qua, được tiếng là con cháu nhà họ Mục, nhưng cái anh ta đóng góp cho công ty này là gì? Cho nền kinh doanh Trung Hoa Đại Lục này là gì? Hay chỉ là nổi trên báo với hình tượng đi bar, săn gái, hoàn toàn không ra gì?"

Mục Tống Thần biết những gì mình nói hôm nay chắc chắn sẽ làm cho Mục Tống Lâm hận hắn thấu xương. Hắn cũng biết mình vạch trần toàn bộ thế này trước mặt nhiều người là có chút ác ý. Nhưng hắn không thể không làm. Đối với cái Mục Thị này, hắn đã gắn bó bao nhiêu năm, tình cảm dành cho nhân viên cũng như dành cho nó sâu nặng đến nhường nào. Hắn đã vì nó ngày đêm hao tâm tổn lực. 

Hắn chính là không cam tâm nhìn nó từ từ sụp đổ sau đó chôn vùi dưới những ánh đèn xa hoa tráng lệ và những điệu nhảy cùng ánh đèn chớp nháy. Ba nuôi của hắn, còn có ông nội hắn, họ đã phải quá vất vả trong suốt những năm qua để gìn giữ cái Mục Thị này. Hắn không thể! Hắn không thể để nó chỉ còn là một bãi hoang tàn! Vả lại, Mục Tống Lâm vốn dĩ không có nhân cách đạo đức, tông xe chết người, lại còn có ý định xằng bậy với vợ của hắn. Chỉ bao nhiêu lí do này thôi, cũng đã quá đủ để hắn tống cổ tên này vào tù!

Mọi người dường như bị uy lực trong lời nói của Mục Tống Thần làm cho khiếp sợ, tất cả đều đồng loạt im lặng. 

- "Anh ta vô cùng ngạo mạn, không xem kẻ khác ra gì! Trên tạp chí lá cải của tháng trước từng có cảnh một bà cụ đói rách xin anh ta ít tiền, thế nhưng Mục Tống Lâm lại dùng chân đạp thẳng bà ấy và hét lên: "Đồ dơ dáy, tránh xa tao ra!". Thậm chí năm xưa còn từng dùng tiền để bao che đi hành động tội lỗi của mình!" - Nói đến đây, Mục Tống Thần phóng đôi mắt như những con dao găm về phía Mục Tống Lâm. Tên đó tái mét cả mặt, chuyển sang màu xanh súp lơ, hai tay níu chặt vào nhau nhìn đầy thảm hại. - "Một người suốt ngày ăn chơi không lo bồi dưỡng chuyên môn, tư cách đạo đức không có, không có ước muốn cầu tiến mỗi ngày, ngạo mạn ra vẻ ta đây, thích dùng tiền mua chuộc công lý, chỉ bao nhiêu đó thôi mà mọi người còn muốn đề cử hắn trở thành tổng giám đốc đương nhiêm tiếp theo của Mục Thị ư?"

Mục Tống Thần càng nói càng phát hiện lòng mình đang có một ngọn lửa, và khoảnh khắc, hắn cầm tệp tài liệu trên tay ném mạnh xuống bàn chính là lúc ngọn lửa của hắn bừng lên đến cực điểm! Mọi người giật mình khiếp sợ, lấm lét nhìn hắn. Có người thì thầm:

- "Chỉ là một thư kí nhỏ, lấy quyền gì mà lên tiếng như vậy chứ?"

- "Thư kí nhỏ? Thư kí nhỏ thì sao? Thư kí, công nhân vệ sinh, lao công thì không có quyền lên tiếng sao? Mọi người dựa vào cái gì? Họ là con người, mọi người không phải là con người sao? Ỷ vào vài đồng tiền của mọi người mà đòi khinh rẻ người khác? Ai trong cái phòng này dám giơ tay lên nói mình chưa từng bị mua chuộc bởi tiền? Bởi rất rất rất nhiều tiền?" - Mục Tống Thần tức giận đến mức cơ hồ muốn bùng cháy - "Tôi nói lại lần cuối, tất cả những nhân viên trong công ty đều có quyền đóng góp ý kiến để xây dựng nên Mục Thị! Không ai có quyền cấm cảm quyền phát ngôn của người khác!"

- "Này, tên kia, mày là ai mà dám hống hách lên tiếng?" - Mục Tống Lâm điếng người bật dậy hỏi, hai tay hắn ta siết chặt lại, nổi cả gân xanh - "Tao nhất định sẽ kiện mày đến cùng, tội ngậm máu phun người, vu oan giá họa! Tao nhất định sẽ kiện mày đến cùng! Mày là thằng nào chứ? Mày lấy quyền gì nói ra những lời hoang đường đó chứ?"

- "Tôi chỉ cần dựa vào cái này!"

Mục Tống Thần lấy từ trong túi áo ra một đoạn ghi âm nhỏ, bật lên sau đó để giữa bàn. Mọi người nghe vô cùng chăm chú, cho đến lúc nghe Mục Tống Lâm cất tiếng..

"Quản lí khỉ móc gì!? Biến thành sòng bài với bar chẳng phải sướng hơn rất nhiều sao? Kinh doanh làm chi cho mệt?" 

- "Không!!" - Hắn ta ngạo cuồng thét lên.

- "Cái này, không phải chứ?" - Các cổ đông xung quanh phòng trợn lớn mắt nhìn nhau.

Chuyện quái gì đây?! 

- "Chết tiệt! Mẹ kiếp! Tao nhất định sẽ kiện mày đến cùng! Thằng khốn, không!" - Giờ phút này Mục Tống Lâm hoàn toàn đã đánh mất đi cái vẻ cao ngạo lúc đầu, giống như một tên điên hét lên.

- "Tổng giám đốc cũ của Mục Thị, anh Mục Tống Thần... Ừm, có một số lời muốn nói với các vị, tuy nhiên hiện tại anh ấy không thể xuất hiện nên đã nhờ tôi gửi cái này đến cho mọi người." - Mục Tống Thần làm vài thao tác nhỏ trên máy tính, rất nhanh sau đó màn ảnh chiếu rộng lớn hiện lên gương mặt hắn.

Mọi người nhất cử nhất động đều không lên tiếng. Căn phòng trở nên im lặng.

- "Chào mọi người. Là tôi đây, cũng không quá lâu nhỉ, mọi người đã quên tôi chưa?" - Hắn cười - "Tôi biết mình từ chức đột ngột như vậy làm mọi người rất bất ngờ, nhưng mong mọi người hiểu cho tôi, tôi thật sự có lí do không thể không rời đi. Tôi gắn bó với Mục Thị này rất lâu rồi, đột nhiên lại phải chia xa, rồi chứng kiến nó có người khác thay tôi đứng lên dẫn dắt... Haha, đúng là tôi... có chút không đành lòng..." - Hắn hơi vùi mặt vào lòng bàn tay.

Phía dưới hình như có tiếng cười nhỏ xen lẫn tiếng rấm rứt.

- "Tôi biết được vị trí này có hai ứng cử sáng giá là Mục Tống Lâm và Châu Nghị. Có lẽ nãy giờ tất cả mọi người cũng đã nghe các cổ đông trình bày về bản thân cũng như các thành tính cả hai đủ rồi phải không? Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi biết tôi rất thiên vị, vô cùng thiên vị khi chuẩn bị nói những điều sau đây. Nhưng Mục Thị là con của tôi, tôi không thể nhìn nó sa ngã mà không can dự lấy. Tôi-nghiêng-về-phía-Châu-Nghị!" - Mục Tống Thần trong màn ảnh chiếu với ánh mắt kiên định, lời nói không hề tỏ ra vẻ do dự.

Bên dưới lại bắt đầu xì xào to nhỏ. Châu Nghị xúc động nhìn sếp tổng của mình, im lặng.

- "Mọi người còn nhớ vào cái năm khủng khiếp kia không, khi nền kinh tế tư bản Trung Quốc lâm vào khủng hoảng, công ty, sàn chứng khoán, mọi thứ đang sáng giá đột nhiên tắt vụt. Người ta hoảng loạn thi nhau từ chức, bao nhiêu nhân công suy sụp, không có tiền lương để trả cho nhân viên. Cứ mỗi giờ mỗi phút là lại có một tập đoàn sụp xuống trước sự khắc nghiệt của tiền bạc thời gian. Mục Thị chúng ta cũng không ngoại lệ. Hôm nay tôi nói với mọi người, vào thời khắc đó tôi cũng không khác bất kì thương nhân nào, trong lòng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi cũng đã từng thoáng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ cuộc. Nhưng có một tối muộn, tôi ở lại chuẩn bị vài tài liệu để xem còn cứu vãn được gì không, thì tôi đã nhìn thấy Châu Nghị. Cậu ấy tập trung ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt toát lên sự tập trung vô cùng, tay cậu ấy lướt trên bàn phím nhập số liệu, miệng cậu ấy lẩm nhẩm tính toán. Vào giây phút đó, tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn. Cậu ấy chỉ là một nhân viên nhỏ bé như hạt cát, thế nhưng trong lúc khủng hoảng nhất, cậu ấy vẫn mang trên mình một ý chí kiên cường, không khuất phục trước số phận. Trong khi tất cả đồng nghiệp đều đã quay lưng, cậu ấy vẫn ngồi đó làm việc. Khi nhìn thấy tôi, Châu Nghị đã cười. Cậu ấy nói: "Sếp, em biết sếp rất giỏi! Sếp nhất định phải cố lên, sếp đừng bỏ cuộc! Công ty của chúng ta nhất định rồi sẽ vượt qua, nhất định rồi sẽ tỏa sáng. Sếp đừng nhìn những người đã ngã xuống nữa, chúng ta sống là để đi lên!"" - Vẻ mặt hắn giãn ra, ý cười lấp lánh - "Đúng vậy, chúng ta sống là để đi lên! Châu Nghị đã thức tỉnh con người dũng cảm trong tôi! Nếu lúc đó không có cậu ấy, nếu lúc đó không có mọi người, nếu lúc đó tôi bỏ cuộc, nếu lúc đó tôi dừng lại, thì chắc chắn Mục Thị sẽ không có ngày hôm nay, đúng không?" - Hắn dừng lại một chút, rồi thốt lên - "Cảm ơn cậu, Châu Nghị! Cũng cảm ơn tất cả mọi người!"

- "Sếp..." - Khóe mắt Châu Nghị ướt nhòe nước. Toàn thể cổ đông cùng các nhân viên xung quanh cũng không khác gì cả. Ai nấy sụt sùi, nhưng cười rất tươi.

- "Park Woo Ji, phiền cậu mở tất cả các màn hình chiếu của công ty ở tất cả các bộ phận lên giúp tôi, tôi muốn toàn thể nhân viên đều có thể nghe thấy những gì tôi nói tiếp theo!" 

Mục Tống Thần tự mình diễn vô cùng trọn vẹn. Lúc hắn quay video này, hắn cũng đã ướt mắt. Bây giờ, vẫn như lúc đó. Cảm động đến chết mất thôi.

Vậy là ba phút sau, các nhân viên trong công ty đều trợn tròn mắt nhìn hình ảnh Mục Tống Thần trên màn chiếu. 

- "Mọi người biết không, lãnh đạo có tài năng rất quan trọng, có mưu kế rất quan trọng, có đầu óc rất quan trọng, có miệng lưỡi lại càng quan trọng, nhưng quan trọng nhất... vẫn là nằm ở ý chí! Chúng ta là dân kinh doanh, có lên thì sẽ có xuống, có tỏa sáng thì cũng sẽ phải chịu bị bóng đêm che phủ, nhưng nếu chúng ta có ý chí, vĩnh viễn không có khó khăn nào làm chúng ta quỵ ngã được! Và người lãnh đạo, là người cần có tinh thần vững mạnh nhất. Bởi nếu anh ta đứng, cả công ty sẽ đứng. Anh ta mà ngã rồi, cả công ty cũng sẽ không trụ nổi nữa. Mọi người hiểu được không? Dĩ nhiên tôi không có ý định ép tất cả đều phải chấp nhận Châu Nghị làm tân tổng giám đốc Mục Thị, tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết khi chọn lãnh đạo, phải xem xét ở tất cả mọi mặt, không chỉ dừng lại ở học vấn của anh ta. Châu Nghị là người lạc quan, thành tích trong tất cả năm qua đều cực kì xuất sắc! Haha, tôi đã nói trước rồi, tôi đúng là có hơi thiên vị... à không... rất thiên vị cậu ấy."

- "Huhu, tôi không muốn người khác lên làm đâu!"

- "Tôi chỉ muốn tổng giám đốc này của chúng ta thôi!"

- "Tổng giám đốc ơi, anh quay lại với chúng tôi đi!"

Tất cả các nhân viên đều tiếc nuối ra mặt. Mục Tống Thần, người lãnh đạo này thật sự là đã tuyệt vời quá-mức-cho-phép.

- "Còn nữa, sau này mong rằng cho dù ai là Mục Tổng đi chăng nữa thì cũng nhất định phải tôn trọng ý kiến nhân viên! Đừng cho rằng mình lớn họng hơn người ta mà ra vẻ kẻ cả đấy nhé, nếu biết được tôi nhất định sẽ quay về để bảo vệ Mục Thị của tôi đấy! Được rồi mọi người, tôi đi đây! Mọi người nhất định phải nhớ đấy, không được nộp báo cáo trễ và lười biếng đi làm muộn! Cuối cùng, mong rằng mỗi người đều giúp tôi chăm sóc đứa con này một chút, đừng để tôi buồn lòng, được không? Haha, không cần trả lời đâu, vì mọi người có nói gì thì tôi cũng không nghe được! Vậy nhé, tôi sẽ nhớ mọi người và Mục Thị! Yêu mọi người!"

Sau đó hắn còn làm động tác hôn gió, làm tất cả trong công ty đều đồng loạt sững người. Ôi chao, Mục tổng mà cũng có mặt này nữa sao? Mọi người ngây ngốc nhìn nhau.

- "Mục Tổng, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ quên anh!"

- "Mục Tổng, cảm ơn anh!"

Bầu trời ở nơi này khi hắn bước vào lần đầu tiên rất xanh. Cho đến lúc hắn bước ra, vẫn xanh ngắt như vậy. 

____

- "Xin hỏi đây có phải là nhà họ Mục không? Ai là Mục Tống Lâm?"

- "Là tao! Bà quản gia, mấy tên này là ai? Ai cho phép bà tự tiện đưa họ vào nhà vậy hả? Muốn bị đuổi việc rồi phải không?" - Mục Tống Lâm ngã người trên ghế, giọng nói đấy vẻ tức tối, tay cầm ly rượu đậm màu đã vơi hơn phân nửa.

- "Chúng tôi là cảnh sát đến từ Cục cảnh sát thành phố, nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông mười năm trước..."

- "Mẹ kiếp, chúng mày điên hết rồi hả?" 

Hắn ta quơ tay, ném cả ly rượu vào bờ tường vỡ cái choang làm bà quản gia đứng phía sau sợ tím mặt. Lâm Tĩnh nghe tiếng động liền cả kinh đi nhanh từ trên lầu xuống. Mục Kỷ cũng sai người đẩy xe lăn ra ngoài phòng khách.

- "Có chuyện gì vậy? Ai đây?" - Mục Kỷ không hài lòng nhìn cảnh tượng đang xảy ra, lớn giọng.

- "Thưa ông chủ, có hai vị cảnh sát này đến nhà đòi gặp cậu hai." - Bà quản gia sợ hãi cúi đầu.

- "Xin hỏi hai anh cảnh sát có chuyện gì?"

- "Chúng tôi vừa tìm được bằng chứng cho thấy anh Mục Tống Lâm có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông mười năm trước, chúng tôi muốn mời anh ấy về Cục để làm sáng tỏ mọi việc."

- "Cái gì? Tai nạn giao thông??!" - Lâm Tĩnh trợn tròn mắt.

- "Mấy người điên đủ chưa? Tai nạn giao thông? Liên quan đến tôi? Mười năm trước? Con mẹ nó vớ vẩn vừa thôi chứ! Đừng để tôi gọi luật sư đó!"

- "Xin mời anh đi theo chúng tôi."

- "Buông ra, lũ người này, buông tôi ra!"

Mặc cho Mục Tống Lâm lên cơn điên cuồng giãy giụa, hai người cảnh sát kia vẫn mang bộ mặt lạnh lùng nhẹ nhàng áp giải hắn đứng lên.

- "Mẹ, ông nội, cứu con với! Con không biết gì cả!"

- "Ba, ba làm gì đi? Mấy anh kia, thả con trai tôi ra, thả nó ra! Sao nó có thể liên quan đến chết chóc chứ?"

- "Lâm Tĩnh! Cô ngồi xuống! Họ đã muốn bắt đi thì cô có làm gì cũng không được đâu! Đành sắp xếp thời gian đến Cục cảnh sát một chuyến. Nếu con trai của cô không có tội, không pháp luật nào giam cầm nó được!" - Mục Kỷ nhìn theo bóng dáng cháu trai của mình, ánh mắt xẹt qua tia sắc nhọn.

Tai nạn giao thông? Mười năm trước? Một mốc thời gian xa xưa như vậy mà cảnh sát còn bới lên, vậy chắc chắn là đã người để tâm đến và điều tra rõ ngọn ngành. Tại sao lại liên quan đến Mục Tống Lâm? 

Đây là một câu hỏi hóc búa.