Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 55: Lễ thành lập tập đoàn (3)




Ngày trước Lập An Hạ cũng như bao cô gái khác, thích được người lớn kể cho mình nghe về chuyện cổ tích thuở "ngày xửa ngày xưa". Ở trong đó, sẽ có hoàng tử và công chúa, sẽ có cảnh hai người cầm tay nhau nhảy múa xoay tròn trong điệu nhạc dịu dàng thơ mộng,... Có lẽ chỉ bấy nhiêu đó thôi là cũng đủ để bất cứ cô bé nhỏ nào xiêu lòng rồi. Nhưng lúc này đây, cũng trong một đoạn nhạc êm tai nhẹ nhàng, cũng trước mặt là một chàng hoàng tử xán lạn, thế mà Lập An Hạ lại không ngừng cảm thấy người mình càng lúc càng bốc lên mùi "giấm chua" nồng nặc. 

- "Em gái, em đang giẫm lên chân của anh đấy!" 

Nếu không phải MC yêu cầu chọn ngẫu nhiên một bạn nhảy nào đó, cô sẽ tiện tay vơ lấy anh chàng lắm mồm này mà chưa kịp nhìn kĩ mặt? Mục Tống Thần lại cả gan trong lúc cô loay hoay mà biến đi đâu mất! Dưới ánh đèn mờ ảo của sảnh tiệc, lại cộng thêm khoảng cách quá xa, Lập An Hạ hoàn toàn không nhìn ra được người đang khiêu vũ cùng hoàng tử của mình là ai. 

Kiên Phàm khẽ nhếch môi cười, mắt hướng về phía An Hạ nhìn cô, rồi nhíu mày. Cô gái này... trông đến là quen? 

- "Sao vậy? Người yêu nhảy với người đẹp ghen hả em gái? Không lo, em cũng rất đẹp nha, còn có anh đây, nhất định sẽ hầu hạ em."

- "Anh có bệnh à? Dựa vào con mắt nào mà anh thấy anh có khả năng lọt vào mắt xanh của tôi chứ?" - Lập An Hạ vẫn không thèm đưa mắt nhìn người đối diện một cái.

Kiên Phàm - cậu chủ, người thừa kế đương nhiệm của tập đoàn Kiên Thị. Nhắc đến anh ta, dĩ nhiên phải nhắc đến vẻ đẹp bất cần ma mị, là một trong những đại thiếu gia sở hữu số lượng sòng bạc, cùng khu bar và tài sản hùng hậu nhất ở thành phố A. Gương mặt của Kiên Phàm chính là gương mặt trong truyền thuyết được mọi người gọi "gương mặt không góc chết." Vóc người thì dĩ nhiên là khỏi phải bàn tới nữa rồi.

Nhưng quả nhiên đối với một cô gái đã có "ý trung nhân" của mình, thì người đối diện có đẹp bao nhiêu cũng không thành vấn đề nữa. Có thể lấy cô gái đứng trước mặt hắn đây làm một ví dụ sinh động. 

- "Này, nếu anh..." - Lúc này cô chỉ đánh ra một hơi thở dài, vì cô không biết bọn họ đang thủ thỉ với nhau chuyện gì, và nhìn người mình đang nhảy cùng, sau đó, tiếng nói biến mất.

Kiên Phàm vô cùng hài lòng nhìn biểu hiện của Lập An Hạ, trong lòng còn cười ha ha ha. Biết ngay mà, từ trước đến nay cô gái nào có thể qua được cửa ải của hắn chứ. 

- "Kiên Phàm?"

- "Ồ, em gái, em biết anh sao?"

- "Anh không nhớ em sao? Em là An Hạ, em gái của An Vy đây!"

Lập An Vy... Ba chữ này giống như một nhát dao đâm thật sâu vào trong lòng Kiên Phàm, cho dù đã băng bó bao nhiêu năm qua, thế nhưng dường như chỉ một đụng chạm thật nhẹ cũng có thể khiến nó bật máu như lúc ban đầu. Quả nhiên, vẻ giễu cợt thành tính trên mặt anh đã biến mất.

- "An Hạ, là em..?"

- "Cũng phải nhỉ, đã hơn sáu năm rồi, anh không nhận ra em cũng phải."

- "Còn không phải vì cái điệu hóa trang này của em? Đúng là nhìn quỷ còn tốt hơn!" - Kiên Phàm khẽ bĩu môi.

- "Thế mà anh còn vừa định tán tỉnh em cơ đấy!"

- "Thôi nào, mà nói anh nghe, cái người kia là ai đấy? Sao em lại nhìn người ta và cô gái xinh đẹp kia như muốn lột da thế? Ôi trời, mùi dấm chua đầy kia rồi, thật không chịu nổi!"

- "Anh ấy... là chồng em..."

- "Cái gì cơ??!" - Kiên Phàm bất ngờ đến mức đạp nhầm lên giày An Hạ làm cô kêu lên. - "Chồng... Em... Em... có chồng?"

- "Thôi đi, mẹ em đã không tin rồi, An Vy đã không tin rồi, giờ đến cả anh cũng cùng giuộc với họ sao? Em có chồng thì thế nào? Người tài sắc vẹn toàn như em có chồng sớm là điều dĩ nhiên mà!" - Lập An Hạ lắc lư theo điệu nhạc, cố gắng không nhìn về phía kia để ăn thêm "giấm" nữa.

- "Được được được, anh biết em là đẹp nhất! Nhưng chồng em... cũng không phải hạng vừa nha? Ơ? Không phải là Mục Tống Thần sao?"

- "Anh biết anh ấy à?"

- "Sao lại không biết? Trong mấy buổi họp cấp cao anh thấy hoài ấy mà! Nhưng mà hình như..." - Kiên Phàm có chút e ngại nói.

- "Đúng vậy, bị cắt chức rồi."

- "Rốt cuộc là vì sao thế?"

- "Không phải chuyện của anh, quản nhiều!"

- "Ối, sao lại đạp chân anh!"

Nếu bên này là một điệu múa chẳng đâu vào đâu, thì ở phía Mục Tống Thần lại đang có một điệu Valse vô cùng ăn ý. Hắn cùng Hòa Diệu Chi dường như đi lướt trên mặt sàn, cả hai chẳng khác nào một cặp đôi hoàn hảo.

- "Diệu Chi, em cố ý làm tất cả chuyện này là muốn gì?"

- "Mục Tống Thần, đã lâu không gặp, anh đừng nói những lời vô ích này được không?"

- "Em thông minh như vậy, hẳn có thể hiểu được ý anh là gì."

- "Không phải người ta vẫn nói, nếu sau cùng vẫn thuộc về nhau thì từ đầu đã là của nhau, nếu không phải của nhau thì mãi mãi vẫn không cách nào đến gần được. Nếu anh và Hạ yêu nhau thật lòng, sợ gì ngoại lực tác động chứ?" - Hòa Diệu chi nở một nụ cười quyến rũ, rướn người ghé vào tai hắn thì thầm - "Anh đã không muốn, em làm thế nào cũng vô dụng thôi. Chi bằng... cứ mặc kệ em đi..."

- "Diệu Chi, em đã thay đổi rồi! Anh thật sự không còn nhận ra em nữa! Nhưng nhớ kĩ, em nhất định không được động vào An Hạ. Cô ấy xảy ra chuyện gì, anh không thể bảo đảm với em là anh sẽ làm gì đâu!" - Mục Tống Thần cười khổ, trong nụ cười khổ ấy còn có cả một sự cảnh cáo và áp lực vô cùng to lớn. - "An Hạ, cô ấy là người anh yêu..."

Đúng lúc này nhạc đổi, và tất cả mọi người đều phải lần lượt tìm bạn nhảy mới, theo luật đã công bố từ trước. Lưu lại một bóng lưng thẳng tắp tuyệt tình, Mục Tống Thần nhanh chóng đi về phía An Hạ. Hòa Diệu Chi khẽ ngửa đầu nhìn chiếc đèn lóng lánh trên trần, cười. Hóa ra, mình thật sự đã thay đổi rồi. Mà anh ấy, cũng đã yêu cô ấy mất rồi... 

Kiên Phàm bị một cuộc gọi khẩn cấp nên phải rời đi, Lập An Hạ còn chưa biết mình phải làm gì thì một giọng nói đột ngột vang lên.

- "Gà béo, có thể hân hạnh mời em nhảy không?"

- "Anh cũng còn nhớ đến tôi sao? Không phải đang bận rộn với cánh người đẹp?"

- "Người thì đúng là đẹp thật, nhưng làm sao đây, đã lỡ mua một con gà thơm ngon về nhà rồi, không ăn thì sẽ ôi thiu mất..."

- "Ừ, tôi biết cái miệng của anh được làm từ kẹo kéo đấy!" - An Hạ bật cười, chìa tay mình ra - "Được rồi, vậy người có muốn nhảy cùng gà không?"

Một tay Mục Tống Thần vươn ra ôm nhẹ lấy phần eo thon của Lập An Hạ, phì cười. Hòa lẫn cùng ánh đèn vàng sẫm và tầng tầng lớp lớp không khí chứa đầy mùi của quý tộc, gương mặt người kia dịu dàng hiện lên như thế. Lập An Hạ ngây ngốc nhìn hắn. Mục Tống Thần có một gương mặt chết người, từng đường nét được ông trời vô cùng chăm chút và ưu ái, đẹp đến mức khiến người ta muốn rời mà không được. Bộ comple đen sang trọng, được cắt may vô cùng tinh tế, vừa vặn tôn lên được cái vóc dáng cao lớn vững chãi và khí chất không-phải-ai-cũng-có từ hắn. Mái tóc đen tự nhiên vén qua bên trái, mềm mại và khéo léo để lộ đôi mắt đen sâu thâm trầm. Tất cả, thật giống Apollo thời xưa. 

- "Mine!"

- "An Hạ!"

- "Gà Tồ!"

- "Này!!!"

- "Hả?" - Lập An Hạ giật mình, sau đó nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy để xua đuổi những hình ảnh mang tính "quyến-rũ" kia - "Gọi tôi cái gì?"

- "Cô làm gì mà nhìn tôi như muốn nuốt chửng vào bụng luôn vậy! Hehe, có phải rất đẹp trai hay không?"

"You"re in my arms, and all the world is calm.

The music playing on for only two.

So close, together.

And when I"m with you

So close, to feeling alive..."

- "Oh, là So Close!" - Lập An Hạ khẽ réo lên khi nghe giọng hát của Jon McLaughlin nhẹ nhàng truyền đến tai. 

Các cặp đôi trong hội trường đồng loạt cùng nhau khiêu vũ. Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát len lỏi vào từng phần tử không khí, tạo nên một cảm giác dễ chịu không thể nói nên lời. Những bước chân của An Hạ dường như lướt đi trên mặt sàn, cô không còn cảm thấy gì nữa. Trong đáy mắt cả hai lúc này, ngoài đối phương thì cũng chỉ còn có đối phương. Mục Tống Thần mỉm cười ngọt ngào nhìn Lập An Hạ, cô cũng dịu dàng đáp lại hắn. Trống ngực của An Hạ đập nhanh đến cuống quít, nhưng lại không thể nào thành tiếng. 

- "Cô biết khiêu vũ cơ đấy! Thật không ngờ nha!"

- "Haha, có gì mà tôi không biết chứ? Không nhiều lắm đâu, vừa đủ để không dẫm nát chân anh thôi!" - Cô nháy mắt.

- "Cái gì cũng đáp trả được! Miệng lưỡi ở đâu thế không biết!" - Hắn đã quá quen với cách đáp trả một-chọi-một của An Hạ. 

Mục Tống Thần nắm lấy tay An Hạ để cô quay một vòng, sau đó áp nhẹ gương mặt nhỏ kia vào ngực mình. Trong lúc mọi người không ngừng chuyển động, chỉ có cả hai đứng yên.

- "Mine, nghe thấy không? Tiếng tim của tôi..."

Lập An Hạ nhắm mắt. Mọi thứ, dường như vào giờ phút này không gì có thể chia cắt được bọn họ. 

--Thình thịch... Thình thịch...--

Từng nhịp tim của hắn đập dồn, vững chãi mà êm tai, Lập An Hạ tin rằng đấy là âm thanh hạnh phúc nhất mà cô từng nghe. Cô áp tai thật lâu, muốn trọn đời trọn kiếp được nghe mãi thứ tiếng này. An Hạ vươn tay ôm lấy bả vai hắn, cảm động không thôi.

- "Nghe thấy, rất rõ, cũng rất dồn dập..."

Tình yêu, có lẽ chính là thế này đây?

Sau đó, là một nụ hôn dài. Thật dài. 

"... And now forever I know

All that I want is

To hold you..."

- "Hey, hai người này nha, cũng thật là chói mắt quá đi!"

- "Mục Tống Thần, cậu có cần phải đói khát thế này không hả?"

Đúng là... 

- "An Hạ, giới thiệu với em, đây là Tửu Thành, còn đây là Lưu Đại, kia là..." - Một loạt cái tên được xướng ra từ miệng hắn. - "Em yên tâm, bọn họ mặt mũi không giống nhau, họ tên gia phả không giống nhau, nhưng tuyệt đối là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"

- "Chào các anh ạ!" - Lập An Hạ cúi người, bối rối nói.

- "Aiyo em gái, em rất không tệ nha..." - Lưu Đại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.

- "Mục Tống Thần à, cậu xem, người ta ốm yếu thế kia, liệu có chịu nổi một cú nhấn chìm của cậu không thế?" - Người tên Tửu Thành vô cùng ung dung mở miệng ra hỏi một câu mang tính...

- "Đi thôi, không phải sếp đang chờ chúng ta sao?" - Hắn nhanh chóng kéo cả bọn rời đi, cứu nguy cho gương mặt cà chua của An Hạ, còn không quên nháy mắt với cô.

Lập An Hạ khẽ thở dài, nhưng sau đó nhanh chóng nhớ đến chuyện chính. Phải rồi, cô vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì từ lúc bước vào đây. Nghĩ thế, cô rảo bước nhanh về phía dãy bàn chứa đầy cao lương mĩ vị.

Đang thưởng thức ngon lành xiên bò nướng thứ ba, đột nhiên một đôi cao gót xuất hiện trong tầm mắt An Hạ.

- "Xin chào, Lập An Hạ."

- "Chào cậu, đã lâu không gặp." - Lập An Hơi bất ngờ khi thấy Diệu Chi, nhưng cũng chỉ cười cười. 

- "Thật không ngờ có một ngày giữa chúng ta phải nói câu này."

Hòa Diệu Chi khẽ mỉm cười, hất mái tóc dài xoăn thơm phức mùi nước hoa ra phía sau. Lập An Hạ cong môi nhẹ, đưa một ly champagne ra.

- "Cảm ơn cậu."

- "Sao mình lại không biết cậu có em gái nhỉ?"

- "Diệu An ở Anh từ nhỏ xíu, mình cũng không muốn nhắc đến nhiều... A, có chút chuyện, mình đi trước đây, tạm biệt!" - Diệu Chi nhìn xuống màn hình điện thoại, sau đó nâng ly chạm cùng An Hạ.

- "Khoan đã..." - An Hạ ngập ngừng cất tiếng - "Tất cả những chuyện này, đều chỉ là trùng hợp, đúng không?"

Trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi. Làm ơn chỉ là trùng hợp thôi.

Hòa Diệu Chi cười nhẹ, dứt khoát đi ra khỏi sảnh lớn. Đôi môi cao ngạo ấy phút cuối lại khẽ thốt ra vài chữ, dường như là chỉ để mỗi mình mình nghe thấy.

- "Cậu ấy, vẫn ngốc như ngày nào..."

__ Hết chương 55__

Tuy đã vào hè nhưng thời khóa biểu của mình vẫn không thoáng hơn tí nào huhu:"<< 

Vì vậy bắtđầu từ bây giờ mình sẽ đăng chương theo đợt nha.

Một đợt sẽ từ 5c-7c, sau mỗi đợt mình sẽ nghỉ rồi up lại. 

Chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã và đang nhảy hố truyện đã hết lòng ủng hộ mình trong thời gian qua. Mình nhắc lại, mình vẫn sẽ up chương, nhưng THEO ĐỢT và KHÔNG THƯỜNG XUYÊN nha. Ai có thể theo dõi tiếp truyện và ủng hộ truyện thì mình rất cảm kích, còn nếu ai trong thời gian ấy quên mất truyện mình và không hài lòng với cách đăng này thì mình chỉ biết nói xin lỗi một lần nữa, và không sao, cảm ơn tất cả các bạn vì đã từng quan tâm đến truyện. 

Tất cả những comment và like ủng hộ của bạn đều là những sự khích lệ vô cùng to lớn đối với mình.

Love u guys xx