Đến tận lúc cả hai bước vào trong sảnh lớn của buổi tiệc, Mục Tống Thần vẫn chưa lấy lại được hồn phách của mình. Hắn nhìn An Hạ với đôi mắt còn-hơn-nhìn-thấy-quỷ, mãi không rời đi được. Áo đầm? Giày cao gót dây mảnh? Tóc búi dịu dàng? Cái điệu bộ "kinh hoàng" gì đây? Lại còn khoác thêm bên ngoài áo choàng dài, chắc có lẽ là ngại ngùng và chưa quen với "hình ảnh thục nữ" của chính mình?
- "Thế nào? Có phải chị đây rất đẹp không?" - Lập An Hạ nhướng mày - "Haha, nhìn ánh mắt của anh thì tôi thừa biết là tôi rất đẹp rồi!"
- "An Hạ, cô có phải... có phải..."- Những lời định nói chỉ đành nuốt xuống bụng, bởi vì cô đã sớm dùng cái liếc mắt như dao găm của mình cảnh cáo hắn nói ra những từ "vô duyên". - "Bỏ cái áo khoác dày sụ đó ra đi! Cô sợ gì chứ!"
- "Tôi có sợ gì đâu..." - Lập An Hạ vỗ vỗ trán sau đó từ từ cởi áo khoác dày ra.
Mục Tống Thần càng sững sờ hơn! Nếu không bàn đến phần kì cục đó nữa, thì không thể phủ nhận Lập An Hạ đêm nay thật sự rất đẹp. Những sợi tóc mai rơi xuống trước ngực toát lên vẻ dịu dàng trầm mặc, gò má ửng hồng dưới ánh đèn vàng, chiếc đầm vừa hay tôn lên bờ ngực cao và vòng eo thanh mảnh, cùng cặp chân... không được dài cho lắm nhưng lại trắng mịn và rất thon. Còn có... xương quai xanh hiện lên vô cùng rõ ràng, trông thực gợi cảm. Đôi guốc tầm năm phân màu xanh lam cùng màu áo càng làm cho An Hạ trở nên nữ tính hơn. Và mùi hương thường ngày của cô dường như có trộn lẫn một chút nước hoa. Là Magie Noire của Lancome. Mục Tống Thần ngửi qua một lần là nhận ra ngay. Bởi hắn thật sự vô cùng ấn tượng với loại nước hoa này. Nó là hỗn hợp giữa hoa lan dạ hương, cam Bergamot, hoa hồng Bulgary, hồng trắng, ngọc lan tây, gỗ tuyết tùng và thêm nhiều loại thảo mộc được pha chế cực kì độc đáo và phức tạp.
Hắn nhìn đến ngây người. Nhưng sự ngây người đã không thể nào kéo dài lâu hơn nữa.
- "Mục Tống Thần, chào anh!" - Một cô gái xinh đẹp đột nhiên bước tới, theo sau đó là ba, bốn người bạn nữa.
- "Tiểu Tây!" - Hắn khẽ gật đầu, tỏ ý chào hỏi.
- "Anh Mục à, anh có thể mời tôi một ly rượu không?"
- "Anh Mục, anh đã có bạn gái chưa?"
- "Tôi rất ấn tượng với anh từ ngay lần đầu tiên gặp mặt..."
- "..."
Chẳng mấy chốc, Lập An Hạ bị cả một đám phụ nữ đông đúc đẩy ra xa khỏi Mục Tống Thần. Có bạn gái chưa? Này, tôi đã là vợ anh ấy rồi! Lập An Hạ bất lực nghĩ. Cũng phải, hai người không đeo nhẫn cưới, người khác không nhận ra cũng là chuyện thường tình. Nhưng mà... Cô thật sự không có thích cái cảnh chồng mình bị hội phụ nữ vây quanh như gấu tìm thấy mật ong thế này đâu!
- "Này này này, các cô..." - Hắn bị đám người này làm cho khiếp sợ, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay nhỏ đã nắm chặt tay hắn.
- "Anh yêu à, chúng ta đi thôi!"
- "Hả? Anh yêu?"
- "Cô là ai thế? Sao lại tự động đến đây đòi nhận người ta làm anh yêu?"
- "Thế các cô vẫn chưa biết à? Tôi là... bạn gái anh ấy!" - Lập An Hạ làm bộ giương đôi mắt ngạc nhiên - "Thôi nhé, chúng tôi có chút chuyện, gặp lại sau!"
- "Ơ này..."
Lập An Hạ giận dữ kéo Mục Tống Thần đi rất xa khỏi những người phụ nữ đó, vừa đi vừa giậm chân giống như sợ sàn không sập. Hắn bị một cỗ máy nhỏ lôi đi, chỉ có thể ngoan ngoãn theo và khẽ phì cười.
- "Anh cười cái gì? Cười cái beep gì hả?"
- "Không phải chứ? Đầu cô đang bốc khói kìa, trên mặt còn viết rõ tồng ngồng chữ "Ghen" to tướng đó!" - Hắn hài lòng nhìn biểu hiện của cô vợ nhỏ.
- "Lúc nào chứ!" - Lập An Hạ hơi ngượng xoa xoa mặt, sau đó cao giọng - "Mà nếu tôi ghen thì sao? Anh đứng trong cái đám phụ nữ xinh đẹp đó, còn tôi là vợ anh thì bị đẩy ra, thế mà xem được à?"
- "Tại sao lại không được?" - Mục Tống Thần ngây thơ hỏi.
- "Anh..! Được, tôi không thèm để ý đến anh nữa!"
Lập An Hạ vừa xoay người định bước đi trong tức giận thì đã bị một vòng ôm từ đằng sau giữ chặt lại. Hắn thì thầm trên đỉnh đầu cô:
- "Được rồi được rồi, bà xã vẫn là xinh đẹp nhất, được chưa?"
- "Gớm nhà anh..."
- "Thế không phải cô muốn đồi cách xưng hô còn gì?"
- "Lúc nào chứ?"
- "Lập An Hạ, cô đừng có mà lật lọng! Chẳng phải tối qua cô gọi tôi là muốn nói chuyện đó còn gì? Tôi chưa kịp để ý nên cô mới giận, đúng không? Tối đó còn ngủ mớ, đòi chúng ta phải thay đổi cách xưng hô đó..."
- "Vớ vẩn!" - An Hạ bị hắn nói làm cho ngượng chín cả mặt.
- "Thế bây giờ có chịu đổi không thì bảo?" - Hắn siết chặt vòng ôm hơn.
- "Không đổi..."
- "Vậy..."
- "Tống Thần! Đi đâu nãy giờ thế? Chúng tôi tìm cậu nãy giờ!" - Một nhóm đồng nghiệp nam gọi lớn - "Ô, bạn gái đấy à? Dẫn lại đây xem nào!"
- "Các cậu đừng nhiều lời, đợi một lát đi!"
- "Này..."
Không đợi những người kia phản ứng, hắn kéo cô vào trong khu trống phía trong buổi tiệc. Mục Tống Thần như sói đè An Hạ sát vào bờ tường lớn, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười quyến rũ, ma mị ghé vào tai cô:
- "Có chịu gọi ông xã không thì bảo?"
- "Không... Không quen... Không quen tôi gọi không được..."
Lập An Hạ cúi gằm mặt, hai tay xoắn vào nhau. Cô thực sự không quen gọi như thế!Tức thì... một nụ hôn như vũ bão ập tới. Mục Tống Thần cố định tay Lập An Hạ trên tường, sau đó nhanh như cắt thực hiện "ý đồ" của mình. Hắn không ngừng hôn sâu vào trong, hai đầu lưỡi va chạm tạo nên một dòng điện chạy giật mạnh chạy qua người cả hai. Môi An Hạ làm hắn không nhịn được, muốn lại càng muốn thêm nhiều hơn nữa. Mục Tống Thần có cảm giác chỗ nào đó của mình lại căng phồng lên!
Sự thân mật gần nhau như vậy làm mùi hương nam tính của Mục Tống Thần chui vào mọi giác quan của Lập An Hạ không phanh. Thần hồn điên đảo, cô mất tự chủ vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, nồng nhiệt đáp trả. Lúc này An Hạ chỉ có một suy nghĩ: muốn dừng mà không dừng được. Bởi vì cô đã hết không khí để hô hấp rồi!
- "Có chịu gọi không hả?" - Hắn dừng lại, thở đầy gấp gáp áp chặt trán vào trán An Hạ, đôi mắt đã nhuốm màu đỏ ngầu.
- "Gọi, gọi mà..." - Cô hồng hộc thở, nói trong ngắt quãng... sau đó, ngại ngùng ôm lấy vai hắn, nhắm mắt khẽ gọi - "Ông xã..."
- "Ôi giời ạ! Hóa ra người ta trốn trong đây để làm loại chuyện này nha!"
- "Mục Tống Thần à, cậu cũng được lắm đó! Rất đàn ông!"
- "Haha, tôi đã bảo mà, hai người này lủi đi ngay chỉ có thể là để làm thế này thôi!"
- "Các cậu..." - Mục Tống Thần nghiến răng, bao nhiêu ân ái nãy giờ coi như tan biến hết.
Lập An Hạ... chỉ muốn chết đi cho xong!
Bên ngoài đèn đột nhiên tắt phụt, một đoạn nhạc êm tai như tiếng suối chảy vang lên.
- "Tiệc bắt đầu rồi, đi thôi!"
Cả đám người cùng tiến ra sảnh lớn. Mục Tống Thần nắm chặt tay Lập An Hạ, hướng mắt lên phía sân khấu. Một cô gái đang ngồi chơi piano ở phía bên trái sảnh. Những ngón tay thon dài trắng mịn của cô ấy lướt trên những phím đàn, lên xuống dứt khoát. Từ người cô gái toát lên một loại khí chất, chính là một loại khí chất thanh cao cùng dịu dàng khiến người ta phải ngưỡng mộ. Mái tóc đen dài như suối đổ nằm gọn trên bờ vai, gương mặt thanh tú xinh đẹp động lòng người.
- "Này, cô ấy là ai thế?" - Lập An Hạ hỏi nhỏ.
- "Không biết, có lẽ chỉ là một cô gái đơn thuần đến chơi đàn, hoặc là có chút quan hệ ở đây." - Hắn nhàn nhạt cất lời, nghiêng người cầm ly một ly nước ép nho xanh chìa cho An Hạ - "Uống không?"
- "Tôi còn tưởng anh ghiền rượu vang chứ!"
- "Nghèo rồi, tiền bay sạch rồi, không thể tiếp tục uống loại rượu gây nghiện đó nữa!" - Hắn nhún vai, thản nhiên cất lời.
Lập An Hạ phì cười.
- "Kính chào quý vị! Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian để đến ngày tiệc 60 năm thành lập tập đoàn Bernice. Sau đây xin mời ông Tư Diệp Viễn, chủ tịch đương nhiệm của Bernice lên phát biểu vài lời..."
Và theo đó dĩ nhiên là một tràng thuyết minh về lịch sử, truyền thống tập đoàn, chất lượng, hiệu quả, thành tựu... mà ai cũng biết rõ và nắm trong lòng bàn tay. Cho đến khi ông ấy bắt đầu xướng tên:
- "Tôi muốn giới thiệu với mọi người một người, sẽ là một thành viên trong Bernice của chúng ta trong thời gian tới, Hòa Diệu An!"
Mục Tống Thần nghiêng người uống cạn ly nước ép, sau đó nhấc một xiên que bào ngư đưa cho An Hạ.
- "Ăn đi."
- "Hòa Diệu An... Tôi còn tưởng là có cậu ấy... Tên như vậy thật dễ lẫn lộn nhỉ? Đúng là có chút trùng hợp..."
Không phải trùng hợp. Cuộc đời dĩ nhiên không thể cho ba con người vô duyên vô cớtrùng hợp nhiều lần đến mức phi lý như vậy, đến mức bất kì ai nghe cũng không tin được như vậy. Đó chính là, một sự sắp đặt tài tình, vô cùng tài tình từ trước!
Hắn khẽ nhếch môi, chậm rãi nghĩ. Nhưng xem ra cô gái này vẫn chưa hiểu lắm. Nếu hắn đoán không lầm, tối nay, Hòa Diệu Chi có mặt ở đây.
- "Quả nhiên có rất nhiều thứ trùng hợp..."