Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 21: Đến hôn cũng đã hôn rồi, chung giường thì làm sao nào?




"Chuyến bay XXXX từ Bắc Kinh đến Ottawa sẽ khởi hành trong ít phút nữa..."

- "Mục Tống Thần, anh ăn mặc gì mà phong phanh thế? Bây giờ ở Ottawa rất lạnh đấy." - Lập An Hạ quàng một chiếc khăn lông bản to, vừa hắt hơi vừa hỏi.

Mục Tống Thần sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có chút đờ đẫn, có chút mất tập trung. Lập An Hạ vô thức nhìn qua, thấy trong màn hình là rất nhiều ảnh đều chụp cùng một cô gái, và đều chụp từ đằng sau. Trong đầu cô lóe lên một hình ảnh, là hình cô gái ở căn phòng bí mật hôm trước! Không hiểu sao cô luôn có cảm giác... cái bóng lưng kia rất quen thuộc?

Ý nghĩ này vừa lướt qua, lòng cô vô thức dâng lên một cảm giác... bực bực và buồn buồn. Lập An Hạ vội vã quay mặt đi, cố gắng che lấp cảm xúc vừa hình thành. Mà khoảnh khắc cô quay đầu kia, cũng chính là lúc toàn bộ số ảnh kia bị người nào đó nhấn nút "Delete" không thương tiếc.

Máy bay cất cánh sau những tiếng báo hiệu dài và sau khi tiếp viên hướng dẫn sử dụng áo cứu hộ cùng một số thứ linh tinh nhưng quan trọng khác. Mục Tống Thần nhìn cái khăn choàng của Lập An Hạ, đột nhiên có cảm giác buồn cười. Toàn bộ cái khăn đều là màu trắng, và trên đó có vô số những cái... đùi gà nhỏ màu vàng điểm lên, làm chiếc khăn vô vị bỗng chốc được nổi bật. Không biết chỗ nào lại sản xuất cái loại khăn ngộ nghĩnh thế này?

Cũng giống như hắn và Lập An Hạ. Từ lúc có cô gái nhỏ này sống cùng, Mục Tống Thần thấy cuộc sống nhạt nhẽo và lạnh lẽo của mình như được vài tia nắng mặt trời rọi sáng rực rỡ.



- "An Hạ, cái khăn choàng này cô mua ở đâu thế?"

- "Cái này á? Làm gì ở đâu bán chứ, là tôi tự đan."

- "Hèn gì..." - Mục Tống Thần quay đi, xoa xoa miệng.

- "Như thế nào? Tôi còn vốn định làm cho anh một cái..." - Lập An Hạ bĩu môi.

Mắt hán lóe sáng.

- "Đan đi."

- "Nhưng anh nói..."

- "Tôi nói gì chứ? Lập tức đan mau lên, tôi lạnh sắp chết rồi này." - Hắn giả vờ co người lại.

Lập An Hạ xoay người mở balo, lấy ra một cây kim đan bằng gỗ khá lớn. Cô loay hoay mãi, lục lọi như đang tìm thứ gì đó.

- "Sao thế?"

- "Quên mang chỉ cuộn rồi."

- "Một cuộn cũng không còn?"

- "Còn... Nhưng mà..."

- "Thế nào?"

- "Nó giống màu của tôi..."

Mặt Mục Tống Thần hơi nghệch ra như đang suy nghĩ, sau đó ồ-- lên một tiếng dài.

- "Đến hôn cũng hôn rồi, quàng khăn đôi thì làm sao nào?"

- "..."

Cô không thể thừa nhận, Mục Tống Thần có những lúc mặt dày còn hơn cả Lập An Hạ!

Lúc cả hai về đến khách sạn thì trời đã tối hẳn. Không khí vô cùng lạnh lẽo và có cả những đợt tuyết nhỏ rơi lùn phùn. Ottawa vào thời gian nào hầu như cũng rất yên bình, chứ không náo nhiệt như ở Bắc Kinh. Đáng lẽ bọn họ sẽ về một trang trại nhỏ ở ngoại thành của Ottawa để nghỉ dưỡng, nhưng vì công việc của Mục Tống Thần đòi hỏi không được chậm trễ nên đành phải đặt khách sạn ở trung tâm thành phố để tiện đi lại.

Tư Liễu cũng rất "biết điều", thấy bọn họ là vợ chồng liền cố tình đặt một phòng đôi. Bởi vì từ tháng trước cả hai không còn ngủ chung giường nữa nên việc này làm họ hơi ngại ngùng. Lúc trước ngủ chung giường với nhau là bởi "căn bệnh" ma men của Lập An Hạ, sau cô đã "tôi luyện" thành công bí kíp không sợ ma quỷ nên không sang tìm Mục Tống Thần ngủ chung nữa. Hắn cũng không nói gì, thành thử ra lại trở về như ban đầu, mỗi người một phòng. Thật ra nói "chung giường" nhưng mỗi người mộtđầu, không hề có chuyện gì xảy ra hết.

Lập An Hạ lúc đầu còn sợ sệt hắn sẽ "bậy bạ" giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết "sắc" cô hay đọc. Nhưng qua một thời gian mới thấy, Mục Tống Thần vô cùng "tôn trọng" cô, ngoại trừ mấy cái lần hôn hôn hít hít trước kia thì cũng không làm gì "vượt rào" cả.

Đáng lẽ sẽ thuê thêm phòng, nhưng điều đáng khóc là... Hết phòng! Hai người nhìn nhau, sau đó Mục Tống Thần ho khan:

- "Cậu đi lại lấy chìa khóa đi!"

- "Oaaa..."

Quả nhiên là phòng hạng nhất có khác! Rất tao nhã và tinh tế, còn có kèm theo một chút lãng mạn và phóng khoáng, tạo cho người ta cảm giác thích thú vô cùng. Lập An Hạ chống hai tay lên cửa kính, chăm chú nhìn thành phố hoa lệ mà yên tĩnh phía dưới. Mục Tống Thần không biết lúc nào đã đến từ phía sau, ôm lấy cô rất chặt. An Hạ hơi cứng người, cảm nhận rõ nhịp tim kinh hoàng của mình, nhưng cũng không nói gì.

- "Lập An Hạ, người cô sao lại ấm thế?"

- "Hả?"

- "Thông thường thì đàn ông luôn có thân nhiệt cao hơn phụ nữ, bởi vì trong quá trình cơ bắp đàn ông oxy hóa sẽ khiến cơ thể tiêu hao lượng calo lớn làm tản nhiệt cơ thể, quá trình trao đổi chất của họ diễn ra nhanh khiến lượng nhiệt tản ra nhiều làm cho cơ thể ấm áp hơn..."

- "... Còn nhiệt độ cơ thể nữ chịu ảnh hưởng của hormon estrogen. Bởi vì tôi đang trong... kỳ, nồng độ estrogen rất cao, mạch máu giãn ra, tuần hoàn máu đến cơ thể làm tăng nhiệt độ toàn thân..."

Cả hai đồng loạt quay người nhìn nhau. Sau đó không hẹn mà cùng nói:

- "Lúc trước học y à?"

Rồi đồng loạt bật cười. Lập An Hạ xoay người nói:

- "Tôi thích mấy loại sách về vấn đề cơ thể người và y học..."

- "Tôi cũng vậy..."

- "Tôi lại tưởng anh thích kinh tế và mấy tạp chí khoa học?"

- "Cái đó là phục vụ cho công việc. Còn ngoài ra tôi cũng phải có sở thích riêng chứ?"

Xem ra đối với người chồng này, sự hiểu biết của cô về anh ấy còn rất ít!

Vấn đề tiếp theo của căn phòng này là... Giường và nhà tắm! Lập An Hạ ngồi chễm chệ trên sofa, lên tiếng "giáo điều":

- "Quy định đầu tiên... Lúc đối phương tắm, người còn lại phải đi ra ban công và tự kéo màn che lại."

- "..."

- "Quy định thứ hai, bởi vì chỉ có một cái giường nên chúng ta sẽ ngủ chung, không cần phải đi ra sofa hay xuống đất. Nhưng tuyệt đối không được nằm sát nhau. Tuyệt đối!"

- "..."

- "Quy định thứ ba, tivi có một, tôi xem, anh không cần!"

- "..."

- "Quy định thứ tư... Từ từ nghĩ tiếp!"

- "Lập An Hạ, tôi cứ nghĩ cô sẽ đuổi tôi ra sofa ngủ chứ? Xem ra cô cũng rất lưu luyến tôi..." - Còn kèm theo một nụ cười nham nhở.

- "Con người tôi đề cao sự công bằng! Vả lại..." - Lập An Hạ giả giọng hắn - "Đến hôn cũng đã hôn rồi, ngủ chung giường thì làm sao nào?"

- "Lập An Hạ, tôi vừa phát hiện ra một điều..." - Mục Tống Thần mím môi cười.

- "Cái gì cơ?"

- "Cô rất chi là mặt dày. Hơn nữa... Chỉ đối với tôi mới mặt dày mà thôi!"

- "Hừm..." - Lập An Hạ ra chiều suy nghĩ - "Đối với một kẻ mặt dày, tôi phải mặt dày hơn mới trừng trị được!"

Mục Tống Thần đột nhiên phát hiện ra thêm một cái nữa. Đối với cô gái này, hình như hắn đã vô cùng thích! Chính là thích thích thích thích đến mức khiến hắn phát điên!

- "An Hạ, tôi đặt cho cô một nickname nhé?"

- "Được đó, nói thử tôi xem nào?" - An Hạ hào hứng cười.

- "Mine!"

-"Mine nghĩa là..." - Mặt Lập An Hạ đột nhiên đỏ lựng lên.

- "Đúng vậy." - Hắn cười - "Của tôi, chỉ có thể là của một-mình-tôi thôi!"

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, tim Lập An Hạ mất bình tĩnh mà đập nhanh như thế. Tiếng thình thịch của trái tim cô hòa với tiếng thình thịch của trái tim hắn, tạo nên một bản tình ca muôn màu muôn vẻ.

"Cho dù sau này có cách xa thế nào, em vẫn sẽ ghi nhớ mãi âm thanh kì diệu của lúc này. Tim em vì anh mà đập điên loạn đến thế, em cũng vì anh mà trở nên si tình như thế..."



"Cho dù sau này chúng ta có cách nhau nửa vòng Trái đất, tình cảm của anh dành cho em cũng sẽ không vì bất kì lí do gì mà thay đổi. Tim anh vì em mà đau đớn đến thế, anh cũng vì em mà thống khổ đến thế..."



Yêu nhau là một lẽ, bên nhau lại là một lẽ khác.

Duyên phận nếu đã cho họ yêu nhau sâu nặng đến thế, vì sao sau này lại nhẫn tâm bắt họ chia lìa?

__ __