Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em

Chương 25: Tiệc đêm nơi cô quán




Edit: ♥Tiên♥ Nguồn:

”Từ rày về sau, cô phải ngoan ngoãn, không nên động một tí là cãi lại Hạ Lan.”

“… Vâng.”

“Tính tình Hạ Lan không tốt, em dung thứ được bao nhiêu thì cứ dung thứ. Bằng không để cậu ấy nổi giận thì sẽ không cho tóc em mọc lại đâu.” Khoan Vĩnh cũng thêm vào một câu.

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Chiếc xe dừng lại ở số 101 đường Thanh niên, trước chi nhánh ngân hàng CCB của thành phố.

Bì Bì thấy có phần không thoải mái.

Ngân hàng này nằm bên cạnh tòa soạn báo Chiều, cách tòa soạn chỉ hai cửa hàng trên cùng một bên phố, tòa soạn và ngân hàng này có mối liên kết rất chặc chẽ, hằng tháng Bì Bì đều phải đến đó để nhận lương.

Quả đúng như những gì cô dự đoán. Vừa mới bước vào cửa chính đã gặp ngay hai người đồng nghiệp của cô: Tiểu Nhạc và Tiểu Phương, hai người này làm ở Bộ Tài chính, một người là kế toán, một người là nhân viên tài vụ. Vì họ cùng trọ chung trong khu kí túc của Bì Bì, căn phòng họ ở gần như đối diện với cô, bình thường cũng hay qua lại, nên cũng có thể coi như quen biết.

Không tránh mặt kịp, Bì Bì đành lấy hết can đảm lên tiếng chào hỏi.

Nào có đoán được, hai người này tuy đang vừa cười nói vừa đi đến ngay trước mặt, nhưng thật ra chưa phát hiện ra sự xuất hiện của cô, chỉ vì một tiếng “Hey” này mà giấu đầu hở đuôi, hai người cùng đồng thời la toáng lên:

“Bì Bì! Có chuyện gì xảy ra? Tóc của em đâu rồi!”

Lập tức, toàn bộ những người đang xếp hàng trong sảnh đều nhao nhao quay đầu nhìn, mọi người đều tập trung ánh mắt vào đầu của Bì Bì.

“Em bị bệnh sao, Bì Bì?” Tiểu Phương nắm lấy tay Bì Bì, liên tục hỏi.

“À … Ừ … thì là …”

Cô luôn luôn nhanh trí, vậy mà trong tình huống này cũng chẳng biết nói thế nào, vừa suy nghĩ tìm lời giải thích vừa xoa lòng bàn tay của Hạ Lan Tĩnh Đình, hy vọng anh có thể lên tiếng cứu cánh. Nhưng khi nhìn sang, lại thấy Hạ Lan Tĩnh Đình còn chau mày chau trán, ngỡ ngàng thất thần hơn cả cô.

“Không phải bệnh.” Bì Bì liếm đôi môi khô, đảo đôi mắt tròn, cười to đáp, “Hai chị quên rằng tháng trước, đơn vị của chúng ta có tham gia đợt vận động quyên góp ủng hộ quỹ cộng đồng bị ung thư rồi sao? Để cỗ vũ bệnh nhân chống lại bệnh ung thư, em quyết định cạo đầu!” Cô vừa nói, vừa giơ nắm tay, làm một động tác của tình nguyện viên: “Hey yo!”

Tiểu Nhạc ôm ngực cười đến nghiêng ngã: “Ôi trời, Bì Bì, em thật sự không tiếc mái tóc dài óng ả của mình à. Muốn động viên bệnh nhân, chẳng phải chỉ cần quyên nhiều tiền là được rồi ư? Tội gì phải hy sinh mái tóc của mình chứ? – Thiếu chút nữa đã hù chết chị, cứ tưởng em mắc bệnh ung thư gì. Bì Bì đừng cho người khác sự ngạc nhiên lớn như vậy, được không?”

“Chị nói lung tung, em chạy bộ hằng ngày, cơ thể sao lại không tốt được?” Quả lừa đã trót lọt, Bì Bì thở phào trong lòng, “Xin giới thiệu, đây là Hạ Lan tiên sinh, bạn của em.”

Ba người bắt tay, chào hỏi nhau vài câu.

Tiểu Phương mới ghé tai thì thầm với Bì Bì: “Ôi, thật là tình cũ khó quên. Thích Gia Lân cũng không đáng phải tìm một người giống hệt cậu ta chứ?”

Bì Bì kinh hoàng nhìn cô ấy, giật mình, quay lại ngắm kĩ Hạ Lan Tĩnh Đình, nhỏ giọng hỏi: “Giống hệt? Em không thấy vậy, có chỗ nào giống đâu? Họ chỉ có kiểu tóc hơi giống thôi.”

“Không tin thì thôi.” Tiểu Phương cười như không, kéo tay Tiểu Nhạc lả lướt rời đi, nhưng chưa bước quá hai bước đã quay lại nháy mắt với Bì Bì một cái.

Vừa vào sảnh ngân hàng, một nhân viên đưa họ đi vào nơi bí mật cất giữ ngọc Hoàng, sau đó đưa họ lên thẳng một phòng tiếp khách riêng trên lầu hai. Bì Bì cố tình ngồi vào chiếc ghế đối diện Hạ Lan Tĩnh Đình, tranh thủ lúc anh cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn mà lặng lẽ quan sát khuôn mặt anh.

Nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy giữa họ có điểm nào đặc biệt giống nhau, ngoại trừ việc, cả hai người đều đẹp trai tuấn tú. Hạ Lan gầy hơn và có lẽ cũng cao hơn Gia Lân. Vầng trán hai người nhìn xa rất khác nhau, mũi Hạ Lan lại càng cao và thẳng hơn, nói cách khác là cực kì thẳng, còn vương vất chút lạnh lùng. Đôi mắt cũng sâu hơn Gia Lân, con ngươi đen láy không hề có tí tia ánh sáng nào, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy lạnh lẽo và đầy thần bí. Hơn nữa anh còn đeo đôi kính đen rất to, gần như che hết nửa khuôn mặt, cực kì giống những sát thủ chuyên nghiệp trong truyện trinh thám. Bì Bì phải thừa nhận rằng, sự khác biệt lớn nhất giữa Hạ Lan Tĩnh Đình và Đào Gia Lân là ở đôi kính đen. Dù là mở lớn mắt hay nhắm mắt nhìn, hình ảnh ấn tượng của Hạ Lan Tĩnh Đình trong lòng Bì Bì chỉ có ba điều: một, mang kính đen; hai, sợ chó; ba, khi đi thường nắm tay cô.

Đợi đến khi cô nhận ra, đây là lần đầu tiên cô chân chính thấy rõ được những ấn tượng về Hạ Lan, cuộc giao dịch đồ cổ đã kết thúc với một tốc độ bất ngờ.

Vị tiên sinh họ Phan này khoảng năm mươi tuổi, trên mặt có hai bọng mắt rất tròn, mang phong thái của người từng trải. Ông ta cầm đèn pin tụ quang xem tới xem lui, kiểm tra ngọc Hoàng thật kĩ, đồng thời ước lượng trọng lượng, rồi gật gật đầu. Có thể trước đó, họ còn bàn về những vấn đề khác, nhưng Bì Bì chẳng hề chú ý. Hai bên đã kiểm tra hàng và thanh toán chi phiếu xong, Bì Bì mang chi phiếu đến nhập vào số tài khoản lưu trữ của Hạ Lan Tĩnh Đình. Sau khi công việc giao dịch hoàn thành mà không có trục trặc gì xảy ra, Phan tiên sinh mang hộp gấm chứa ngọc Hoàng lên xe rời đi, giống như làm công vụ bình thường, từ đầu đến cuối không hề thừa lời.

Vì mãi so sánh đặc điểm gương mặt của hai người, ra đến cổng ngân hàng, đầu óc Bì Bì vẫn còn mông lung, cô nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình đến khi mắt hoa cả lên, cứ như đang nhìn một bức tranh của picaso. Tận lúc này, cuối cùng cô cũng thừa nhận, hai người hơi có phần giống nhau. Cô ước gì có ngay một cái máy chụp hình để chụp Hạ Lan Tĩnh Đình, sau đó mang về so sánh với ảnh của Gia Lân ở nhà.

“Chuyện của anh đã giải quyết xong, bây giờ có thể về nhà rồi chứ.”

“Bảy giờ rưỡi anh có một bữa tiệc, là anh mời người ta.” Hạ Lan Tĩnh Đình nói.

Bì Bì lắc đầu: “Vậy thì anh đi một mình đi, em muốn nghỉ ngơi. Ký túc xá em ở ngay con phố kế tiếp.”

“Không được, em phải đi cùng anh.”

“Em thật sự rất mệt.”

“Vậy anh cùng em về kí túc xá.”

“À … À … Ưm chỉ hơi mệt, chắc là do say xe, giờ thì hết rồi.” Bì Bì vội nói.

Sự thật thì là vầy.

Trong phòng trọ của Bì Bì có treo rất nhiều hình của Gia Lân, tất nhiên không phải cố ý treo. Gia Lân thích chụp hình nên sau khi ra nước ngoài học, nhận được món tiền đầu tiên nhờ đi làm thêm liền mua ngay một cái máy ảnh nikon. Thỉnh thoảng anh sẽ gửi ảnh chụp về cho cô, chủ yếu là ảnh phong cảnh và hoa cỏ, đôi khi cũng gửi hình chụp chính mình, một bóng người nho nhỏ nhạt nhòa giữa phông nền rộng lớn hùng vĩ, có thể là bên cạnh thác nước hoặc dưới một tán đại thụ, anh mặc áo T-shirt đủ màu sắc, gương mặt mơ hồ không nhận ra có cảm xúc gì. Bì Bì thấy những bức hình này rất đẹp, đều là những phong cảnh ở nước ngoài, vách tường trong phòng cũng còn trống và trắng tinh, dù sao cần phải có thứ gì đó để trang trí chứ? Những bức tranh treo tường với đồ trang trí tí xíu cũng khối tiền, chẳng bằng mua vài khung tranh giả về lồng ảnh đó vào treo lên, cũng đẹp lắm.

Vì vậy, trên tường trong phòng cô liền xuất hiện đầy khung ảnh. Trước khi ngủ, nheo mắt nghiêng đầu nhìn, Bì Bì có cảm giác tựa như chính mình cũng từng nheo mắt chụp những tấm ảnh đó, cũng từng được nhìn thấy quang cảnh đằng sau những khung vuông kia vậy.

Kì kèo nhau một lúc lâu, Hạ Lan Tĩnh Đình đề xuất đi phố Tây chơi trò ngồi vòng xoay cao chọc trời, Bì Bì lại kiên quyết muốn đi xem phim, hai người liền cùng nhau đến một rạp phim gần đó. Không may là đến không đúng lúc, Bì Bì muốn xem phim cổ trang nhưng không có, chỉ có một phim mới đang chiếu, nội dung nói về gián điệp, cảnh giết chóc đánh nhau rất sống động. Ghế ngồi rất lớn và êm, Bì Bì mới ngồi vào đã ngủ ngay. Ngủ thật lâu, mơ mơ màng màng, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện mình đang dựa vào lòng Hạ Lan Tĩnh Đình, phim Gián điệp đã hết từ lúc nào, rạp đang chiếu một bộ phim hành động khác.

Bì Bì ngồi thẳng người dậy, nhỏ giọng hỏi: “Xin lỗi, em thật sự rất mệt, em ngủ lâu rồi đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy chúng ta mau ra ngoài đi, đừng để khách của anh chờ.”

“Đừng lo, anh gửi tin nhắn cho họ, bảo họ đến trễ một tí.”

Bì Bì tìm điện thoại bấm xem đồng hồ, đã qua tám giờ năm.

Hay nói khác hơn là mình đã ngủ suốt ba giờ!

Một số người ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào cô, húng hắn ho vài tiếng, tỏ thái độ không mấy thân thiện. Bì Bì hỏi nhỏ: “Này … em không có ngáy chứ?”

“Không có,” Hạ Lan Tĩnh Đình trả lời một cách hững hờ, “Em nói mớ, tiếng không quá lớn.”

Bì Bì ngẩn người, lập tức im lặng không hé răng nửa lời. Khi nãy cô lại mơ thấy Gia Lân cùng một khung cảnh lãng mạn. Sau đó Điền Hân xuất hiện, mắng cô là kẻ thứ ba, hai người lại đánh nhau.

Bì Bì không nhớ là trong mơ mình đánh ai. Rất có thể là Gia Lân. Trong mơ, cô đã đánh Gia Lân, không phải vì hận anh, mà vì cảm thấy như thế rất gợi cảm.

“Em … Em chưa nói gì sai đấy chứ?” Cô chột dạ, lầm bầm hỏi một câu.

“Chưa,” Anh cười cười, “Anh không nghe rõ điều gì.”

Bì Bì quan sát khuôn mặt anh, phát hiện nụ cười của anh rất kỳ lạ.

“Thật không?”

“Thật. Có điều,” anh nói, “Trong mơ em hung hăng tát anh một cái. Anh có quyền được biết vì sao em đánh anh không?”

“Đánh vào đâu?”

“Mặt.”

“Những chuyện trong mơ đều là giả cả. Ha ha.”

“Cái tát kia là thật, Quan tiểu thư.”

Cô tưởng rằng anh nói đùa, đến khi ra cổng mới biết đó là thật. Trên mặt anh còn hằng mấy dấu ngón tay mờ mờ.

Nhà hàng nằm ở khu vực ngoại thành, xe taxi phải mất tận bốn mươi phút mới tới. Trong lòng Bì Bì thắc mắc, khu trung tâm thành phố có rất nhiều nhà hàng, mùi vị nào cũng có, vì sao lại bỏ gần tìm xa, phải đi đến nơi hẻo lánh xa xôi như thế? Hơn nữa nhà hàng gì mà chẳng giống nhà hàng.

Trên một con đường nhỏ hoang vu có một tòa nhà hai tầng lẻ loi trơ trọi, bề ngoài nhìn rất tồi tàn, nhưng nội thất trang trí bên trong cũng khá thanh lịch. Cổng vòm hoa rũ xuống, bức rèm che rung rinh kêu tinh tang, gạch trát vữa xanh. Cạnh cửa dựng một chiếc hộp sơn mài cao bằng nửa thân người, có điêu khắc nhân vật trong Tây Sương ký, Bì Bì đang tự hỏi về công dụng của chiếc hộp, chợt nghe “Binh” một tiếng, Hạ Lan Tĩnh Đình đã tiện tay ném nửa hộp bỏng ngô còn thừa vào đó, mới biết thì ra cái này là thùng rác.

Đêm nay là cuối tuần, nhưng nơi này lại rất vắng khách. Trước quầy lễ tân có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Mặc một chiếc rip nhắn, lộ ra đôi chân thon thả như hai luồng sáng quét xuống, dưới cùng là những ngón chân sơn đỏ chóe.

Vì trời đã tối, Hạ Lan Tĩnh Đình có thể nhìn thấy mọi vật, mới đi đến cửa bước chân của anh hơi chậm lại, rồi chợt nói nhỏ: “Bì Bì, lát nữa gọi đồ ăn, dù là món ăn gì em cũng không được ăn, nghe không?”

“Tại sao? Trong đồ ăn có độc sao?”

“Không phải. đừng hỏi nhiều, em có thể nghe lời anh không?”

” … À được.”

Cô nàng nọ nghe thấy tiếng động liền đon đả đến chào đón, trong đôi mắt chứa đầy ý cười nhàn nhạt: “Hạ Lan tiên sinh.”

Hạ Lan Tĩnh Đình gật đầu đáp lễ: “Tiểu Thanh, đã lâu không gặp, dào này vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe ạ, cám ơn.” Cô ta chỉ về phía cầu thang: “Tu tiên sinh đã đến rồi, đang ở lầu hai.”

Tu tiên sinh, hình như đó chính là Tu Nhàn. Chẳng hiểu sao, cứ nhắc đến tên anh ta là Bì Bì lại lạnh cả sống lưng.

Hạ Lan Tĩnh Đình lại hỏi tiếp: “Triệu tiên sinh không tới sao?”

“Tới rồi, nhưng ra ngoài mua đồ gì đó cho Tu tiên sinh.”

Lầu hai có vẻ là một căn phòng trang nhã. Thời tiết tháng tư không lạnh lắm nhưng không biết sao, trong phòng lại mở điều hòa. Bì Bì vừa bước vào cửa phòng liền hắt xì một cái.

“Xin lỗi.” Cô vội che miệng. Tu Nhàn liếc nhìn cô, “Tách” – điều hòa đã được tắt đi.

Cho đến giờ, trong tầm nhận thức về những người trong tộc hồ ly của Bì Bì, dường như chỉ có thái độ của mình Tu Nhàn này đối với Hạ Lan Tĩnh Đình là khá tùy tiện. Thấy anh vào nhưng chỉ gật đầu một cái. Mà Hạ Lan Tĩnh Đình đối với Tu Nhàn lại vô cùng tôn trọng, thậm chí có khi còn rất nhân nhượng.

Vừa mới ngồi vào chỗ, cửa phòng lại mở ra, Khoan Vĩnh bước vào, mang theo một chiếc túi nhựa. Sau khi chào hỏi mọi người, anh lấy trong túi nhựa ra một cái bát cùng một đôi đũa, loại chỉ dùng một lần, mang vào nhà vệ sinh rửa sạch sau đó mang ra đặt trước mặt Tu Nhàn.

Hạ Lan Tĩnh Đình cười nói: “Rất xin lỗi, lúc nãy Bì Bì không thoải mái, mình để cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, làm các cậu đợi lâu rồi.”

“Cũng chưa lâu, nhân dịp này, Tu Nhàn vừa hay tìm cho tớ một đống chuyện lặc vặt.” Khoan Vĩnh cười đùa.

“Tôi tìm cho cậu một đống chuyện vặt?” Tu Nhàn hừ lạnh, “Là do cậu quên.”

“Ok, trước khi trí nhớ tớ vẫn chưa bị loạn, ca phẫu thuật sáng nay là thế nào? Tớ call cho cậu cả trăm cuộc. Người anh em, cái thói kiêu ngạo của cậu cũng lớn quá đấy nhỉ?”

“Tức cười. Thưa ngài viện trưởng, hôm nay tôi không có ca.”

“Tối hôm trước cũng không phải ca của cậu. A Huề mới gọi một tiếng không phải cậu đến liền sao?”

“Xin hỏi, cậu là A Huề sao?”

“Cậu không có ca? Thử kể xem, trong một tuần có mấy ngày là ca của cậu hả? Tớ trực ba ngày, cậu trực hai ngày, cậu còn không chịu trực ca đêm …”

“Bây giờ tớ đang đói,” Tu Nhàn ngang ngược nói, “Tớ thấy rằng cứ ở nhà có vẻ tốt hơn.”

“Tớ cũng rất đói.” Khoan Vĩnh nói. Thấy họ cãi nhau, Bì Bì vội can: “Nếu mọi người đều đói bụng, vậy nhanh gọi đồ ăn đi! Tôi xuống lầu nói một tiếng, kêu đầu bếp mau mau một chút.” Dứt lời đang định đứng lên, đã bị Hạ Lan Tĩnh Đình kéo ngồi lại, thản nhiên nói, “Đồ ăn sẽ lập tức được mang lên.”

Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, có một cô gái mang từ dưới lầu lên một cái hộp sơn mài ba tầng, sau đó lấy ra bảy chiếc đĩa đựng thức ăn tinh xảo, tuy không nhiều lắm nhưng xem chừng đều là thịt, không phải thịt cắt thành miếng mà đều là thịt bằm. Trên bàn phảng phất một mùi hương kỳ lạ. Tiếp đó, cô nàng phục vụ lại bê tới một chiếc bát trong suốt giống bát thủy tinh, bên trong chứa nước trong, trên mặt nước bồng bềnh hai đóa mẫu đơn vừa hé nở, bên trong hoa được vẫy một ít mật ong. Hạ Lan Tĩnh Đình dùng khăn ăn lau tay, rồi giống như người nước ngoài ăn sanwich, hai tay cầm hoa lên vốc từng cánh một mà ăn. Trông rất thanh lịch văn nhã.

“Về chuyện quyên góp, tôi quyên năm trăm vạn, thứ sáu tiền sẽ chuyển tới.” Anh thong thả nói, “Nếu chưa đủ, cậu cứ đi tìm Đường Thuần mà lấy.”

“Đường Thuần …” Khoan Vĩnh thở dài, “Ông ấy bằng lòng quyên nhưng có điều kiện. Ông ta muốn Tu Nhàn đến núi Đại Hưng An. Chỉ cần một lần, ông ta đưa ra giá hai trăm vạn. Tu Nhàn không chịu đi, tôi cũng không cho cậu ấy đi. Đúng không Tu Nhàn?”

“Ông ta nghĩ rằng chúng ta là thứ gì? Tàng Ngao sao?” Tu Nhàn cười khẩy, “Ít tiền như thế mà muốn tống cổ chúng ta? Nói cho ông ta biết, một nghìn vạn, có lẽ chúng ta có thể suy xét.”

“Khu vực Lan Lăng cũng căng thẳng như thế sao?” Hạ Lan Tĩnh Đình hỏi.

“Đường Thuần có nói trong điện thoại, dù sao thì nhân số của họ trong vòng năm năm đã giảm mất một phần ba. Ở đó gần đầy muốn xây dựng hai khu danh lam thắng cảnh mới, còn xây một mỏ đá khổng lồ. Chất lượng nước khu vực đó bị giảm xuống, hiện nay chỉ còn lại một nghìn người, một nửa lại có ý định tu tiên.”

“Vậy thì tu đi.” Hạ Lan Tĩnh Đình thở dài, “Cũng là một lối thoát.”

“Nghe nói Triệu Tùng rất tức giận vì việc này.” Khoan Vĩnh tiếp tục nói, “Gần đây cậu có nghe radio không?”

“Không, có tin gì mới à?”

“Triệu Tùng hạ lệnh bắt đầu từ tháng này, không phê duyệt bất cứ đơn xin tu tiên nào.”

“Thật không? Hỏng rồi, tuần trước tớ đã phê nhưng hai mươi cái.”

“Ở đây có mười lăm người, là đi cửa sau, cậu phê dùm đi.” Khoan Vĩnh lấy trong túi vải ra một tờ giấy điệp, đưa cho anh một cây bút.

Hạ Lan Tĩnh Đình lau tay, rồi vung bút ký chữ ký rồng bay phượng múa: “Cậu thu của người ta bao nhiêu?”

“Mỗi người hai mươi vạn.”

“Tôi có nên tính hoa hồng không?”

“Tế Ti đại nhân đối với bệnh viện luôn hào phóng mà.”

“Khoan Vĩnh, cậu không nên lấy tiền.” Hạ Lan Tĩnh Đình lãnh đạm nói, “Trả tiền lại cho người ta đi.”

“Việc này …”

“Khoan Vĩnh.”

“Được rồi,”

“Cậu còn thiếu bao nhiêu, tớ nghĩ cách giúp cậu.”

“Thôi quên đi, có lẽ chúng tớ nên đi núi Đại Hưng Nam xem sao.”

“Đừng đi, Triệu Tùng đang tìm các cậu. Đi là không thể quay về.”

“Nghe nói, ông ta vẫn còn tìm cậu?”

“Chúng tôi đã gặp nhau một lần.”

“Cuộc nói chuyện có tốt đẹp không?”

“Không tốt.” Ký xong, Hạ Lan Tĩnh Đình thu tay, lại bắt đầu xé hoa, “Mình cảnh cáo ông ta không nên động một tí là giở chiêu bài thủ lĩnh ra.”

“Hai người … giáp lá cà nhau?”

“Ừ.”

“A Huề, lão ta rất nguy hiểm, nên cách xa hắn một chút.” Tu Nhàn bỗng lên tiếng.

“Là lão đến tìm mình.” Hạ Lan Tĩnh Đình cười cười, “Hơn nữa giọng điệu rất cứng rắn. Nhớ khi xưa, thái độ của lão ta với tớ có thể nói là khá khiêm nhường, chắc giờ lão già không muốn quản lý sự vụ nữa, lão ta thấy thiên hạ nên là của lão ta rồi.”

Hình như họ đang bàn về công vụ trong tộc, Bì Bì thấy mình không nên chen vào. Thế nhưng, trong lòng cô đang suy nghĩ, một bàn đồ ăn nhiều như thế, sao không ai cho cô ăn? Mấy người đàn ông này chỉ lo cho việc ăn uống của mình, chả có chút galăng nào cả? Huống hồ Hạ Lan Tĩnh Đình đã dặn cô không được ăn bất cứ món ăn nào, nếu cứ như vậy, cô cũng chỉ còn cách ngồi tiếp chay, thật chẳng có gì thú vị.

Nghĩ thế, cô chẳng ngần ngại, cầm muôi, múc thịt từ một đĩa thịt lớn và trong bát mình. Một hành động như chẳng có gì này, lại khiến cho cả ba người đàn ông đang đàm luận hăng say lập tức hạ đũa, dùng cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía cô.

“Ơ …” Bì Bì vội xua tay, giải thích: “Những món ăn này có vẻ ngon, em muốn nếm thử thôi.” Lời vừa dứt, định đút thức ăn vào miệng.

Hạ Lan Tĩnh Đình liền giật lấy bát của cô: “Đây là thịt rắn, Bì Bì không thích ăn.”

“Ai nói vậy? Bà em là người Quảng Đông, rất thích thịt rắn, thịt rắn cũng rất thơm. Em luôn muốn nếm thử một lần.”

Cô cầm muỗng đang định ăn tiếp, cái muỗng cũng lập tức bị Hạ Lan Tĩnh Đình cướp lấy mất: “Khi nãy anh đã dặn em điều gì, em xem nó như gió thoảng qua tai sao?”

“Anh đã dặn gì? Em không nhớ. Nói chuyện đó sau đi, em đói bụng rồi.”

“….” Hạ Lan Tĩnh Đình muốn nói gì lại thôi.

Khoan Vĩnh vội lên tiếng dàn hòa: “Quan tiểu thư, em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em … em vẫn còn đang trong quá trình chữa bệnh, không nên ăn thịt rắn.”

“Cho hỏi, đây thật sự là thịt rắn à?”

Một câu hỏi hết sức bình thường lại làm cho tất cả mọi người đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Lại một sự im lặng.

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Tu Nhàn bỗng đứng lên, vỗ vai Hạ Lan Tĩnh Đình, nói: “A Huề, bữa cơm hôm nay để khi khác mời đi. Quan tiểu thư, tôi và Khoan Vĩnh còn một ca phẫu thuật trong tối nay, chúng tôi xin phép về trước.”

Hạ Lan Tĩnh Đình hơi suy nghĩ rồi mỉm cười: “Được thôi, vậy hôm khác gặp lại. Cám ơn các cậu đã cứu Bì Bì.”

Những người này bị gì thế? Nói đi là đi sao? Bì Bì khó xử đến độ mặt đỏ cả lên: “Ơ, các anh đi thật sao? Tôi không có ý gì khác. Chỉ vì đồ ăn của mọi người rất thơm nên tôi cũng muốn ăn. Sao lại đi gấp thế? Nếu vậy tôi sẽ không ăn nữa, các anh hãy ở lại đi!”

Khoan Vĩnh đã đi ra tới cửa, nghe cô nói vậy thì hơi dợm bước, ngoảnh đầu lại nói: “Quan tiểu thư, hôm ấy sau khi cô được đưa đến bệnh viện, đã lâm vào tình trạng tim ngừng đập suốt bốn phút đồng hồ, A Huề bị dọa cho sợ chết khiếp.”

Tim ngừng đập bốn phút? Vậy mà vẫn cứu sống được sao?

Bì Bì bối rối nhìn anh: “Bốn phút? Là như thế nào …?

“Nhìn từ góc độ y học mà nói, tim ngừng đập năm phút thì não sẽ chết, không chết cũng sẽ bị biến thành người thực vật.” Tu Nhàn đứng bên cạnh lạnh lùng thêm vào một câu.

Trong nhất thời, gương mặt Bì Bì tràn đầy sự kinh hoàng đến mức trắng bệnh, chẳng lẽ mình đã hóa thành quỷ? Cô sợ đến độ phải vội vàng cúi nhìn sàn nhà, thấy bóng mình vẫn còn đó, lại liếc nhìn qua phía Hạ Lan Tĩnh Đình, phát hiện anh cũng đang cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn.

“Là … là ai đã cứu tôi?” Cô hỏi với giọng run run.

“Bác sĩ Tu.” Khoan Vĩnh trả lời.

“…” Ban đầu Bì Bì vốn không thích Tu Nhàn, nhưng tình huống lúc này hoàn toàn khác, anh ta đã trở thành ân nhân cứu mạng cô, Bì Bì vội nói, “Cảm ơn anh đã cứu tôi, Tu tiên sinh!”

Tu Nhàn chẳng thèm khách khí hừ một tiếng: “Từ rày về sau, cô phải ngoan ngoãn, không nên động một tí là cãi lại Hạ Lan.”

“… Vâng.”

“Tính tình Hạ Lan không tốt, em dung thứ được bao nhiêu thì cứ dung thứ. Bằng không để cậu ấy nổi giận thì sẽ không cho tóc em mọc lại đâu.” Khoan Vĩnh cũng thêm vào một câu.

” … ” Bì Bì nhìn hai người đàn ông trước mặt mà chẳng thốt nên lời.

Từ nãy giờ vẫn im lặng, Hạ Lan Tĩnh Đình cách lớp mũ mềm xoa xoa cái đầu trọc của cô, rồi lại xoa xoa tai cô, sau đó kéo bờ vai cô dựa vào lòng mình, cười nói: “Các cậu không cần liên hợp với nhau hù dọa cô ấy. Không có tác dụng đâu. Cô ấy vẫn cứ thích nghịch ngợm.”

Tu Nhàn đành hết cách lắc đầu ném cho anh một chiếc chìa khóa: “Muộn rồi, mình về cùng Khoan Vĩnh, cậu lái xe mình mà về.”

End chương 25