*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vừa chớp mắt đã qua ba năm.
Trong ba năm đó, Hạ Lam ký hợp đồng với hai anh em nhà họ Cố, đóng mấy bộ phim truyền hình, vài bộ phim ngắn, thỉnh thoảng tham gia chương trình thực tế, các công việc lớn nhỏ như quảng cáo này nọ nhiều vô số kể. Hạ Lam đã trở thành tiểu sinh siêu hạng trong nước.
Mà vị tiểu sinh này còn rất thần kỳ, cậu không chỉ nổi tiếng, lại khéo chọn kịch bản và có kỹ thuật diễn tốt, tóm lại, Hạ Lam kế thừa truyền thống tốt đẹp – “fan càng đông vỗ tay càng to” của Cố Chinh.
Năm thứ nhất Hạ Lam tạo được danh tiếng, năm thứ hai đoạt được vài giải thưởng nho nhỏ, năm thứ ba đoạt được vài giải thưởng to to, chuẩn bị vượt khỏi Trung Quốc, hướng đến giải quốc tế. Chuyện này có thể xưng là cực kỳ hiếm có, mọi người ghen tỵ không thôi, cảm thấy thật khó tin, thế là một đống anti fan ùn ùn kéo đến, may mà dù Hạ Lam bị chửi bới thế nào, chỉ cần người hâm mộ đưa ra hai luận điểm là đám kia sẽ tắt ngúm, một là kỹ thuật diễn, hai là nhan sắc.
Bởi vậy Hạ Lam đặc biệt nhiều scandal, có khi đứng gần người khác một tí thôi cũng bị đồn đãi lung tung…
Và vì thế, thầy Cố nhỏ mọn nhà Hạ Lam cơ bản trong một năm đã tốn gần sáu tháng tức giận.
Có điều cả hai đã quen lấy độc trị độc, Cố Chinh lúc nổi nóng thì vô cùng thâm trầm và tình thú, chính anh còn biết thế, nói gì đến Hạ Lam. Thế là đôi tình lữ này luôn sống một cuộc sống sôi động nóng bỏng, tối ngày không chim chuột thì cũng liếc mắt đưa tình, một số ít người biết quan hệ của bọn họ thì chẳng bao giờ chịu đi chơi chung với cả hai, ai cũng chửi bới: “Tụi bây vẫn chưa qua thời kỳ yêu cuồng nhiệt hả? Đồ đáng ghét! Đồ mặt dày!”
So với Hạ Lam, Cố Chinh vẫn tà tà mà tiến chứ không bùng nổ như cậu. Ngay từ đầu anh đã thành công trong vai trò biên kịch và đạo diễn, sau đó đạt được vài giải thưởng trong nước, vẫn đắt khách như cũ. Điểm khác biệt duy nhất là tên tuổi Cố Chinh xuất hiện trên báo chí càng lúc càng dày đặc, đương nhiên là do dính scandal với Hạ Lam.
Cố Chinh từ thầy của Hạ Lam bị đồn thành kim chủ, sau lại thành người tình đồng tính, thậm chí có người còn cho rằng anh là bà con xa của cậu. Đảng Cố Hạ phát triển lớn mạnh, thường xuyên tiến quân dập chết hết mấy cái scandal vớ vẩn của Hạ Lam với kẻ khác. Nhưng do người trong cuộc không thừa nhận, cũng rất kín tiếng, không làm gì quá lố nên những tin tức này không ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của Hạ Lam.
Điều duy nhất đến giờ vẫn không thay đổi là “Ánh sáng và cát bụi” vẫn diễn tiếp, đa số là một tuần một lần hoặc ít nhất là một tháng một lần, dù Hạ Lam phải đi quay phim cũng vậy, bọn họ chưa từng ngừng diễn quá ba tháng.
Vở kịch này tựa như một giấc mơ vĩnh viễn không phai nhòa, luôn đứng lặng nơi đó, hóa thành sự tuyệt mỹ, kết thành mầm mống vững chãi.
Ba năm qua, nó đã trở thành một thứ cảm xúc riêng biệt.
Cứ thế, đến khi “Ánh sáng và cát bụi” sắp bước qua năm thứ tư, vở kịch đã được công diễn ở thiên đường sân khấu – thành phố cổ Avignon, Pháp.
Nhưng chuyện này sau hãy nói, bởi vì trước khi tham gia Liên hoan Avignon (1) vào tháng Bảy, Hạ Lam và Cố Chinh sẽ tham gia Liên hoan phim Cannes vào giữa tháng Năm.
Đầu tháng Tư, hai người dự định sẽ du lịch vòng quanh Châu Âu theo lộ trình tình yêu của nhân vật Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh, từ Pháp, Thụy Sĩ, Tây Ban Nha, dự giải Cannes xong sẽ đến Đức, Ý, cuối cùng lại về Avignon.
Một chuyến đi quá hoàn hảo.
Hạ Lam cứ bám theo Cố Chinh hỏi có phải hai người sắp đi hưởng tuần trăng mật không. Cố Chinh đang mải soạn hành lý, chẳng buồn ngẩng đầu, đáp: “Muốn hưởng tuần trăng mật? Vậy ký giấy kết hôn trước đã.”
“Yay yay yay!” Hạ Lam lau tóc, hưng phấn bước đến bên giường, giúp anh một tay.
Hai người đã chung sống ba năm, vì ở cao ốc nên trừ khi đám săn ảnh lái máy bay trực thăng tới, bọn họ chả sợ gì cả, chí ít không cần kéo rèm suốt ngày, nhưng đi ra ngoài vẫn phải chú ý cẩn thận. Nhất là khi cả hai càng lúc càng nổi tiếng, Hạ Lam cũng sắp bước vào hàng ngũ siêu sao, đã lâu lắm bọn họ không được hẹn hò đàng hoàng.
Cuộc sống yêu đương của minh tinh thiệt cực khổ.
“Mình đi đâu kết hôn vậy anh?” Hạ Lam thơm Cố Chinh một cái, “Pháp? Thụy Sĩ? Hình như đa số nước Châu Âu đều cho phép kết hôn đồng giới rồi.”
Cố Chinh cười không đáp, va li được anh sắp xếp rất ngay ngắn, người ta bảo nhìn cách làm việc biết nết người quả cấm có sai. Lúc nghiêm túc trông Cố Chinh thật gợi cảm, Hạ Lam ngơ ngẩn ngắm anh, dù đã ở bên người đàn ông ấy ba năm, cậu vẫn cảm thấy anh đẹp đến không mức tưởng. Hạ Lam không chịu nổi, ngang nhiên xông qua ôm lấy eo Cố Chinh, tay mò lên bóp bóp ngực anh: “Thầy Cố ơi…”
“Hửm?” Cố Chinh nhịn không được phì cười, “Làm sao, muốn thì chờ một chút, có thấy anh đang bận không?”
“Em kiểm tra xíu thôi.” Hạ Lam xốc áo ngủ đối phương lên, thèm thuồng nhìn đám cơ bụng, “Chậc chậc, dạo này anh không đi tập mà sao điện nước vẫn đầy đủ thế?”
“Hôm nào anh cũng phải vận động dữ dội ba, bốn tiếng mà em còn hỏi?” Cố Chinh né ra, đôi mắt liếc nhẹ cũng có thể điên đảo chúng sinh, “Hầy, cấm sờ lung tung, mai bay rồi, em định sáng sớm xếp hành lý luôn thể hả?”
Hạ Lam vẫn không sửa được cái tật mỗi lần bị ghẹo là đỏ mặt đỏ tai, chỉ có thể chạy tới chạy lui phụ anh sửa soạn đồ đạc, nhưng lại rất tâm cơ mà tụt quần xuống.
Thế là, từ một tên không bình tĩnh biến thành cả hai tên đều mất bình tĩnh, công việc vốn có thể xong trong 10 phút lại nhây thành nửa tiếng, hai người bắt đầu dây dưa trong phòng tắm, sau đó lăn lên giường.
Lăn cun cút luôn.
Nửa đêm, Cố Chinh đã ngủ say, Hạ Lam ngắm nhìn khuôn mặt anh, ánh trăng le lói ngoài cửa sổ.
Mới đây mà đã hơn ba năm rồi.
Thời gian qua, cậu và Cố Chinh cơ hồ không có mâu thuẫn nào quá lớn, hai người đều rất quý trọng tình cảm của mình, lấy “bảo vệ quan hệ” làm nguyên tắc hàng đầu trước khi quyết định bất cứ chuyện gì, cũng cố gắng không làm tổn thương đối phương. Quan điểm của Cố Chinh lồng trong “Ánh sáng và cát bụi” là tình yêu mong manh, đó là thái độ trân trọng xúc cảm của Cố Chinh, đương nhiên cũng là cách anh cư xử với người yêu của mình.
Cuộc sống hiện tại đã là ước nguyện tốt đẹp nhất mà Hạ Lam có thể tưởng tượng, nếu hỏi cậu vẫn chưa thỏa mãn điều gì, thì có lẽ cậu không muốn né tránh nữa, cậu muốn công khai.
Hạ Lam không muốn để Cố Chinh phải bực dọc thêm, cậu muốn mỗi thời mỗi khắc đều có thể nắm tay anh, thông báo với toàn thế giới rằng: Đây là người yêu của tôi, tôi chỉ yêu một mình anh ấy. Dẹp hết mấy kẻ mà thiên hạ đồn đãi đi, cộng cả đám lại cũng không bằng ngón tay út của bạn trai tôi đâu!
Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội ấy.
Sáng hôm sau, Cố Chinh cùng Hạ Lam võ trang đầy đủ ra sân bay, võ trang đầy đủ lên máy bay. Hai người mua vé hạng nhất, cũng không dám ăn bận quá đẹp đẽ, đeo kính đội mũ như sắp cướp ngân hàng, nói chuyện phải dùng giọng mũi nhỏ xíu.
Hạ Lam thì thào: “Em thơm anh một cái được không?”
Cố Chinh trả lời: “Không được.”
Hạ Lam lại hỏi: “Anh có nhớ lần đầu tiên bọn mình cùng đi máy bay không, anh đổi vé cho em, còn em đút sô cô la cho anh.”
“Em nhắc chi vậy, làm anh tự dưng muốn ăn sô cô la quá.”
Thế là lúc ăn cơm, Hạ Lam dán người vào lưng ghế, tận lực che giấu cảm giác tồn tại của bản thân, vội vàng bóc vỏ một thanh sô cô la. Cậu giả đò điềm nhiên nhìn về phương xa, sau đó lấy tốc độ sét đánh thò tay qua chỗ Cố Chinh. Cố Chinh bình tĩnh rướn tới, đưa người che Hạ Lam lại, lấy tốc độ sét đánh cắn sô cô la cái “rắc”, đoạn anh bình tĩnh ngồi thẳng dậy, cũng nghiêm túc nhìn về phương xa, làm như nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Lam cười trộm, ăn hết phần sô cô la còn lại, quay sang liếm môi với Cố Chinh. Cố Chinh hít sâu một hơi, đưa khuỷu tay như có như không đụng đụng lưng Hạ Lam, Hạ Lam có chút chịu không nổi, cũng đụng vào người anh, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nắng vàng và mây trắng cũng đang mỉm cười rạng rỡ.
Y hệt học sinh trung học yêu đương, anh chọt chọt em, em chọt chọt anh, nhưng không được để cô giáo phát hiện.
Hai người cứ thế vượt qua mười hai tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, lúc qua cửa hải quan vẫn im như thóc, đến khi bước lên taxi, cả hai mới cảm giác mình được giải phóng. Bọn họ chọn chỗ kính chiếu hậu không thấy, lén lút hôn nhau.
Không thể không nói, để tình cảm vẫn tươi đẹp như thuở ban đầu, đôi bên phải vô cùng trân trọng, mỗi một giây bên nhau đều thật quý báu.
Nhưng đến khi bọn họ tách ra, Hạ Lam lơ đãng nhìn kính chiếu hậu, chợt bắt gặp nụ cười đầy thâm ý của tài xế.
“…”
Hạ Lam xấu hổ lắm, vội vàng bắt chuyện với Cố Chinh, cười nắc nẻ, đến nửa chừng, vị tài xế kia cũng tham dự.
Tiếng Anh của tài xế đặc sệt giọng Pháp, dù mấy năm nay Hạ Lam thường xuyên xuất ngoại, Anh văn đã khá hơn nhiều nhưng vẫn đần mặt nhìn đối phương, mãi đến khi Cố Chinh tiếp quản đại quyền, đổi chủ đề mới thôi. Cố Chinh đã giỏi tiếng Anh thì chớ, thỉnh thoảng còn chêm vài câu tiếng Pháp, khiến Hạ Lam lần đầu tiên phát hiện thì sợ hết hồn, càng cảm thấy thầy Cố nam thần nhà mình quá ư vĩ đại.
“Anh biết tiếng Pháp hả?” Lúc xuống xe, Hạ Lam khiếp sợ hỏi.
Cố Chinh đáp: “Un peu.” (Biết chút chút)
Hạ Lam: “???”
Làm sao bây giờ, dù đã cố gắng cày ba năm nhưng tui vẫn thấy tui không xứng với anh nhà tui…
Thôi kệ đi, dù sao anh nhà tui cũng không chê tui.
Hạ Lam đành an ủi bản thân như thế.
Tiếp đó, hai người lại võ trang đầy đủ, tựa như du khách bình thường tham quan Đại lộ Champs-Élysées, tháp Eiffel, quảng trường Concorde.
Hai người chụp ảnh ở Concorde, đang cảm khái quảng trường này còn không rộng bằng Thiên An Môn ở nước mình (2), chợt có mấy anh chàng da đen từ sau chạy tới, chen ngang qua lưng Cố Chinh.
Hạ Lam không để ý, Cố Chinh vẫn đang nhìn phìa trước, nhưng anh đột ngột đưa tay ra sau, vừa vặn bắt được một gã đang luồn vào ba lô của mình. Cố Chinh quay đầu hỏi: “Qu’est-ce que tu fais?” (Anh làm gì thế?)
Gã da đen sửng sốt, bắt đầu cố giằng chiếc ví vừa móc được, mấy tên đồng bọn cũng vây quanh. Cố Chinh cao hơn anh ta gần 10 cm, vậy mà tên kia cũng dám liều, anh vòng tay, quét chân một cái, gạt ngã tên da đen rồi nhặt lại ví tiền, còn thuận chân đạp luôn một tên khác vừa định nhào tới.
Hạ Lam trời sinh đã có dây thần kinh đánh lộn, vừa nhìn thấy cảnh này cậu đã nổi khùng, đấm đá mấy cái đã quật ngã hết đám trộm vặt còn lại. Cậu vội vàng quay đầu nhìn Cố Chinh, chợt nghe tiếng gió bên tai, cảm giác có người vung nắm đấm, nhưng người cậu đang xoay về phía sau, trong lúc nhất thời không có cách nào phản ứng.
“HẠ LAM!” Cố Chinh gào lên, trong nháy mắt, anh lao đến bên cạnh cậu, bắt lấy tay Hạ Lam kéo ra phía sau mình, hung bạo cho tên trộm đấm hụt vào không khí kia một quyền.
Hạ Lam bị đẩy ra, kính râm và mũ rơi xuống đất. Cậu nhác thấy một ông cảnh sát mập đang chạy tới, nhưng lấy tốc độ rùa bò của ông ta, lúc đến nơi thì mọi sự đã rồi.
Cướp giật ngay quảng trường đông đúc, không ngờ bọn chúng lại táo tợn như thế.
Phe địch năm người, phe mình hai người, Cố Chinh biết an ninh nước Pháp khá kém, nhưng không ngờ đối phương lại dám dùng vũ lực giữa ban ngày ban mặt. Anh liếc ông cảnh sát một cái, chuẩn bị dắt Hạ Lam bỏ chạy, chợt nghe tiếng thét chói tai vọng lại gần đó: “HẠ LAM? LÀ HẠ LAM THẬT SAO?! A A A A!!!”
Cố Chinh cùng Hạ Lam đều ngớ người, hóa ra đó là một đoàn du lịch Trung Quốc, vừa xuống xe thì nghe giọng Cố Chinh. Hạ Lam vô thức ngẩng đầu, các du khách càng chắc chắn hơn, thoáng cái, một đám mỹ nữ từ 15 đến 50 tuổi vừa hò hét vừa xông đến chỗ hai người!
Hạ Lam vội vàng nhặt kính và mũ lên, vừa phất tay vừa lùi về phía sau: “Không phải đâu, mọi người nhầm rồi…”
Mấy gã trộm nhìn thấy trận thế này đều điếng hồn, tan tác như chim muông. Hạ Lam và Cố Chinh chạy còn nhanh hơn bọn họ, suýt chút nữa bị đội quân kia túm lấy lột sạch, vất vả lắm mới vẫy được một chiếc taxi, điên cuồng bỏ chạy.
Cả ngày hôm đó hai người không dám ra ngoài, thuê khách sạn tình yêu giữa lòng thành phố tình yêu đại chiến ba trăm hiệp, đến tối ăn tiệc sang chảnh kiểu một nhúm đồ ăn đặt trong một cái đĩa to đùng, vừa ăn vừa lướt Weibo.
Tin tức Hạ Lam đến Paris đã bùng nổ, mới đầu còn bình thường, nhưng sau khi dân tình xem ảnh chụp, phát hiện người bên cạnh là Cố Chinh thì vấn đề trở nên khá nghiêm trọng. Mọi người nhao nhao suy đoán hai người này đi Paris làm gì, có người bảo họ tham gia lễ Cannes, cũng có người phản bác: “Nhưng giờ mới là đầu tháng Năm mà, đi sớm như vậy làm chi?”
Hạ Lam lập tức hối hận, quả nhiên không nên đi du lịch ngay ngày Quốc tế Lao động.
Nhưng hôm sau, bọn họ vẫn dũng cảm bước ra cửa, tham quan cung điện Buckingham và cung điện Louvre, ngày kia dựa theo lời đề nghị của Cố Chinh, đi Moulin Rouge (3) nghía thử.
Lúc đầu, Hạ Lam chẳng hứng thú gì với mấy người đẹp lộ ngực lộ đùi đang múa cả, còn hoài nghi hỏi Cố Chinh: “Bồ yêu à, anh có cong thiệt hông dợ?”
“…” Cố Chinh thật sự cạn lời, đành đáp rằng đây được mệnh danh là buổi tiệc của thị giác và thính giác, xem xong sẽ không hối hận.
Thế là Hạ Lam cùng bồ yêu ngắm nghía một đám đại mỹ nhân khoe bưởi khoe giò, hệt như lên dây cót nhảy nhót liền hai tiếng đồng hồ. Lúc đi ra cậu đặc biệt kích động, khen không dứt miệng: “Quả là nghệ thuật! Không hề có cảm giác tục tĩu, ôi, thật tuyệt vời!”
Lần này đến phiên Cố Chinh hoài nghi, anh nhíu mày nhìn bạn trai mình: “Hạ Lam, nếu anh nhớ không lầm thì hồi xưa em là thẳng đúng không… Em đã cong hẳn chưa?”
Hạ Lam có chút xấu hổ, “Ừm… anh còn nhớ Hà Duy Duy không?”
Cố Chinh nhếch miệng, ánh mắt hình viên đạn: “Nhớ chứ, nhớ kỹ là đằng khác.”
Hạ Lam: “…” Bà con mau ra xem cái anh này nè, mặt mũi đẹp giai thế mà sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy! Dễ thương muốn chết! Đừng có quyến rũ tui nữa đồ đáng ghét!
Hạ Lam tiếp tục xấu hổ: “Bành Huy kể với em cô ấy cũng là… cong, còn làm top nữa.”
Cố Chinh nhướn mày, nụ cười càng thêm thâm sâu: “Ô? Em liên lạc với Bành Huy từ bao giờ thế?
Hạ Lam: “…” Tui muốn nhảy lầu!
Hai người quay về khách sạn, sau đó lần lượt chứng minh bản thân là cong bằng cách lăn từ trên giường xuống ghế salon, trước gương v…v. Quả thực cong đến không thể cong hơn!
Sau khi tham quan nước Pháp bốn ngày, bọn họ lại đi Thụy Sĩ thêm bốn ngày nữa.
Trị an ở Thụy Sĩ nghiêm ngặt hơn Pháp nhiều, chỉ có lúc mua sắm là hơi bất tiện. Tuy hai người có thể trả bằng Euro nhưng nhân viên chỉ thối tiền lẻ bằng đồng Franc, không dùng ở quốc gia khác được. Cũng may Cố Chinh và Hạ Lam là hai vị đại gia, trực tiếp quẹt thẻ, hai người mua đồng hồ đeo tay cho nhau, dù sao Thụy Sĩ cũng nổi tiếng khoản này nhất, nhân viên cửa hàng tươi cười cung tiễn bọn họ.
Hai người còn đến núi Alps, nơi Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh cũng từng ngang qua. Núi tuyết trắng xóa, bọn họ ngồi xe lửa nhỏ chạy dọc chân núi, trông thấy mấy người nước ngoài giẫm tuyết như muốn mở mười một đường lên (4), sau đó còn trượt chân lăn lông lốc y như thỏ. Trông thấy cảnh ấy, Cố Chinh tỏ vẻ: “Sao lắm người lại thích vừa đi vừa chống gậy như hành xác thế nhỉ.”
Hạ Lam vốn muốn tự leo núi, bị thầy Cố nói trúng tim đen bèn cúi gằm mặt xuống đất!
Về Tây Ban Nha, thứ ấn tượng nhất phải kể đến các công trình của Antoni Gaudí (5), đặc biệt là kiến trúc ma mị mang sắc thái huyền ảo của vương cung thánh đường Sagrada Família (6). Hạ Lam nhìn cổng đá lởm chởm như cấu trúc hang dơi cùng những bước tượng thạch cao bí ẩn, kinh ngạc nói: “Anh xác định đây không phải biệt thự ma tộc chưa bị phong hóa đó chứ?!”
Cả hai bước vào trong giáo đường, nhìn thấy cửa sổ hoa hồng (7) và nội thất đơn giản gọn gàng, Hạ Lam lại sợ hãi hỏi: “Nếu là nhà thờ thật thì sao hiện đại vậy được?!”
Cố Chinh im lặng chụp ảnh, thỉnh thoảng lại lôi Hạ Lam đang lộn xộn về, giải thích các nguyên lý mỹ thuật này nọ cho cậu. Hạ Lam tuyệt vọng nghĩ: Đời này ngoại trừ số dư trong tài khoản, tui chẳng thể nào sánh nổi với bồ tui.
Hai người lại đi xem tòa nhà Batlló, tòa nhà Milà và công viên Güell, cách Antoni Gaudi tạo dựng mọi thứ khiến người xem vô cùng thích thú, khơi dậy tưởng tượng và sức mạnh tinh thần. Hạ Lam cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, mặc dù cậu không có tri thức tương quan phong phú, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp cùng nét tinh diệu trong phong cách của Gaudí.
May mà mình cũng có chỗ giỏi.
Đêm cuối tại Barcelona, Hạ Lam và Cố Chinh cùng đi ăn trong nhà hàng mà Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh chọn, cũng bắt chước kịch bản gọi hải sản thập cẩm. Hạ Lam bóc tôm lột cua đến là vui vẻ, Cố Chinh bóc tôm lột cua đến là nhanh nhẹn, sau đó hai người đều đưa cho nhau ăn. Chú bồi bàn trọc đầu cười nhiệt tình đem món tráng miệng lên, nháy mắt với cả hai, ý hỏi có cần chú chụp giùm một pô không, làm bọn họ dở khóc dở cười.
Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh, đến giữa tháng Năm, hai người chuẩn bị tham gia Cannes, rồi bọn họ sẽ cùng bước lên thảm đỏ, xem những bộ phim được chọn trong buổi chiếu đặc biệt (special screening), cùng vỗ tay trong lễ trao giải…
Mọi chuyện hết thảy đều tốt đẹp, có điều suốt hai tuần của sự kiện, camera trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ, Hạ Lam đành bi thương mà chia phòng với Cố Chinh.
Lúc ngồi trên máy bay về Pháp, trên mặt Hạ Tiểu Lam đã viết mấy chữ to oạch: “Tên này đang dục cầu bất mãn!”
Muốn-come-out!
————————————————
(1) Liên hoan Avignon/ Festival d’Avignon: Liên hoan sân khấu thường niên ở Avignon, Pháp, diễn ra vào tháng 7 hàng năm.
(2) Quảng trường Thiên An Môn rộng 44 héc ta còn quảng trường Concorde rộng 8,64 héc ta.
(3) Moulin Rouge/ Cối xay gió đỏ: Tiệm hát (cabaret) nổi tiếng của Paris. Từ 100 năm nay, Moulin Rouge được cả thế giới biết đến qua hình ảnh chiếc cối xay gió màu đỏ bên ngoài cửa tiệm và show nhảy Cancan của các cô vũ nữ xinh đẹp. (Wikipedia)
(4) Mười một đường lên: Reference từ tiểu thuyết The Blade của tác giả Lý Kiến Lâm, trong đó có một đoạn nam chính Lâm Sinh đòi mở mười một đường cho xe chạy, kết quả bị đồng đội mắng là dở hơi.
(5) Antoni Gaudí: Kiến trúc sư người Tây Ban Nha, nổi tiếng bởi những thiết kế độc đáo theo phong cách cá nhân, ông sử dụng rất nhiều đường cong trong tác phẩm. Các công trình của Antoni Gaudí được ghi công nhận là di sản thế giới của UNESCO.
(6) Vương cung thánh đường – Nhà thờ Sagrada Família: Tên nhà thờ dịch là Holy Family – Thánh Gia (gia đình gồm Thánh Giuse, Đức Mẹ Maria và con trai là Chúa Giesu). Một kiệt tác còn dang dở của Gaudí.
(7) Cửa sổ hoa hồng: Cửa sổ hình tròn trang trí kiểu hướng tâm, nét đặc trưng trong các nhà thờ mang kiến trúc Gothic.
Bonus: Tòa nhà Batlló, tòa nhà Milà và công viên Güell là những công trình nổi tiếng khác của Antoni Gaudí
Nhà Batlló
Nhà Milà
Công viên Güell