Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 72: Nụ hôn thứ bảy mươi hai




Ham muốn “chơi” thì nhiều mà cơ hội bên nhau lại ít nên cả hai hầu như đều trong trạng thái sờ cái là cứng.

Hạ Lam nhìn quần lót Cố Chinh càng lúc càng có “hiệu ứng 3d”, cảm thấy toàn thân nóng bừng, rất muốn cởi nốt lớp vải cuối cùng trên người Cố Chinh xuống nhưng bị anh cản lại. Cố-cuồng-sạch-đang-chào-cờ bảo: “Không được, anh chưa tắm.” Sau đó, người nọ bình thản mặc quần áo mới vào, chuẩn bị xuống xe, “Đi, đi trượt băng.”

“…” Hạ Lam khóc không ra nước mắt, sờ sờ phía dưới của mình, lúc trượt băng mà ngã một cái chắc ‘gãy’ luôn quá.

Cố Chinh bình tĩnh một lát, cảm thấy thoải mái hơn, cũng sờ cậu mấy cái, chép miệng: “Chậc chậc. Thanh niên trai tráng có khác, cứng ngắc rồi.”

Hạ Lam giả đò tội nghiệp năn nỉ: “Anh giúp em với.”

“Lát nữa vận động cho tiêu hao tinh lực dư thừa.” Giáo sư nhân dân quang vinh – Cố tiên sinh vỗ vai cậu, “Cường kiện thân thể, đi trượt băng thôi.”

Hạ Lam nhất thời rất muốn đâm đầu vào tường: Tự làm bậy, không thể sống!

Cơ mà trượt băng cũng vui lắm!

Gần tới 12 giờ, sân băng hầu như không có ai, hai người xỏ giày trượt vào, Hạ Lam phát hiện Cố Chinh thật sự không biết trượt băng, miễn cưỡng vịn vào lan can mới đứng được. Đồng chí Hạ Tiểu Lam không được chơi nhún xe vui vẻ hẳn, đỡ Cố Chinh chậm rãi lướt, chiếm hết tiện nghi. Cơ mà trượt băng cũng không khó mấy, Cố Chinh học khá nhanh, chưa tới nửa tiếng đã có thể tự trượt, chỉ là hơi chậm mà thôi.

Hạ Lam nhìn anh rề rà trượt theo đường thẳng, cậu lượn tới lượn lui xung quanh anh, khoe khoang tốc độ của mình. Lúc ngang qua người Cố Chinh, cậu chợt nghe anh từ tốn nói: “Từ từ, coi chừng ngã.”

“Không ngã đâu.” Hạ Lam đỡ thắt lưng Cố Chinh, trượt phía sau đẩy anh đi.

“Hên xui. Em không cứng à?” Cố Chinh nói, “Coi chừng vấp một cái rồi ‘gãy’ luôn đó nha.”

Hạ Lam nhớ tới mấy tưởng tượng cao xa ban nãy của mình, vành tai nóng bừng: “Không gãy mà, yên tâm, gãy rồi anh lấy gì mà chơi.”

“Cũng phải.” Cố Chinh nghiêm túc nói, “Chơi em vui lắm, nhớ giữ gìn cho tốt nha.”

Hạ Lam mặt đỏ tai hồng, yên lặng lướt đi, sợ Cố Chinh còn nói nữa mình lại nhịn không được đè người ta xuống sân băng.

Có bồ rồi thì sự bất mãn càng thêm tàn khốc.

Cậu dạo quanh sân vài vòng, bỗng chợt nhớ tới điều gì bèn nói lớn: “Anh Chinh, để em cho anh thấy sự lợi hại của em!”

Cố Chinh tiến vào giữa sân, chậm chạp như ông già, làm động tác “Mời”. Hạ Lam bèn đẩy nhanh tốc độ, chạy về phía trước vài bước, cậu nhảy mạnh lên, xoay tròn hai vòng trên không trung, sau đó giang tay, nâng một chân, đáp xuống một cách vô cùng hoàn mỹ.

“Ô!” Cố Chinh có chút ngạc nhiên, “Giỏi thế.”

Hạ Lam y như khổng tước xòe đuôi, lại nhảy vài cú nữa, sau đó quay vòng tại chỗ trên sân băng, trông rất tiêu sái, trong mắt người ngoài nghề thì chẳng khác gì vận động viên chuyên nghiệp. Cố Chinh vỗ tay khen ngợi, bỗng phát hiện trong sân không chỉ mỗi mình anh đang vỗ, hóa ra còn có một huấn luyện viên dẫn theo mấy đứa bé đến học khóa chiều.

Huấn luyện viên là một chàng trai trẻ tuổi, cao trên dưới mét 7, mặt mày thanh tú, khí chất rất tốt: “Không tệ.” Sau đó, anh ta quay lại hỏi học sinh của mình, “Các em thấy anh này trượt có giỏi không?”

Rất nhiều thanh âm non nớt vang lên, “Giỏi ạ!”. Hạ Lam cúi chào cảm ơn mấy bạn nhỏ, quay sang đá lông nheo với Cố Chinh. Cố Chinh bật cười, nhẹ giọng nói: “Dâm đãng…”

Huấn luyện viên dạy đám trẻ, Hạ Lam dạy Cố Chinh, vừa đỡ anh vừa chỉ làm thế nào để quẹo sang hướng khác, hai người dính nhau như sam. Huấn luyện viên trượt rất đẹp, thỉnh thoảng lại lướt đến chỗ bọn họ nói vài câu.

“Hai anh là bạn bè hả?”

“Sao hai anh võ trang đầy đủ thế?”

“Anh đừng đỡ bạn anh mãi, tôi thấy anh ấy tự trượt được rồi.”

Hạ Lam bị lật tẩy, nhìn sân băng càng lúc càng đông, cũng không thích nữa. Cố Chinh nom thấy biểu cảm của cậu, thầm cười cười, một lát sau, khi anh đang thong thả quẹo bỗng nhiên bị vấp, còn kéo Hạ Lam theo.

Cố Chinh thì không sao, Hạ Lam ngược lại suýt ngã sấp xuống, cậu vội vàng đưa tay chống lên mặt băng, chợt phát hiện mình và Cố Chinh đang trong tư thế mặt đối mặt, Hạ Lam nằm đè lên người anh, cúi xuống thêm chút là hôn được luôn.

Cố Chinh khẽ cười, thì thầm một câu: “Ôi, cái hông già cỗi của tôi.”

Nói đến vô cùng uyển chuyển, rõ ràng là giả bộ ngã.

Hạ Lam vui vẻ, lúc đỡ Cố Chinh dậy còn rúc vào khăn quàng cổ, lén lút thơm lên má Cố Chinh một cái. Cố Chinh làm bộ không đứng lên được, đưa tay kéo, thuận tiện hôn cằm Hạ Lam. Cả hai điềm nhiên như không đứng thẳng người, sau đó phát hiện mình đã trượt hơn một tiếng.

“Đi ăn?” Cố Chinh hỏi.

Hạ Lam mỹ mãn đáp: “Đi ăn.”

Bàn về lợi ích của việc có một anh bồ dù ở nơi công cộng cũng tạo cơ hội thân mật được: Feel so sướng.

Vì thế hai người đi ăn xong lại đi xem phim, lúc ngồi trong nhà hàng còn lặng lẽ nắm tay nhau dưới gầm bàn, mua vé phim cũng mua hàng cuối, thỉnh thoảng lén hôn nhau một cái, vui gần chết. Nhưng một lát sau, Hạ Lam đã bị tình tiết của bộ phim hấp dẫn, vừa nắm tay Cố Chinh vừa hồi hộp theo dõi.

Cuối cùng, khi credit từ từ kéo lên, Hạ Lam nhìn thấy trong ba cái tên biên kịch có hai chữ “Cố Chinh”.

“Đây là… anh hả?” Hạ Lam hết sức kinh ngạc, “Hay là ai đó giống tên? Trùng hợp thế, vừa đi xem phim đã chọn ngay phim của anh.”

Cố Chinh mưu mô mỉm cười: “Em khoe thì được nhưng không cho anh khoe à?”

“Quá đỉnh quá đỉnh.” Hạ Lam vừa trả lời vừa nghĩ: Tiêu rồi, tiền mua quần áo đã kém thì chớ, ngay cả thứ đem khoe cũng chênh lệch lớn như vậy.

“Ừ.” Cố Chinh được cái rất biết ý người khác, nhìn mặt Hạ Lam là hiểu ngay, lập tức nói, “Không phải anh khoe đâu, dạo này rạp toàn phim dở không, có mỗi bộ này của anh là được nhất.”

“…” Hạ Lam cảm thấy lời khoe này càng lợi hại hơn, cậu càng thêm u buồn. Cố Chinh nhịn không được cười phá lên, khoác cổ cậu bước ra ngoài, tay khẽ siết chặt: “Anh tưởng em muốn xem phim này do biết anh làm biên kịch chứ. Chồng em có tác phẩm gì em cũng chẳng rõ, còn không biết xấu hổ mà giận dỗi hả?”

Dứt lời, bọn họ đều khựng lại, hai anh đẹp trai cao to đứng giữa dòng người trông như hai cột cờ. Hạ Lam chớp chớp mắt: Chồng?

Cố Chinh nhanh chóng sửa miệng: “À, bạn trai.”

Hạ Lam tiếp tục chớp mắt: Bạn trai?

Cố Chinh có chút bất đắc dĩ, anh không muốn tranh cãi nữa nên chuyển đề tài: “Tiếp theo mình làm gì?”

Hạ Lam bước theo sau, nở một nụ cười khiêu khích: “Ừa, giờ làm gì ha chồng?”

Cái chữ “chồng” còn cố tình nhấn nhá, vô cùng thiếu đánh.

“…” Cố Chinh nghiêm túc nói, “Anh lỡ lời, biết nhiều người trẻ các em hay gọi như vậy, nhưng anh vẫn khá bảo thủ, chúng ta gọi tên bình thường thôi Hạ Tiểu Lam.”

Hạ Lam nghĩ: Anh mà bảo thủ á? Nói sớm quá ha. Nhưng cậu vẫn nghe theo: “Thế giờ mình làm gì, đi đâu, hả Cố Chinh Chinh? Anh Chinh Chinh? Anh yêu?”

Cố Chinh: “…”

Sao nổi hết da gà vậy nè.

Cảm giác ngượng ngùng của buổi hẹn hò đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện, tuy rằng không biết sai chỗ nào, chắc do bình thường Hạ Lam toàn gọi thầy Cố, nay lại mạnh mẽ đổi xưng hô làm người ta không kịp trở tay.

Nhưng thế cũng được. Cố Chinh nghĩ vậy bèn mặc kệ Hạ Lam, để Hạ Lam ở bên cạnh tự high, đặt cho anh đủ thứ tên. Hai người sánh vai bước vào trung tâm con phố, giữa dòng người qua lại, cánh tay, khuỷu tay đôi bên chạm vào nhau. Hạ Lam giả đò ngắm phong cảnh, cậu dúi mạnh tay vào túi áo Cố Chinh, vừa định rút ra lại bị anh giữ chặt.

“Anh làm gì thế?” Hạ Lam nhỏ giọng nói, “Lỡ bị chụp hình thì sao.”

Cố Chinh đẩy kính mắt, đè vành nón xuống, kéo kéo khẩu trang, lại giũ giũ khăn quàng cổ. Hạ Lam không khỏi nở nụ cười, cũng bắt chước theo động tác của anh, nhất thời cảm thấy vô cùng an toàn, thoải mái nắm tay anh.

Nhét tay vào túi áo bạn trai, mười ngón đan cài, cùng nhau dạo phố!

Hạ Lam lại bắt đầu lên cơn, nhảy nhót tới lui y như trẻ con, cậu toàn lải nhải chuyện không đâu nhưng Cố Chinh chẳng thấy phiền, đôi bên liếc nhau một cái cũng cảm nhận được tình ý của đối phương.

Hóa ra yêu đương lại sung sướng như vậy.

Hạnh phúc quá, Hạ Lam muốn ngất ngây. Hạnh phúc quá, Hạ Lam muốn tan chảy. Hạnh phúc quá, Hạ Lam muốn chết. Hạnh phúc quá, Hạ Lam muốn chào cờ.

Hai người lại đi karaoke, ăn quà vặt, xem biểu diễn đường phố, bọn họ đã lướt qua một tòa nhà lọt thỏm giữa khu thương mại đông đúc ba lần, cả ba lần Hạ Lam đều không phát hiện, mãi đến khi sắc trời dần tối, Cố Chinh mới dẫn cậu đứng trước cửa hiệu tòa nhà này.

“Cửa hàng ‘Purple X’ (1). Ưu đãi đặc biệt đêm Giáng Sinh – giảm giá 8% toàn bộ các sản phẩm.”

Hạ Lam: “…?!!!”

Cậu từng thấy kha khá shop đồ chơi người lớn, nhưng chưa bao giờ thấy cửa hàng nào lại trang trí mặt tiền trông y chang… cửa hàng vàng bạc đá quý hoặc câu lạc bộ tư nhân như thế này.

Cố Chinh có vẻ rất bình thản: “Em đã chuẩn bị chưa? Em chưa nói đêm nay muốn dùng thứ gì mà đúng không.”

Cả người Hạ Lam cứng ngắc, không diễn tả nổi cảm giác hiện tại của mình, trong đầu chỉ vang lên một câu: Chuẩn bị… đồ… cần dùng… đêm nay?

Cái gì cơ, chuẩn bị như nào?! Đêm nay anh muốn làm gì?! Rồi cái chuyện anh muốn làm cần những thứ gì?!

Hạ Lam vừa sợ hãi lại vừa kích động, trí tưởng tượng bắt đầu bay xa, rất là hưng phấn, cảm thấy yêu đương với lão lái xe thật khiến lòng người ta dậy sóng!

“Lại đỏ mặt rồi.” Cố Chinh áp sát vào cậu, sờ sờ khoảng da nhỏ Hạ Lam để lộ, “Quyết định nhanh lên, có vào hay không. Dù da mặt anh dày cỡ nào cũng không nắm tay em đứng ngoài đây 10 phút được đâu.”

“Vào vào vào!” Hạ Lam vội vàng nói, kéo Cố Chinh vào trong, “Nhanh lên, giờ mình vào đi anh!”

Cố Chinh bị cậu kéo đi, cảm thấy rất thú vị và vui vẻ, thuận miệng nói: “Giờ thì không được, tối về nhà mới ‘vào’ được.”

Hạ Lam: “?”

Hạ Lạm hơi khựng lại, sau đó trợn mắt nhìn Cố Chinh, hãi hùng xác nhận xem đúng là anh có ý đó không. Cố Chinh thản nhiên mặc cậu ngó, hai má Hạ Lam vốn đã ửng hồng, nay còn từ từ đỏ lên bằng tốc độ mắt thường nhìn được. Cố Chinh hoài nghi nếu quan sát cẩn thận, không chừng có thể thấy hơi nước bốc ra từ mặt cậu.

Chậc chậc, thật ngây thơ.

Hạ Lam không biết nói gì, ngượng ngùng cười khẽ, kéo Cố Chinh nhanh chóng đẩy cửa chạy vào. Cố Chinh nhịn không được, cười đến ngửa tới ngửa lui, Hạ Lam tuy có vẻ rất thẹn thùng nhưng lại bày tỏ sự thèm khát một cách trắng trợn, quả thực dễ thương không tả nổi.

Cố Chinh nghĩ đến chuyện sắp tới, trái tim hiếm thấy đập nhanh. Không phải anh lo lắng hay hồi hộp gì, chủ yếu là vô cùng chờ mong và hưng phấn.

Đêm nay đè em ấy ra làm đến khóc, phỏng chừng càng dễ thương hơn.

Anh nhìn Hạ Lam, cong khóe miệng.

————————————————

(1) Purple X: Tức Purple Star, một shop đồ 18+ khá lớn, theme của shop rất tao nhã và có mào tím mộng mơ, không biết còn tưởng đấy là web ngôn tình:). Gái nào có nhu cầu thì search purplestar.tw để biết thêm chi tiết:).

Ông nội kia là ai, trả giáo chủ cao lãnh lại cho tui:).