*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm Cố Chinh ngủ lại nhà Hạ Lam chỉ cách Giáng Sinh có bốn, năm ngày. Trong khoảng thời gian đó, Hạ Lam cùng Cố Chinh đã bàn về công việc đầu tiên – show truyền hình thực tế của nhà sản xuất Lâm.
“Một tập 30 vạn.” Lâm Ca nhìn Hạ Lam, kiên định nói, “Cho cậu tham gia ‘Hẹn hò cực hạn’.” (Parody của Thử thách cực hạn)
Trước khi đến đây, Cố Chinh đã dặn dò Hạ Lam phải thật bình tĩnh, vì thế, Hạ Lam rất bình tĩnh mà trợn tròn mắt, sau lại cố gắng híp mắt lại.
Trời ơi, “Hẹn hò cực hạn”! Chương trình thực tế nổi tiếng nhất!
Gọi là “hẹn hò” nhưng đây không phải show yêu đương, tuy có mấy couple nổi lên từ chương trình này thật, nhưng chủ yếu do tung hint khi làm nhiệm vụ và thử thách cùng nhau mà thôi, như kiểu sánh vai vượt qua sóng gió ấy.
Giữa tình trạng bão hòa chương trình thực tế, “Hẹn hò cực hạn” cũng tuyệt đối là một trong những tiết mục hàng đầu. Chương trình đã ra được ba season, phá vỡ vô số kỷ lục rating, mùa nào cũng hấp dẫn, có một thành viên từ season 1 vì vài lí do nên không quay tiếp được, thành thử trống một vị trí. Hạ Lam biết show thực tế này do đài truyền hình bên Lâm Ca sản xuất, nhưng không ngờ lại do cô phụ trách, còn cho cậu cơ hội tham gia.
Dưới gầm bàn, Hạ Lam nhéo nhéo tay Cố Chinh, âm thầm hò hét trong lòng: Đồng ý đi, đồng ý đi! Một tập 3 vạn em cũng đi!
Nhưng câu trả lời cuối cùng của Cố Chinh là: “Có thể suy xét.”
Nhà sản xuất hãi hùng: “Cơ hội tốt như vậy mà cậu còn ‘suy xét’? Rốt cuộc cậu có muốn Hạ Tiểu Lam của cậu nổi tiếng không?”
Thần sắc Cố Chinh có chút phức tạp, anh nhẹ nhàng xoa tay Hạ Lam, dường như đang tự hỏi điều gì. Cố Chinh hàn huyên với Lâm Ca vài câu, sau đó nói muốn tâm sự riêng với Hạ Lam một lát.
“Nếu em tham gia ‘Hẹn hò cực hạn’, có thể sẽ bị áp lực rất lớn.” Cố Chinh tựa vào cửa sổ, chậm rãi đốt thuốc nhưng không hút, “Thời gian lên hình ít, không chừng còn bị cắt. Đúng là chương trình này rất nổi tiếng, nhưng…”
“Em biết anh lo lắng cho em.” Hạ Lam gãi gãi đầu, Cố Chinh thấy dáng vẻ của cậu thế này rất thú vị, cũng gãi gãi tóc cậu. Hạ Lam hết sức thoải mái, nhích lại gần anh, thấp giọng nói, “Anh cho em thử đi.”
Cố Chinh nhìn thẳng vào mắt cậu: “Vất vả lắm đấy.”
“Em biết.”
Người đàn ông day day mi tâm: “Anh không nỡ.”
Hạ Lam bật cười, cậu vẫn luôn nắm chặt tay anh, dùng ánh mắt chân thành khẩn thiết nhìn anh. Cố Chinh bị cậu nhìn như thế, cảm thấy trên đời này chẳng có ai cự tuyệt nổi ánh mắt ấy, bất đắc dĩ bước qua ôm Hạ Lam: “Được rồi.” Anh buông Hạ Lam ra, “Anh tin em.”
Có lẽ phía trước sẽ có rất nhiều trở ngại, nhưng dù như vậy, Hạ Lam đương nhiên sẽ dốc toàn lực, ngay cả anh cũng thế, và anh phải cố gắng vững vàng.
Cố Chinh thầm hạ quyết tâm, anh dẫn Hạ Lam quay về ghế lô, ngồi xuống, nói với nhà sản xuất: “400 vạn tổng cộng, hôm nay cậu gửi hợp đồng bên cậu cho tớ, cố gắng ký kết trong vòng năm ngày, thế nào?”
Lâm Ca gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn: “Thành giao.”
Vài ngày sau, luật sư Vương bắt đầu bàn bạc với đài truyền hình, có vẻ rất thuận lợi, chắc hợp đồng sẽ nhanh chóng hoàn thành. Hạ Lam tìm được công việc đầu tiên, hơn nữa công việc này còn tốt hơn cả tưởng tượng, ngày nào cậu cũng rất vui vẻ, nhưng áp lực cũng càng lúc càng lớn.
Hạ Lam xem lại mấy season cũ của “Hẹn hò cực hạn”, suốt buổi toàn ngồi nghiên cứu hoặc suy ngẫm. Cậu vẫn luôn nghiêm túc như thế, ngộ giác cũng không tệ, nhưng chủ yếu là tính cách dễ mến. Cố Chinh không quấy rầy cậu, anh liên hệ với bạn bè làm ở đài truyền hình, tính toán dùng toàn lực để bảo đảm thuận lợi cho công việc đầu tiên của Hạ Lam.
Cứ như vậy, ngày 24 tháng Mười hai đã đến.
Trước đó một ngày, Cố Chinh lại đi xã giao đến nửa đêm, Hạ Lam cũng phải tham gia một bữa tiệc, tới hơn 10 giờ mới kết thúc. Cậu không đến chỗ Cố Chinh được, đành gọi điện thoại chúc anh ngủ ngon.
Tuy rằng bận rộn, lịch trình có vẻ phong phú, cả hai vẫn cảm thấy khá cô đơn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay bọn họ có cả một ngày để ở bên nhau.
Chưa đến 8 giờ Hạ Lam đã thức, ôm di động ngẫm nghĩ xem có nên gọi điện cho Cố Chinh không, tối qua bọn họ đã bàn rằng chờ Cố Chinh dậy sẽ sang nhà cậu, nhưng anh bận rộn đến tận khuya nên không hẹn giờ chính xác. Vì thế, Hạ Lam đánh răng rửa mặt, nấu bữa sáng mà cứ khư khư cái điện thoại. Đến 8 giờ rưỡi, Hạ Lam nhịn hết nổi, nhắn tin cho Cố Chinh: “Dậy chưa? Sáng nay ăn sandwich được không?”
Cố Chinh không trả lời, chưa đầy 5 phút sau, chuông cửa nhà Hạ Lam vang lên. Cậu vội vàng chạy ra mở, trông thấy Cố Chinh mặc một bộ quần áo rất bảnh bao đứng ngoài, anh nở nụ cười: “Chào buổi sáng.” Sau đó, người đàn ông lấy ra một bó hoa từ sau lưng, “Giáng Sinh vui vẻ.”
Một bó hoa hồng đỏ rực như lửa.
Tặng hoa hồng tuy hơi khuôn sáo, nhưng sau những chuyện bọn họ trải qua, hoa hồng đỏ đã trở thành một loài hoa đặc biệt. Hạ Lam cảm thấy người mình lâng lâng như đang bay, cậu cầm bó hoa khẽ ngửi, thích vô cùng, vội vàng mời Cố Chinh vào nhà, đôi môi không kiềm được nở nụ cười: “Cảm ơn anh, hoa đẹp quá.”
Cuối tháng Mười hai, tiết trời đã lạnh lắm nhưng hệ thống sưởi hơi trong nhà Hạ Lam đặc biệt ấm áp, cậu mặc áo ngắn tay màu trắng, bên ngoài đeo tạp dề vịt vàng, dép bông cũng là hình vịt vàng. Hạ Lam đưa một đôi dép bông khác cho Cố Chinh, là dép hình gấu nâu đồng bộ (1). Thật ra dép bông của nam mà có hình này thì hơi kỳ, quần áo trước đó Hạ Lam mua toàn trắng, đen với xám, cũng do lần trước Cố Chinh đến không có dép mang nên cậu cố tình đi tìm cho anh, vừa định mua dép đôi thì cậu đã chấm phong cách đáng yêu thái quá này một cách khó hiểu, quả nhiên tâm trạng khác nhau thì gu thẩm mỹ cũng thay đổi.
Vì vậy, Cố Chinh ăn mặc y chang người mẫu, xỏ dép bông hình gấu bước vào cửa.
“Sắp xong rồi.” Hạ Lam quay vào bếp, cảm thấy rất muốn nhảy một bài thiếu nhi, vì thế vừa lắc lư vừa chiên trứng ốp la, “Anh thích ăn trứng chín hay trứng lòng đào?”
Cố Chinh cởi áo khoác, ôm lấy cậu từ phía sau: “Anh còn nghĩ sẽ bấm chuông cửa gọi em dậy, sao đảm đang thế này, hửm?”
“Coi chừng dầu bắn vào người.” Hạ Lam dùng lưng đẩy anh, “Anh ra kia ngồi nhé.”
Cố Chinh khẽ hôn lên tóc cậu: “Không.”
Vì vậy, Hạ Lam vui vẻ lấy tạp dề gấu nâu ra đưa cho Cố Chinh, cậu hắng giọng một cái, giả đò đứng đắn nói: “Ôm đi.”
Em chỉ chờ có thế thôi chứ gì.
Cố Chinh cười, đeo tạp dề xong lại ôm Hạ Lam, hôn hôn lên cổ cậu, Hạ Lam mém chút nữa làm rớt chảo, rốt cuộc run rẩy chiên trứng xong.
Hạ Lam bận bịu nấu nướng, Cố Chinh vẫn đứng trong bếp ngắm cậu, giúp được cái gì thì giúp, hai người ngọt ngọt ngào ngào nấu bữa sáng, xong lại ngọt ngọt ngào ngào ăn bữa sáng. Cố Chinh không nói nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Hạ Lam lúc nào cũng đong đầy ý cười. Hạ Lam hạnh phúc nghĩ, hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.
Sống 24 năm, cuối cùng ông đây cũng có bồ rồi!
Tung hoa! Chúc mừng! Niềm vui nhân đôi!
Vài chuyện lặt vặt cũng có thể hứng trí mà tán gẫu mấy tiếng đồng hồ, cho dù phải đi đường cả đêm cũng không mệt, chỉ cần ở cạnh nhau, cả hai làm gì cũng thấy thích, quả thực rất tốt đẹp.
Cơm nước xong xuôi, hai người thu dọn chén đũa rồi ngồi xuống salon xem “Hẹn hò cực hạn”, Hạ Lam tựa vào người Cố Chinh, thỉnh thoảng lại thơm anh một cái. Đến 10 giờ, các trung tâm thương mại và cửa tiệm đều đã mở, Hạ Lam hỏi: “Hôm nay anh muốn làm gì?”
“Anh có kế hoạch.” Cố Chinh nói.
“Em cũng có kế hoạch.” Hạ Lam nói.
“Vậy theo kế hoạch của em trước, rồi của anh sau.”
Hạ Lam đắc ý nhìn anh, khi Cố Chinh hỏi chi tiết cụ thể, cậu mới kéo anh ra ngoài: “Đi nào, dẫn anh đi chơi trò chơi mùa đông mà dân Đông Bắc thích.”
Cố Chinh lưu luyến cởi dép bông gấu nâu ra, mặc áo khoác lên: “Trò gì?”
Nửa tiếng sau, trong một sân băng hẻo lánh.
Cố Chinh nhìn xung quanh lác đác vài bóng người, hơn nữa đa số toàn mấy bạn nhỏ đang tập trượt, anh yên lặng nhìn cái quần bó tôn dáng mình cố tình mặc cho Hạ Lam ngắm.
Hạ Lam đỡ anh vào sân băng, bọn họ đứng xem người khác chơi: “Anh biết trượt không?”
Cố Chinh thành thực khai báo: “Không biết.”
“Người Đại Liên mà không biết trượt băng?”
“Hồi anh học tiểu học cả nhà đã dọn đến Thanh Đảo rồi.” Cố Chinh đáp, “Anh hai biết trượt đấy, đám thiếu niên choai choai nghịch phá khoái mấy trò này lắm.”
Hạ Lam gật gật đầu: “Đám choai choai bọn em đúng là thích chơi bời, cơ mà chỉ có thiếu niên choai choai biết thưởng thức nghệ thuật mới trượt băng. Thiếu niên ngoan, à nhầm, bây giờ là giáo sư nhân dân ưu tú, trượt không? Để em chỉ cho.”
Đây là lần thứ hai trong ngày Cố Chinh nghĩ: Em chỉ chờ có thế thôi chứ gì.
Hai người đều đeo khẩu trang và kính, Cố Chinh kéo khẩu trang lên cao một chút, đồng ý: “Tới luôn.”
“Được.” Hạ Lam búng tay một cái, khoái trá nói, “Giờ bọn mình đi bát phố trước há.”
Cố Chinh: “???”
Cứ tưởng là mìn cũ, hóa ra lại đạp hụt à? Này với đi bát phố thì có liên quan gì?
Nhưng Cố Chinh không dám nghi ngờ quyết định và phong độ của bạn trai. Năm phút sau, anh ngạc nhiên phát hiện hóa ra có một khu thương mại phồn hoa cách sân băng không xa.
Hạ Lam gần như đẩy Cố Chinh vào tất cả các cửa hàng dành cho nam, vừa bảo anh thử cái này cái nọ, vừa điên cuồng chụp ảnh. Nếu không có nhân viên đứng ngoài chắc cậu đã chui vào phòng thử đồ giúp Cố Chinh thay quần áo.
Hai người đi dạo một tiếng, Hạ Lam mua gần hết đống đồ Cố Chinh mặc thấy đẹp. Cố Chinh bất đắc dĩ, đành dẫn Hạ Lam sang khu hàng hiệu, bắt cậu thử hơn mười bộ quần áo, cũng điên cuồng chụp ảnh, thuận tay mua hết sạch đống đồ Hạ Lam mặc thấy đẹp.
Qua đó chứng minh, người mặt xinh body chuẩn không lo mua quần áo, chỉ sầu rằng mình mặc cái gì cũng đẹp hết sức, không biết chọn cái nào.
Hai anh đẹp trai đi dạo hai tiếng, tuy rằng đều đeo kính và dùng khăn quàng cổ che mặt nhưng cả hai vẫn khiến không ít người chú ý. Hạ Lam tiêu hết 1 vạn, Cố Chinh tiêu hết 10 vạn, vô số nhân viên cửa hàng thâm tình níu kéo bọn họ, vẫy tay cung tiễn.
Hạ Lam rất muốn oán giận Cố Chinh tiêu tiền còn nhiều hơn cậu chục lần, nhưng nghĩ sau này mình vẫn có thể mua thêm cho anh ấy, liền vui vẻ rạo rực ôm chiến lợi phẩm chất lên xe, moi ra một bộ thường phục ban nãy chọn đưa cho Cố Chinh. Cậu vừa định bảo anh kiếm chỗ thay, nhưng nhìn cửa sổ xe đen như vậy, tầng hầm yên lặng như vậy, vị trí đậu kín đáo như vậy bèn hạ giọng nói: “Anh thay quần áo trong này luôn đi.” Đã thế còn giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung một câu, “Đi tìm phòng thay mất công lắm, anh thay xong mình đi trượt băng.”
Cố Chinh cười kiểu “Anh biết tỏng em rồi”, anh mở hệ thống sưởi hơi, bắt đầu cởi áo bành tô: “Không sao, nhưng anh nói trước, cho dù chơi nhún xe anh cũng không nhún trong này đâu.”
Hạ Lam phản bác một cách vô cùng khoa trương: “Ấy, anh nói gì đó?! Em đâu có nghĩ xa vậy!”
“Ồ, thế à?” Cố Chinh nói xong, bắt đầu cởi áo, để lộ thân trên rắn chắc. Anh cũng không vội vàng mặc áo mới vào ngay mà bắt đầu cởi quần, tinh nhân anh tuấn không thèm mặc quần thu nhanh chóng khoe ra đôi chân vừa dài vừa thẳng của mình. Cố Chinh mặc quần lót đen kiểu bikini, tao nhã thanh thản tựa vào lưng ghế, gương mặt cấm dục đối nghịch với dáng người gợi cảm, anh sờ sờ vành tai Hạ Lam, hạ giọng: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Hạ Lam nuốt nước miếng, ngó nghiêng qua lại rồi nói: “Bên ngoài thật sự không nhìn thấy?”
“Anh không cho người khác nhìn đâu.” Cố Chinh nhích tới gần cậu, “Hơn nữa còn cách âm tốt, chiếc xe này không tệ nhỉ?”
“Không tệ, không tệ.” Hạ Lam đã bắt đầu tâm viên ý mã, lại nhìn nhìn xung quanh, cậu quỳ xuống sàn xe hôn lên thắt lưng Cố Chinh, lúng búng hỏi, “Sao anh lại mặc quần bikini?”
“Anh nhớ em thích kiểu này, không phải sao?” Cố Chinh gãi gãi tóc cậu, “Đêm nay cùng em, anh, ừm… có rất nhiều dự định.”
Hạ Lam chôn mặt giữa hai chân anh, nhẹ nhàng gặm cắn bên trong bắp đùi anh: “Thế anh có dự định gì?”
Cố Chinh nhớ tới ngày đó phát hiện Hạ Lam tìm đủ loại “thủ tục chuẩn bị” trên Baidu, có chút buồn cười, cố gắng dùng chất giọng quyến rũ nhất của mình nói: “Bảo đảm chúng ta… ý tưởng lớn gặp nhau.”
Thứ Hạ Lam không thể chống cự nhất chính là thanh âm này, mặt cậu thoáng cái đỏ lựng, bên dưới cũng nhanh chóng cứng lên.
————————————————
(1) Gấu nâu và vịt vàng: Sticker của LINE, được feature trên rất nhiều sản phẩm, tiêu biểu là cushion Missha từng được mấy cô gái săn lùng.