Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 47: Nụ hôn thứ bốn mươi bảy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Chinh mất hai tin nhắn mới đọc hết bài, giữa chừng anh còn tùy tiện sờ soạng mình vài cái, hô hấp vì thế mà trở nên hơi gấp gáp, xen lẫn vài tiếng thở dốc.

Anh gửi xong, chờ mãi Hạ Lam vẫn chưa trả lời, Cố Chinh đọc sách một lát, nhìn đồng hồ, đang chuẩn bị đi ngủ thì Hạ Lam lại gọi đến.

“Thầy Cố…” Giọng Hạ Lam căng thẳng.

Cố Chinh nhắm mắt lại, cong khóe miệng “Hửm?” một tiếng. Hơi thở Hạ Lam càng thêm dồn dập: “Giọng thầy nghe hay quá.”

“Ừ.”

“Đúng là không thể đọc trên xe được… Không thì, bác tài xúc động quá sẽ tông xe mất.”

Cố Chinh khẽ cười: “A, em xúc động lắm à?”

“Ừm.”  Trong ống nghe vang lên tiếng sột soạt, Hạ Lam nói, “Em đi tắm cái nữa nha.”

“Hả?” Cố Chinh có chút kinh ngạc, nghĩ thầm: Hèn chi lâu thế.

“Em…” Anh dở khóc dở cười, chỉ có thể đáp, “Đi đi, tắm nhanh rồi ngủ sớm.”

“Dạ, chúc thầy Cố ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Anh cúp điện thoại trước đi.”

“Ừ.” Cố Chinh vừa định cúp điện thoại, Hạ Lam lại chọt thêm một câu: “Ngày mai anh đọc bài ‘Phân hóa học màu đen hóa thành bụi’ được không?” (tongue twister chữ h/p)

Cố Chinh phì cười: “Ầy, bài đó dài lắm.”

“Đọc đi mà.” Hạ Lam nài nỉ, “Em nghe, em muốn nghe.”

“Rồi rồi.” Cố Chinh nói vài câu với cậu rồi cúp máy, anh lại cười một lát, nhịn không được bấm vào bản ghi âm giọng mình.

“Bà ba bán bánh bò bông, bữa bỏ bữa bán bồng bông bún bò…” Chưa được năm giây Cố Chinh đã chịu hết nổi, nhanh chóng tắt đi, cảm giác vô cùng khó tả, anh lắc lắc đầu, thầm nhủ: Cố Chinh ơi Cố Chinh, tiết tháo của mày đâu?

Mày cũng có ngày hôm nay!

Hôm sau, Hạ Lam vừa tinh mơ đã thức dậy, rất muốn nhắn tin cho Cố Chinh. Cậu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng chỉ viết “Chào buổi sáng thầy Cố!”. Vài phút sau, Cố Chinh mới trả lời, “Chào buổi sáng.”

Hạ Lam bắt tàu điện ngầm đến Hành Trình, tinh thần rất là phấn chấn, đứng trong tàu xem WeChat của Cố Chinh.

WeChat của thầy Cố còn nhạt nhẽo hơn cả Weibo của thầy, toàn các vấn đề không liên quan đến học thuật thì cũng là nghệ thuật, cơ bản không có mấy thứ vô nghĩa kiểu “Hôm nay trời đẹp quá” vân vân, cũng không đăng mấy câu triết lý súp gà (1), còn lại là ảnh chụp của mọi người lúc hẹn đi chơi. Hình nào bọn họ cũng mặc Âu phục và nở nụ cười tiêu chuẩn, làm người ta cảm thấy thoải mái và muốn tiếp cận, nhưng cũng có vẻ xa cách và chẳng thể coi thường.

Hạ Lam xem ảnh của Cố Chinh mà xuýt xoa liên tục. Ôi đạo diễn Trần, ôi đạo diễn Lý, ôi quá trời ngôi sao nổi tiếng, ôi đây là danh nhân XX, xí nghiệp gia đình YY…

Cậu nghĩ thầm: Thầy Cố có khác, toàn quen mấy vị tai to mặt lớn.

Hạ Lam lại bắt đầu lướt WeChat của mình, coi có nhảm đến độ không dám cho Cố Chinh xem không. Cậu phát hiện nội dung cập nhật của bản thân có vẻ cá nhân hơn, forward hoặc tùy tiện viết một câu kèm theo hình ảnh, thỉnh thoảng check in ở đâu đó, ảnh chụp chung với người khác, có khi là ảnh tự sướng… Có hôm Hạ Lam dở hơi viết linh tinh nhưng ngay hôm sau cậu đã xóa luôn, hoặc là viết xong xóa, trông rất sạch sẽ, người khác nhìn vào cũng không đến nỗi.

Dạo hết một vòng, Hạ Lam rất vừa lòng, bỗng nhiên thông báo bình luận mới hiện lên, avatar là Tiểu Bạch đang nằm trong ổ, cậu lập tức hồi hộp, nhanh chóng nhấn vào.

Tấm ảnh được bình luận chụp gần hai năm trước, lúc ấy Hạ Lam đóng một bộ phim rất thảm, người ngợm te tua, đen như cục than. Cậu giơ hai ngón tay trước màn hình, cười đến chìa hết cả răng ra, giờ cho cậu mặc thêm cái áo hoa là có thể ngồi trên giường tách bắp ngô giống mấy bà thím, trên viết: “Quay xong rồi, còn sống!”

Cố Chinh bình luận: “Tạo hình này hợp quá nhỉ.”

Cái gì chứ! Hạ Lam dở khóc dở cười. Bao nhiêu ảnh đẹp trai anh ấy không chọn, lại chọn cái trông ngu nhất bình luận.

Khoan! Cố Chinh xem hết WeChat hai năm này của cậu sao? Trời ạ!

Hạ Lam tâm trạng kích động cũng lướt nick Cố Chinh, phát hiện một tấm ảnh chụp hơn hai năm trước, đột nhiên cười phá lên. Khó khăn lắm mới thấy Cố Chinh cập nhật chuyện thường ngày, trên tay anh quấn băng vải, bất đắc dĩ nhìn màn hình, “Dạo gần đây Kevin mọc răng, phải đi bệnh viện khâu năm mũi.”

Hạ Lam viết: “Tội nghiệp quá nha thầy Xương Giả (2).”

Sau đó, cậu thấy bên dưới hiển thị mấy bình luận, trong đó có cả Lâm Vũ Hội gặp hồi quay ở Hoành Điếm, lúc ấy cô nàng chủ động gửi yêu cầu kết bạn, giờ ngẫm lại chắc cũng vì Cố Chinh.

Lâm Vũ Hội:“Thảm quá đi *emo cười khóc*, lần sau em gửi anh ít xương giả về hiếu kính Kevin đại nhân nha.”

Cố Chinh còn trả lời: “Vậy tôi thay mặt Kevin đại nhân gửi lời cảm ơn.”

Hạ Lam chợt nhớ ngày đó Lâm Vũ Hội mặc đồ ngủ khoe bộ ngực 36D (90cm) của mình, lửa giận ngút trời ra khỏi ga tàu. Đến cửa văn phòng Cố Chinh, thấy thầy Cố đang đứng ngoài ban công vừa uống trà vừa bấm điện thoại, Hạ Lam nghiến răng ken két, lúc đi vào còn thuận tay đóng cửa. Cậu vọt tới trước mặt Cố Chinh, giơ điện thoại lên chỉ vào bình luận của anh, hung tợn hỏi: “Anh nhận xương giả của bả hả?!”

“A?” Cố Chinh vốn đang vui vẻ vì thấy Hạ Lam tới, nào ngờ lại nghe cậu hỏi vậy, anh sửng sốt, “Cái gì?”

Hạ Lam nhìn nhìn phía dưới ban công, kéo Cố Chinh vào phòng, đè anh lên tủ sách hôn một cái. Hạ Lam vừa định hôn sâu thì Cố Chinh đã cười đẩy cậu ra, đặt tách trà lên bàn. Hai người lặng lẽ quấn lấy nhau, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, có người gõ gõ cửa, giọng nói của đoàn trưởng Lý vọng vào: “Sao lại khóa cửa? Mọi người đông đủ rồi, diễn thử hết các cảnh đi!”

“Ừ!” Cố Chinh lớn tiếng đáp. Thấy Hạ Lam sợ tới mức cả người cứng ngắc, anh đưa tay chỉ vào cậu, cười đến gập bụng lại, thấp giọng nói, “Đồ nhát cáy, lần sau nhớ làm như vầy…”

Cố Chinh bước đến cạnh cửa cài chốt lại, kéo rèm ban công. Trong bóng tối, Cố Chinh đè ngửa Hạ Lam lên bàn, đầu lưỡi quét một vòng trên môi cậu rồi chen vào. Hai người hôn một lát, Hạ Lam thở hổn hển, Cố Chinh đứng thẳng dậy, uống một ngụm trà: “Thế này khá an toàn.”

Hạ Lam nằm trên bàn trừng mắt nhìn anh, cả buổi trời mới nhả được một chữ: “Ờ.”

Cố Chinh buộc rèm lên rồi mở cửa bước ra, anh chẳng hề quay đầu, vẫy tay: “Đi tập kịch.”

Hạ Lam sửng sốt một hồi, ngồi dậy lau miệng. Bên ngoài toàn người là người, cả hai lại làm mấy chuyện thế này trong văn phòng Cố Chinh, cảm giác như đang yêu đương vụng trộm ấy.

Thích lắm luôn!

Buổi diễn tập này không khác trước mấy, do Cố Chinh đã lâu không tới nên mọi người tranh thủ dượt hết một lần, sau đó dựa theo tiến trình tập lại từng phân cảnh riêng lẻ, sắp xếp các đoạn cao trào. Trong lúc đó, bọn họ còn phải thay trang phục, phối hợp với vũ đạo và âm nhạc đã soạn sẵn, những đoạn nào đã ráp xong thì phải diễn cho chân thật tình cảm, không giống với những buổi tập trước chỉ cần đọc lời thoại, cho nên đây cũng là lần đầu tiên Hạ Lam… đóng cảnh hôn với Cố Chinh trước mặt các diễn viên khác.

“Anh Lĩnh! Em thật sự thích anh!” Hạ Lam nhào lên cưỡng hôn Cố Chinh.

“Phi Nhiên…” Cố Chinh thâm tình nhìn Hạ Lam, dường như cũng chẳng thể khống chế tình cảm của mình, anh siết chặt cậu vào lòng hôn sâu.

Hạ Lam cãi nhau với Cố Chinh, cãi một hồi thì quay sang đánh nhau, đánh một hồi thì Cố Chinh quay sang đè Hạ Lam xuống salon, thô bạo hôn môi, còn vén áo cậu lên.

Sau đó cả hai chia tay, rồi lại tái hợp, Hạ Lam và Cố Chinh âu yếm nhau dưới cơn mưa tầm tã.

Đoàn trưởng Lý xen vào: “Đóng cảnh này hai cậu sẽ bị ướt đó, vậy cảnh tới làm sao thay đồ? Make up đâu? Phục trang đâu? Mau sửa lại đi.”

Trên sân khấu, Hạ Lam ôm Cố Chinh, hai má cậu đỏ lên, kích động không thôi. Cậu nhớ tới mấy phân cảnh xấu hổ ban nãy, tựa đầu lên vai người nọ, giả đò như chưa thoát vai. Cố Chinh tùy tay ôm Hạ Lam, vuốt vuốt lưng cậu, cười nói: “Mưa chỉ cần lất phất bên ngoài là được, phối hợp với ánh sáng và bối cảnh, không bắt buộc phải xối ướt hết.”

Hạ Lam nhìn xuống cơ ngực và cơ bụng của Cố Chinh, hò hét trong lòng: Ướt đẫm đi, xuyên thấu đi!

Nhưng cậu lại nghĩ, lúc nãy mình hôn anh ấy đến độ suýt nữa có phản ứng, nếu quần áo ướt thì khán giả sẽ phát hiện mất. Thôi, ướt vừa vừa thôi chứ đừng ướt quá.

“Được rồi.” Đoàn trưởng Lý lại bấm đồng hồ, “Tiếp tục.”

Trình Phi Nhiên và Mạt Thần Lĩnh ra nước ngoài chơi, bọn họ cứ hôn nhau suốt, còn hôn trước giáo đường. Giữa chừng có cảnh nóng, Trình Phi Nhiên nhảy thoát y, cậu không mặc nhiều đồ, cởi áo xong thì cởi nút quần, tuy không kéo xuống nhưng vẫn rất gợi cảm, làm Mạt Thần Lĩnh say đắm, đoạn này còn mang ý nghĩa khác rằng Mạt Thần Lĩnh đã khẳng định và chấp nhận bản chất của anh.

Đáng tiếc Hạ Lam xoay rồi xoay, cởi rồi cởi, điên cuồng đá lông nheo với Cố Chinh nhưng trông cậu chỉ như một con gấu đang trợn mắt trợn mũi gãi ngứa.

“…” Mấy người trên sân khấu mặt không cảm xúc nhìn Hạ Lam, chả ai bị cậu quyến rũ cả, chỉ có Cố Chinh si mê ngắm cậu, ôm cậu cùng nhảy, Hạ Lam thiếu chút nữa bị cọ đến chào cờ. Khi cảnh múa thoát y chấm dứt, Cố Chinh ra dấu tạm dừng, đoàn trưởng Lý hiểu ý anh, nói: “Những cảnh tiếp theo, cảnh nào đã duyệt rồi thì diễn cho tốt, chưa duyệt cũng phải cố gắng, ai mệt quá thì đọc lời thoại thôi.”

Kịch bản tổng cộng 110 phút, còn lại 40 phút, rốt cục cũng xong, các thành viên ai nấy đều đi thảo luận, Cố Chinh và đoàn trưởng Lý ở lại hàn huyên với vài người khác. Cuối cùng, Cố Chinh nhìn về phía Hạ Lam, anh ghé sát vào người cậu, nở nụ cười, trầm giọng hỏi: “Bảo nhảy khiêu gợi cơ mà? Có cần tôi mua cho ông cây gãi ngứa không hả ông Hạ?”

Hạ Lam xấu hổ: “Em tập thể thao nên người đâu có dẻo được.”

“Anh không có tâm trạng diễn cảnh nóng trên bờ biển.” Cố Chinh đưa Hạ Lam ra ngoài, biểu cảm nghiêm khắc, nhưng sau đó lại nhịn không được phì cười, “Mới sờ có mấy cái mà em cứng luôn rồi.”

Hai má Hạ Lam đỏ bừng, thế mà vẫn mặt dày đáp: “Em vẫn luôn cứng đấy thôi, anh nói cảm hứng chỉ xuất hiện một lần duy nhất mà, cứng thì vừa cứng vừa diễn, thế mới chân thực!”

Cố Chinh cười một lát, sau đó nghiêm mặt dạy dỗ Hạ Lam mấy câu, Hạ Lam cúi đầu nghe chửi. Cố Chinh mắng xong, bảo: “Chờ hôm nào rảnh, tối anh chở em đi chơi.”

Chơi? Hạ Lam vểnh tai. Diễn tệ như vậy không bị đánh gãy chân mà còn được đi chơi?

“Không phải chơi thật.” Cố Chinh áp vào tai cậu, nhếch môi, “Để thầy Cố dạy em thế nào là nhảy khiêu gợi.”

Tai Hạ Lam tựa như bị điện giật, tưởng tượng cảnh Cố Chinh biên đạo điệu nhảy của Trình Phi Nhiên, bỗng nhiên im bặt, Cố Chinh nhìn cậu một cái: “Sao thế?”

Hạ Lam nhìn nhìn bên dưới của mình, Cố Chinh cũng cúi xuống xem, anh “Chậc” một tiếng, cười nói: “Thanh niên trai tráng có khác, vẫn chưa xẹp hả.”

“Vừa nghĩ tới cảnh anh nhảy nó lại cứng rồi.” Hạ Lam liếm môi, “Bao giờ anh nhảy?”

“Là anh dạy em nhảy.” Cố Chinh mặc kệ cậu, anh bước vào văn phòng, ấn ấn điện thoại, sau đó nhướng mày, cười nhìn về phía Hạ Lam, “Chờ bàn chuyện show thực tế của em xong đã.”

————————————————

(1) Bộ sách triết lý “Súp gà cho tâm hồn” – Chicken soup for the soul:

Chicken-Soup-For-The-Soul

(2) Xương giả: Mấy cục xương giả bằng cao su hoặc da bò v…v cho chó mèo nhai trong thời kỳ mọc răng.

Btw các gái ạ thật ra nguyên văn thầy Cố bảo là “艳舞” tức là sexy dance aka nhảy khâm diêu ở Vn đó nhưng mà Mị mạn phép ed thoát một tí nha =)).