Mặt trăng treo trên cao, nhiệt độ bên ngoài có chút thấp, bởi vì xung quanh không có nhà, toàn bộ ký túc xá chìm trong yên tĩnh, côn trùng trong bụi cỏ kêu vang càng làm cho không gian thêm cô quạnh, không khí có chút khô hanh, chân giẫm lên những hòn đá nhỏ trên đường, vang lên xào xạc.
Tôi đi theo sau Hà Trừng, hơi bận tâm.
Tuy vẫn muốn cùng em ấy hảo hảo nói chuyện nhưng việc này bị em ấy nói ra, bị em ấy đặt trên mặt, sợ em ấy sẽ nói ra những thứ thuộc về giới hạn tiếp thu của tôi.
Khu ký túc xá nữ rất lớn, chúng tôi xuyên qua rừng cây tìm một hàng ghế dài ngồi xuống, tôi không mang theo điện thoại, nhưng trước khi ra ngoài tôi có nhìn qua, đã một giờ sáng.
Như vậy sẽ không bị quấy rầy về thời gian, dù sao cũng có cả đêm để cho chúng tôi đủ thời gian đủ không gian tự hỏi.
Sau khi ngồi xuống 5 phút, chúng tôi ngồi bên nhau không nói một lời, tôi nghĩ nếu như mùa này có muỗi, chúng nó nhất định cảm ơn chúng tôi, dù sao thời gian này tay chân không có gì.
Sau 5 phút em ấy bỗng nhiên đứng lên, tôi khẩn trương, một giây sau em ấy cởi áo khoác trên người xuống, muốn khoác lên người tôi.
Tôi nắm tay đang cầm áo khoác của em ấy:
"Không cần, chị không lạnh."
Đáng tiếc em ấy tay mắt lanh lẹ cầm tay tôi, ngăn cản động tác của tôi, cầm tay áo lên:
"Mặc vào."
Tôi nghe lời đưa tay lên thuận theo mặc vào, vừa nhìn mặc ngược, phong cách cũng rất đặc biệt.
Trong lúc tôi nghĩ mở đầu sẽ khoa chân múa tay một hồi trong khung cảnh vi diệu này, Hà Trừng đứng trước mặt tôi, bỗng nhỏ giọng nói:
"Chu Tiểu Dĩ, em có chút khổ sở."
Trọng tâm câu chuyện đi thẳng vào vội vàng không kịp chuẩn bị, nụ cười trên mặt tôi nhất thời cứng đờ, không biết nên đáp lại bằng biểu tình gì.
Tôi nghiêm túc ngồi, nghe em ấy hỏi một câu:
"Chị thì sao?"
Tôi nuốt nước miếng. Vừa rồi em ấy ngăn cản tôi rất đúng, nếu như tôi khoa chân múa tay xong nói mình khổ sở có phải quá khôi hài không.
Đột nhiên khổ sở, đột nhiên khôi hài.
Nhưng tôi thật sự khổ sở, bắt đầu từ ngày rời khỏi phòng em ấy cho đến bây giờ, vẫn rất khổ sở.
Tôi nhìn em ấy gật đầu.
Bầu không khí nhờ ánh đèn bên cạnh rất thích hợp, đèn đường năm mét trên cao đang chiếu lên chúng tôi, không quá sáng cũng không quá mờ, chúng tôi có hai cái bóng mờ, trên người của em ấy cũng in bóng vài chiếc lá, thoạt nhìn chân thật lại đẹp đẽ.
Em ấy nghe tôi nói xong, chậm rãi ngồi xổm trước mặt tôi, dùng tư thế nửa quỳ nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi không biết đầu gối em ấy có đệm lên bùn đất bên chân tôi không, tôi biết lúc này đừng nên quan tâm quần em ấy có dơ hay không, nhưng tôi nghĩ, quần sẽ giặt không dễ dàng.
Góc nhìn này tôi không cần phải ngước cổ, em ấy đưa tay đặt lên chỗ khủy tay tôi, chậm rãi dời xuống, nắm lấy hai bàn tay tôi đặt trên đầu gối tôi, nhìn tôi nói: "Em đã suy nghĩ rất nhiều ngày, chị có lẽ đã bớt giận, nhưng có đôi khi vẫn cảm thấy chị vẫn còn đang giận." em ấy thở dài một hơi, "Em vẫn luôn nghĩ, vì cái gì chị giận? Là cảm thấy em không quan tâm chị, hay là cảm thấy hành động ngày đó của em làm cho chị cảm thấy em xen vào chuyện của người khác?"
Em ấy nhắc tới đoạn đối thoại của chúng tôi ngày đó, nó xuất hiện trong đầu tôi, nếu như đã nói đến đây, tôi cảm thấy mình nên cùng em ấy bàn luận thật tốt chuyện này.
Tôi nói:
"Dùng Trịnh Hiên mà nói thật ra có phải em quá yên tâm về chị hay em cảm thấy chị và những tên con trai khác tiếp xúc đối với em mà nói không sao cả?"
Nói xong tôi nhìn chằm chằm vào mắt em ấy, giống như muốn bắt lấy sự tránh né của em ấy, đáng tiếc chẳng có gì cả.
"Sao lại không sao cả?" Em ấy bật cười, ngón tay vẽ vòng vòng trên mu bàn tay tôi, "Chu Tiểu Dĩ, trước đây chị thích con trai, chị không biết em sợ chị thẳng lại như thế nào đâu, vô luận là ai, ở bên cạnh chị với em mà nói đều là sự uy hiếp, em sợ ngày nào đó bỗng nhiên chị tỉnh ngộ, bỗng nhiên không muốn bên em nữa." em ấy nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chân thành, "Em thật sự sợ."
Rõ ràng đó không phải là một câu nói có lệ, làm cho mũi tôi chua xót, em ấy liên tục nói, mỗi câu mỗi chữ đều ghim vào lòng tôi, làm cho trái tôi nhảy lên kịch liệt.
Tôi hít hít mũi, nhíu mày hỏi:
"Nếu sợ vì sao không nói?"
Em ấy nhìn vào mắt tôi:
"Em sợ em nói chị sẽ cảm thấy em phiền. Em vẫn luôn duy trì thói quen sinh hoạt ban đầu của chị, cuộc sống của chị đột nhiên có thêm em, em không dám tham gia quá nhiều vào cuộc sống của chị, không muốn để cho chị cảm thấy thực ra em mới là kẻ dư thừa."
Thì ra em ấy vẫn luôn nghĩ như vậy, bởi vậy, hết thảy tất cả các hành động từ lúc bắt đầu đều được giải thích, tất cả rõ ràng đã xảy ra, cả chuyện em ấy không nói một lời đều được giải thích.
Cái cảm thất bại bất chợt làm cho tôi cười lạnh, tôi không biết nên đáp lại cái tâm tình của Hà Trừng như thế nào, có lẽ không nỡ, em ấy tốt vậy mà.
Người tốt như vậy, tại sao có thể đối với người khác lại có ý nghĩ hèn mọn như vậy.
Tôi cúi đầu cười với em ấy: "Làm sao sẽ." tôi rút tay tôi trong tay em ấy ra, chỉ về phía em ấy rồi chỉ vào tôi: "Chúng ta bây giờ là người yêu, em có quyền muốn chị làm tất cả những gì em muốn chị làm."
Tôi thở dài:
"Bất quá chị vẫn còn thắc mắc, sao em lại để ý chị như vậy?"
Sự để tâm này đã vượt qua giới hạn dự đoán trước đó của tôi, tôi cho rằng giữa chúng tôi là quan hệ ngang hàng, kết quả em ấy nâng tôi lên trời, loại cảm giác này tuyệt không khiến người ta cảm giác hưởng thụ mà là mất mác, cảm giác đó xuất phát từ trong tim mà ra.
Cảm giác an toàn mất cân bằng, điều này nói rõ em ấy cho rằng tôi là kẻ không thể đặt niềm tin.
"Ừm." em ấy lẩm bẩm, "Để ý quá sao?"
Không chờ tôi trả lời, em ấy mỉm cười, trả lời câu hỏi của mình, "Đúng vậy." em ấy giương mắt nhìn tôi, "Ai bảo em thích chị chứ!"
Bất ngờ tỏ tình làm tôi sửng sốt.
Phạm quy! Quá ôn nhu!! Đang nói chuyện đàng hoàng, mỗi một câu nói, mỗi một vấn đề, đều là một cái bẫy, không có cỏ dại che giấu mà lộ liễu như vậy lại khiến tôi cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Ở dưới bẫy rập, tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, nếu như mở rộng cửa lòng, tôi đây sẽ không khách khí.
Vì vậy tôi lại cầm tay cầm tay: "Bạn học Hà Trừng, em đã thích chị như thế từ hôm nay trở đi em không cần để ý những ý nghĩ ban đầu của em nữa, muốn chị làm gì nói thẳng, không thích cái gì trực tiếp nói cho chị biết, yêu cầu gì với chị cũng phải nói, chuyện vui vẻ nói cho chị biết, chuyện không vui cũng nói cho chị biết." Tôi nhìn vào mắt em ấy, "Có thể làm được không?"
Em ấy nói:
"Có thể."
Nói xong em ấy cười cười, giơ tay của tôi đặt lên cằm em ấy, nghiêng đầu: "Còn nữa không? Đêm nay tất cả đều nói ra." nói xong em ấy chợt lắc đầu, "Nghĩ không ra cũng không sao, sau này từ từ nói."
Tôi xì một tiếng bật cười, nghiêm túc suy nghĩ:
"Còn có, ở trước mặt chị không cần nhân nhượng chị quá, nhưng nhân nhượng chị không được hạ thấp chính mình, em là Hà Trừng! Em chính là Hà Trừng đó!"
Thật muốn nói một câu mà Mary Sue vẫn nói, em là hoa khôi khoa lý Hà Trừng! Là người mà nam nhân nhìn thấy sẽ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của em, là Hà Trừng mà nữ nhân nhìn thấy sẽ đố kỵ, là Hà Trừng ở bất kỳ phương diện nào cũng tốt!
A, quái lạ, cái bầu không khí này quá tục.
"Được." Em ấy thẳng thắn đồng ý.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều là người thông minh, tôi đã nói rõ ràng vậy rồi, em ấy sẽ hiểu sao, lúc trước tôi vẫn còn buồn bực, sao em ấy coi trọng tôi, kỳ thực tôi còn cảm thấy tôi không xứng em ấy, nhưng đêm nay tôi đã bỏ qua, những hành động của em ấy, nó khiến tôi hiểu thành em ấy sợ mất đi tôi.
Nếu như vậy, tôi còn lo lắng cái gì.
Tinh thần thoải mái, tôi cười với em ấy, tận dụng đề tài này, tôi nghiêng đầu hỏi:
"Vậy chị thì sao, em có yêu cầu gì với chị không?"
Tôi tới gần một chút: "Một điều cũng không có?" tôi nhìn chằm chằm em ấy, "Sau khi chị nói với em nhiều yêu cầu như vậy, em một điều cũng không có, sẽ cảm thấy chị cố tình gây sự không?" Tôi kéo tay em ấy, "Mặc kệ, em nhất định phải nói."
Em ấy bật cười, suy nghĩ một chút hỏi:
"Yêu cầu gì cũng có thể sao?"
Tôi gật đầu:
"Đều có thể."
Em ấy nhìn tôi, mang theo hơi nước mắt chợt mềm xuống, em ấy nói:
"Có thể vẫn luôn thích em không?"
Tôi ngất.
Con người này thực sự thật sự...
Câu nói này làm tôi nghẹn lại, tôi đã đem nước mắt nghẹn lại bên trong Hu một tiếng không có hình tượng mà khóc.
Con mẹ nó con người này quá ôn nhu.
Quan trọng là... tôi khóc em ấy lại cười.
Tôi nhìn thấy em ấy đứng dậy, quần đen nên đoán không ra rốt cuộc đầu gối có dơ hay không, tôi rất muốn giúp em ấy phủi quần, hình ảnh này có phải quái lạ buồn cười không, cho nên đành thôi.
Em ấy ngồi xuống cạnh tôi, đầu tiên là xoa đầu tôi sau đó ôm lấy tôi, tôi đặt cằm lên vai em ấy.
"Đang yên đang lành sao lại khóc?" trong lời em ấy vẫn đầy ý cười như cũ.
Tôi cũng rất muốn cười, nhưng tôi càng cười thì sẽ càng khóc lớn hơn, giống như đem toàn bộ oán hận chất chứa không thoải mái trong lòng tôi đều khóc ra.
Có lẽ ôm như vậy không tiện lắm, em ấy vừa giúp tôi lau nước mắt vừa đỡ lấy thắt lưng tôi, tôi theo lực của em ấy ngồi lên đùi em ấy.
Cái tư thế này, cái vết dơ trên đầu gối em ấy không biết có dính vào mông tôi không nữa, hôm nay tôi mặc quần ngủ màu hồng, trên mông có hai đốm đen thật xấu.
Trời ạ rốt cuộc tôi đang suy nghĩ gì...
Có lẽ không nghĩ tới cái trò khóc này, chúng tôi cũng không mang giấy, em ấy đưa tay lau mặt tôi, nhưng nước mắt tôi không ngừng chảy.
Em ấy mang theo nụ cười bất đắc dĩ:
"Rốt cuộc vì cái gì mà khóc?"
Tôi hít hít mũi: "Chị cũng không biết, hu hu." đưa tay chùi mũi: "Chỉ là muốn khóc."
Em ấy thở dài một hơi, xoa nhẹ lên tóc tôi, nghiêng mặt về phía cằm tôi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Tôi không nghĩ em ấy sẽ hôn nước mắt của tôi, tôi nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn em ấy, nghèn nghẹn hỏi:
"Ăn ngon không?"
Em ấy mi mắt cong cong:
"Ăn ngon."
Nói xong em ấy lại hôn tiếp, thuận theo nước mắt của tôi, cuối cùng điểm nhẹ trên mắt tôi.
Hôn nhẹ sẽ quên đau, hôn nhẹ sẽ quên khóc, ở góc độ này nâng cằm lên sẽ tốt, nghĩ vậy, tôi giơ tay đang đặt trên vai em ấy lên, nâng cằm em ấy, hướng về phía môi em ấy hôn lên.
Tôi cũng rất thích em ấy.
---------------------------------
Ps. Trời má, giết con đi. Trên đời này còn học muội không bán cho con đi. Con lấy hết số truyện con có ra đổi huhu ~.~