Lúc chúng tôi đi ra ngoài, đi ngang qua chỗ 'đóng phim', cái dù nhỏ màu đỏ đã không còn tung tích, không biết là một trong hai người kia quay lại lấy hay là bị mấy bạn học khác tiện tay cầm đi, hay bị dì quét rác đem bỏ.
Ngẫm lại kết cục thứ nhất có lẽ khả quan hơn, chí ít còn có thể nhớ lại bởi vì là chiếc dù của người yêu, không được người không được tâm lại chiếm được dù.
Thật sự làm cho người ta thổn thức xúc động.
Hôm nay lúc ra cửa, cầm theo cây dù đặc biệt lớn, lời cũng đã nghĩ xong, trời mưa, hai người cùng cầm cây dù cũng không tiện, nói cũng nghe không rõ phải hét lên, hơn nữa hai người khó tránh khỏi đôi khi mục tiêu không đồng nhất rất dễ đụng nhau, cho nên có thể cùng che chung một cây dù, còn có thể sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, ở dưới lầu lúc bung dù trong nháy mắt tôi liền thua, Hà Trừng lại mang dù còn lớn hơn của tôi.
Em ấy cũng không mượn cớ dư thừa, trực tiếp hỏi:
"Cùng nhau?"
Tôi gật đầu.
Được rồi.
Mặc dù trời mưa nhưng người ra ngoài ăn cũng không ít, cái hiện trạng này đủ để chứng minh người bây giờ càng ngày càng lười, biết nấu cơm càng ngày càng ít, mọi người nhìn tôi xem, tôi cũng không, lợi hại chưa!
Nhờ Hà Trừng rủ ra ngoài sớm, chúng tôi mới chiếm được cái bàn nhỏ cuối cùng của tiệm thịt nướng, điều này làm cho tôi cảm thấy cực kỳ may mắn, đặc biệt là nhìn thấy đám đông người chậm hơn chúng tôi một phút chờ ở bên ngoài, cái cảm giác vui sướng này lên tới cực điểm.
Ái chà, tâm lý của tôi thật là xấu xa.
Quá vui nên chọn rất nhiều thịt, sau khi chọn xong ngẩng đầu liền phát hiện vẻ mặt Hà Trừng mang theo tiếu ý nhìn tôi.
Trong lòng tôi hồi hộp, khép thực đơn lại, hỏi:
"Có phải cảm thấy chị ăn nhiều không?"
Em ấy lắc đầu:
"Không đâu."
Nói xong em ấy cũng chọn mấy phần, hơn phân nửa là rau.
Chuyện này cũng có liên quan đến ẹ tôi, cả kỳ nghỉ đông tôi chưa từng được đồ cay nóng, mẹ nói mấy thứ đó không tốt cho sức khỏe, hình như cơ thể tôi quá yếu, ăn một lần sẽ bị bệnh.
Sống ở bên ngoài điểm tốt chính là điều này, muốn ăn gì thì ăn, cho nên tôi đem những thứ muốn ăn nhún vào nước tương cay nhưng mới có hai miếng thịt thì cay quá ăn không nổi.
Tôi hít hà mấy lần để không khí vào miệng rồi thở ra, cảm giác mình sắp chịu hết nổi, liền nghe Hà Trừng ở đối diện cười, nói:
"Em nghĩ chị có thể ăn cay được."
Tôi cầm đồ uống trên bàn uống một hớp, lắc đầu:
"Không thể không thể."
Em ấy thở dài, kẹp một miếng thịt đã nướng xong đưa cho tôi, sau đó lấy ly sữa trước mặt đưa qua cho tôi:
"Uống cái này."
Tôi hít một hơi, nghe em ấy nói:
"Uống sữa sẽ tốt hơn chút, ly này em chưa uống."
Tôi cười ha ha nhận lấy, uống một ngụm lớn, buông ra nói:
"Uống qua cũng không sao, chị không ngại em."
Em ấy cười cười, em ấy lấy nước tương trước mặt của tôi lên, nói với tôi thịt nào đã nướng xong sau đó đi tới khu tự phục vụ.
Trên đường em ấy trở về, tôi đã gắp thịt chính lên đặt thịt sống xuống, lúc này mới phát hiện, từ đầu đến giờ thịt hầu như đều là tôi ăn, cho nên xấu hổ, lặng lẽ đem thịt trong chén của mình chia qua cho Hà Trừng.
Sau khi ngồi xuống, em ấy đem nước tương đặt trước mặt tôi, thuận tay cầm khăn giấy lau lau vết bẩn trên bàn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, nói:
"Em ăn nhiều một chút."
Em ấy "Ừ'' một tiếng.
Nước tương mới pha của em ấy làm tôi rất tò mò, tôi cầm đũa khuấy khuấy rồi bỏ vào miệng thử sau đó ngạc nhiên nhìn em ấy.
"Woa, mùi vị giống như của chị pha, vị cay cũng vừa phải."
Em ấy vẫn ''Ừm'', hời hợt nói:
"Vừa rồi thấy chị pha, nhớ kỹ."
Tôi ngất.
Mọi người nói xem mọi người nói xem sao em ấy có thể đối với tôi như vậy, tôi sắp bị em ấy chơi chết rồi!
Quá trình ăn vô cùng vui vẻ, tuy chúng tôi rất ít lời nhưng yên lặng lại làm cho tinh thần và thể xác vô cùng thoải mái.
Lúc này tôi mới phát hiện, vui vẻ cũng chia nhiều loại, ví dụ như Phùng Giang và Ngư Ngư, cùng họ cùng nhau ăn cơm nhất định phải nói chuyện từ đầu đến cuối, không có kẽ hở để tránh ngắt quãng trọng tâm câu chuyện, những câu chuyện hài không đầu không đuôi, mà Hà Trừng không phải như vậy, nhất cử nhất động của em ấy cũng làm cho bạn cảm thấy thoải mái, cảm giác thoải mái này xuất phát từ nội tâm, không có cách nào hình dung.
Cộng thêm càng ngày càng nhiều người chờ chỗ ăn, tôi càng vui vẻ.
Ăn hơn một tiếng, thực sự rất no, rốt cuộc đến khúc cuối ăn uống không nổi nữa tất cả đều là Hà Trừng giải quyết, tôi ngồi phịch trên ghế, nhìn em ấy bưng trái cây lên, tôi đưa tay chọn miếng dưa nhỏ bỏ vào miệng, dư quang liếc nhìn đôi tình nhân đang đút đồ ăn cho nhau ở hướng ba giờ, cho nên tôi nhướng mày với Hà Trừng.
Em ấy cầm khăn lau tay, theo ánh mắt của tôi quay đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh quay lại, sau đó cầm tăm chọn miếng táo nhỏ trong dĩa trái cây, đưa tới trước mặt tôi, mang theo ý cười ra hiệu cho tôi.
Tôi hiểu ý cười ha ha, nghiêng đầu qua cắn, nuốt xuống.
"Ngon."
Hà Trừng mặt mày vui vẻ, tôi cũng dùng tăm chọn một miếng táo đưa tới, em ấy cũng cực kỳ phối hợp ăn, thậm chí cầm khăn lau vết bẩn trên khóe miệng của tôi không biết có khi nào.
Quá trình này trong mắt tôi vô cùng tuyệt vời, chỉ tiếc hôm nay không có khán giả, bất quá cũng tốt, một mình tôi thưởng thức được rồi.
Hành động vừa rồi làm cho tôi chợt nhớ tới chuyện đôi tình nhân dưới lầu hôm nay, sau đó tôi lại nghĩ tới cảnh tỏ tình mà tôi và Hà Trừng cùng nhau thấy qua, lần thứ hai làm cho tôi không khỏi cảm thán, Hà Trừng vẫn còn là Hà Trừng lúc trước, Chu Tiểu Dĩ đã không còn là Chu Tiểu Dĩ kia nữa rồi.
Tôi lấy trái cà chua nhỏ trong dĩa, hỏi:
"Cặp... à... cặp tình nhân dưới lầu hôm nay, hai người đó như vậy, em biết không?"
Rất nhanh em ấy hiểu như vậy trong lời tôi nói, gật đầu:
"Biết một chút."
Tôi nhìn em ấy, nói:
"Có một học muội khoa của chị."
Hà Trừng ''Ừm'' một tiếng.
"Em biết."
"Hả?" Tôi ngạc nhiên, tay lấy cà chua bỏ vào miệng, "Sao em biết?"
Nói xong tôi chợt nghĩ tới Triệu Giai, cho nên không chờ em ấy trả lời, tôi lại hỏi:
"Vậy em biết chuyện chị và học muội không?"
Quả nhiên lại là câu nói kia của em ấy:
"Em biết."
Tôi vội vàng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống:
"Sao em biết, Triệu Giai nói cho em biết?"
"Không phải." em ấy cầm khăn lau miệng, "Biết thì biết thôi."
Tôi há miệng, em ấy không có biểu tình gì, xem ra là không chuẩn bị nói cho tôi biết rốt cuộc làm sao biết chuyện này, tôi đành phải thôi.
Sau khi ăn xong trái cây chúng tôi trả tiền xong liền rời đi, thời gian vẫn còn sớm, chúng tôi tiện thể đi dạo dưới lầu khu thương mại.
Thật lâu trước đây, tôi đã đoán cùng Hà Trừng đi dạo phố sẽ là bức tranh thế nào, quả nhiên thật sự chính là kiểu nhìn nhau không nói lời nào, một chút ngạc nhiên cũng không có.
Chúng tôi từ lầu một đi dạo đến lầu ba, lại từ lầu ba về lầu một, trong lúc đó mua áo khoác và giày giống nhau như đúc, quá trình lựa chọn cũng đơn giản cực kỳ, hoàn toàn không giống Triệu Giai trái phải xoắn xuýt khổ não.
Bởi vậy, tôi thích câu nói kia của Hà Trừng:
"Vậy chọn nó đi."
Tuy phía sau còn kèm theo một câu, "Chị thấy sao?" nhưng tôi chính là người không có chủ kiến nhất định là nghe lời.
Mấy phen lên xuống, hai người đều mệt, leo lên tầng năm càng mệt đến chịu không nổi, tôi cho rằng tôi sắp tê liệt ngã xuống, chợt nhìn thấy xa xa cánh cửa ký túc xá sắp đóng lại.
Trong cơ thể không biết từ đâu tới một cỗ lực làm cho tôi hô lớn 'Chờ đã', sau đó vọt tới, thở hồng hộc tới sau cửa, học muội cùng phòng quay đầu nhìn tôi sau đó mở cửa rồi rời đi.
Tôi vừa kinh ngạc với sức bật của mình vừa quay đầu nhìn, Hà trừng cũng theo sau, em ấy thuận tay đưa cái túi trong tay cho tôi, đưa tay chỉnh lại quần áo lộn xộn vì chạy tới lui, nói với tôi ''Ngủ sớm một chút''.
Sau đó nói chừng mấy câu nữa, tôi nhìn em ấy trở về.
Hôm nay thật kỳ quái, Ngư Ngư vậy mà một mình ở trong phòng, lúc này tôi mới nhớ ngày mai Ngô Đại Gia thi, đêm nay xem ra là ôn thi.
Phong thủy luân chuyển, cảm giác này cực kỳ tốt, tôi nhìn Ngư Ngư nhàm chán lướt lướt trên màn hình máy tính trong lòng vui vẻ, đang muốn nói gì đó thì cậu ấy quay đầu nhìn tôi.
Ánh nhìn này kèm theo mấy cái chớp mắt liên tục, lại thêm mười cái tặc lưỡi.
Tôi đem túi đặt lên bàn, nói:
"Sao?"
Cậu ấy lại tặc lưỡi mười lần nữa, nhìn cửa đã đóng kỹ, nói:
"Mình đều thấy hết, quấn quýt triền miên, nhìn nhau quyến luyến, ô hô."
Tôi ha ha cười gượng.
Cậu ấy chợt kéo quần áo của tôi, khuôn mặt vẫn như cũ không có ý tốt, chỉ vào người tôi nói:
"Thừa nhận đi, Chu Tiểu Dĩ, cậu thích Hà Trừng rồi."
Tôi thản nhiên:
"Đúng."
Cậu ấy nghe xong kinh ngạc, kích động, ngổn ngang lôi kéo quần áo tôi, dùng sức:
"Gì!? Cậu nói gì!? Cậu nói gì!? Cậu thích Hà Trừng hả?"
Nét mặt kinh ngạc của cậu ấy có chút xấu, tôi không dám nhìn thẳng bèn nhìn gò má cậu ấy, cười gượng hai tiếng.
Cậu ấy AAAAAA vài tiếng kỳ quái, kéo quần áo tôi không buông, hét:
"Vì cái gì cậu không nói, Oa! Quá chấn động!"
Tôi cười khổ.
"Cậu lớn tiếng rồi."
Cậu ấy vò đầu, mới buông quần áo của tôi ra nhưng ánh mắt vẫn hiếu kỳ như cũ nhìn tôi, hỏi:
"Chuyện khi nào, cậu thực sự im lặng không lên tiếng, có thể không."
Tôi nghĩ nghĩ:
"Có thể là đi học nhưng không quá chắc chắn."
Lúc đó thật sự không xác định, còn cố gắng thông qua việc không liên lạc để thử chính mình, nhưng mà không hề có chút hiệu quả, có những thứ không phải không nhìn thấy thì xem như không tồn tại, kỳ thực nó vẫn bị chôn vùi ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng, bạn không đào không biết nó sâu ra sao.
Cho nên khoảng thời gian nghỉ đông đó, tôi buông bỏ sự ngang bướng sau cùng của chính mình, nhiều lần gặp mặt em ấy, từng bước từng bước bị em ấy công hãm.
Cả tinh thần lẫn thể xác.
Tôi thở dài, nghe Ngư Ngư hỏi một câu:
"Vậy bây giờ, cậu định làm sao?"
Tôi nhún vai:
"Cứ vậy thôi, mình cảm thấy thích của mình vẫn chưa vượt quá hiện thực, vẫn chưa vượt lên sinh hoạt trước đây, vẫn chưa vượt qua tất cả mong muốn hiện tại, mình không biết làm gì, cũng không để cho người khác biết, dù sao loại chuyện này trong mắt mình quá nguy hiểm."
Ngư Ngư nghe xong lời mình nói, nặng nề nuốt nước miếng, sau đó rất lâu, cảm thán:
"Tiểu Dĩ, cậu thật lý trí."
Tôi dành cho cậu ấy một nụ cười cực kỳ hiền lương thục đức, xách túi trên bàn lên, bỏ vào trong tủ treo quần áo.
Nhưng một giây tiếp theo, lý trí của tôi bị cảm tính đánh bại, vì vậy tôi quay đầu, ngồi xổm trước mặt Ngư Ngư, ủy khuất, ôm lấy bắp đùi cậu ấy, ủy khuất ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nhỏ giọng nói:
"Làm sao bây giờ, hình như mình thực sự rất thích em ấy."
Ban đầu Ngư Ngư sửng sốt sau đó cười ha hả như điên.
Aizz, được rồi, tôi cũng hiểu được lời thề sắt son vừa rồi của tôi rất buồn cười.
--------------------------
Ps. Vậy là khoảng 1-2 chương nữa tỏ tình rồi :v Để xem Dĩ tỷ hay Hà muội tỏ tình :v
Nghỉ lễ vui vẻ!^^