Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành Artist

Chương 3: Công chúa và hiệp sĩ mắt rồng




Từ hôm đó, cuộc sống của chị em nó vẫn bình thường. Hoàng Uyên học trong 1 trường chuyên trong huyện, cũng khá gần nhà. Nó thì cũng vậy, học trong 1 trường tiểu học gần đó. Cuộc sống và tuổi thơ của nó sẽ thật bình thường một phần nào đó nếu không có sự hiện diện của Nhã Thanh, Nhã Phương. Hai đưa còn gái sinh đôi của ông bà Hoàng Lập. Tụi nó cũng bằng tuổi Nhất Nam, nên ông bà Hoàng Lập đã xấp xếp cho cả 3 học chung 1 trường và một lớp. Thế tại sao nó lại khó chịu về chuyện đấy, vâng và cái lí do đấy đã khiến nó thay đổi, từ từ đúng vs lời ứng nghiệm của ông ngoại nó ngày nào. Học cũng đc hai tuần rồi, nhưng nó chẳng chơi vs ai cả hay nói đúng hơn là không một đứa trẻ nào ở tuổi đó dám chơi vs nó. Chỉ vì chẳng đứa trẻ nào dám nhìn thẳng vào mắt Nhất Năm. Nó dần bị cô lập và trở thành kẻ cô đơn,ấy thế mà nó vui vì chuyển đó. Nó ngày ngày đến lớp, trưa về học bài và đi ngủ, tối lại nằm cho chị 3 nó hướng dẫn bài học ngày mai. Thật là yên bình trong suy nghĩ của nó, nó cứ sống như vậy chẳng bận tâm hay lo nghĩ. Nhưng rồi....

Ngày hôm đó bình thường như bao ngày bình thường khác, nó đến lớp, xuống cănteen trường ăn sang. Bữa sáng của nó đơn giản lắm, chỉ một trái chuối là đủ. Mỗi ngày đi học nó đc 1k, lúc đấy 1k cũng mua đc nhiều thứ lắm những nó chỉ ăn đúng 1 trái chuối vào bữa sáng. Nó muốn để giành tiền, khi muốn mua sách vở hay đồ dùng cả nhân thì không cần hỏi mẹ nó. Đi qua một bàn có mấy cô nhóc đang ngồi, trong đó có cả chị em Nhã Thanh, Nhã Phương nữa. Nó cũng chẳng quan tâm mà đi qua, chợt nó thấy sao lưng nó có gì đó ướt ướt. Đưa tay ra sau, quét một đường thì toàn là nước ngọt màu đỏ, nó thừa hiểu chuyện gì xảy ra khi hai cô chị họ của nó đang cười ngặt ngẽo, nhưng nó không làm gì. Nó biết làm to chuyện vs mấy còn vịt này cũng chẳng nên tích sự và nếu động đến hai cô chị nó thì chắc chắn ông bà Hoàng Lập không tha cho nó và chị Hoàng Uyên. Nó cười nhếch mép, rồi quay lưng lạnh lùng bước đi. Nhưng có một đám con trai đã cản đường nó, 1 thằng trong số đó bước ra và xô nó té nhào. Trái chuối nó mới mua lúc đó cũng bị thằng đó đêm nát. Nó ngước lên không nói gì chỉ nhìn và cười. Chuyện này cũng không phải lần đầu và nó biết cách để giải quyết. Nhưng nó chợt nghĩ:đánh vs mấy thằng này cũng đc, nhưng nếu như vậy mình sẽ không đc yên. Thôi thì cứ nằm chiệu trận vậy. Thế là nó nằm yên đó chịu cho tụi kia dần nó 1 trận, cũng khá đau nhưng chẳng gây ảnh hưởng gì cho nó ngoài chuyện bộ quần áo của nào đã bẩn. Nó đứng dậy, chợt có ai đó đưa cho nó 1 trái chuối. Ngước mặt lên, một cô bé rất xinh xắn đang đứng trc mặt nó và cười rất tươi. Nó cũng cười lại, và quay lưng đi vì xấp tới giờ vào lớp. Chợt:

-Này, cậu không nhận ak?

Nó quay lại, vẫn gương mặt lạnh lùng đó:

-Không, nhưng cảm ơn cậu. Tớ xấp vào lớp rồi, gặp cậu sao nhé.

Nó bước đi mặc cho cô bé kia cứ đứng đấy nhìn nó bước thật xa thật xa. Không phải nó không thích cô bé đó, nó cam thấy thật vui và hạnh phúc. Ít nhất ngoài gia đình còn có cô bé đó không sợ đôi mắt nó. Nó về lớp và kết thúc một ngày học, đang trên đường cuốc bộ về nhà như mọi hôm thì nó nghe tiếng ai đó đang khóc. Nó để ý xung quanh và chợt thấy đám học sinh đánh nó ban sáng đang trêu ghẹo 1 cô bé. Cô bé đó không ai khác, chính là người lúc sáng tặng nó trái chuối. Hai hàng nước mắt cô bé rơi nhưng cô lại không phát ra tiếng khóc, ngược lại nó còn thấy cô bé đánh mấy thằng đó. Cũng hay đấy, nó thầm nghĩ. Nhưng một thằng trong đó đã đc xô ngã cô bé. Thằng đấy nắm lấy tóc cô bé và giật mạnh kèm theo đó là những tiếng cười lớn. Chợt nó thấy đau thất lại và tức giận. Nó cầm một hòn đá và ném mạnh vào đầu thằng đang giật tóc cô bé, máu thằng đó tuôn ra, mấy thằng còn lại cũng hoảng vội cổng thằng kia qua tiệm thuốc ven đường mà chẳng thằng nào để ý tới nó. Nó đi lại phía cô bé đang ngồi và đưa tay ra:

-Đứng dậy nào...

Cô nhóc kia ngước lên lao vội nước mắt và mở tròn đôi mắt tớ ngạc nhiên

-Cậu đã cứu tớ

Nó không nói gì chỉ khẽ uk nhẹ. Cô bé nắm tay nó, đứng dậy và nở một nụ cười thật tươi. Nó quay đi, ra phía con đường về nhà, chợt lại là giọng nói quen thuộc đấy

-Này cậu tên gì vậy mắt rồng?

-Nhất Nam. Nó đáp lại và khẽ nỡ một nụ cười khi nghe cô bé kia nói nó là mắt rồng.

-Tớ tên Phương Trang. Trần Ngọc Phương Trang.

Nó vẫn đi và cũng giống như lúc sáng, càng đi càng xa. Mặt cho cô bé kia cứ nhìn nó đi vào xa xăm