Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành Artist

Chương 17: Thần uy




Sao ngày hôm đó, Nhất Nam đã biết nghe lời cô Nghi hơn. Nó không còn ngủ trong lớp và cũng học hành chăm chỉ hơn. Về nhà Nhất Nam cũng ít ra ngoài hơn, nó chỉ ở nhà phụ mẹ nó những chuyện vặt trong nhà và ở trong phòng làm bài tập. Ba mẹ Nhất Nam cũng rất vui vì khi thấy đứa con trai của mình thay đổi. Ông bà hi vọng những lời tiên đoán của ông ngoại Nhất Nam sẽ không ứng nghiệm. Mấy ngày nay thấy Nhất Nam thay đổi, mấy đứa bạn trong lớp Nhất Nam cảm thấy ngạc nhiên. Đặc biệt là Ngọc Trinh, thấy Nhất Nam vui vẽ hơn, cười nhiều hơn và cũng hoà đồng hơn. Những lúc như vậy, Ngọc Trinh cảm thấy như có một cái gì đó rất vui trong lòng. Nhưng có lẻ người phải vui nhất vì sự thay đổi của Nhất Nam chính là cô Nghi, cô cảm thấy cậu học trò khó chịu này của mình đang thật sự, thật sự thay đổi. Chẳng hiểu sao, trong lòng cô lại nghĩ sự thay đổi này là vì cô.

Như mọi ngày, Nhất Nam đến trường với tấm trạng thoải mái. Đã kết thúc hai tiết học, đang đi xuống căn tin trường, bất ngờ Nhất Nam bị một nhóm thanh niên chặn lại. Nhất Nam mặt tỉnh như Đinh Bộ Lĩnh.

-Có chuyện gì không mấy anh, hình như em hông có quen mấy anh hề.

Một thằng trong đó bước ra, chắc là anh đại rồi.

-Mày là Nhất Nam, nghe nói mày hổ báo lắm hả?

Nhất Nam nghe qua cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Nó không còn muốn đánh nhau nữa, không muốn gây sự hay liên quan gì tới mấy thằng này nữa. Nhất Nam chỉ khoanh tay vẽ sợ sệt.

-Dạ em đâu có gì đâu mấy anh. Em mới vô trường đây nè, đâu dám qua mặt được mấy anh.

Thằng kia cười khẩy.

-Mày biết như vậy là tốt, nhưng mày vô đây thì phải hiểu luật ở đây. Ở đây tao là trùm, mỗi thằng vào đây đều phải nộp tiền cho tao. Mỗi ngày 20k

Nhất Nam lúc này máu dồn lên tới não, nhưng vẫn cố gắng bình tỉnh.

-Dạ em hông biết. Mấy anh thông cảm, bữa này em không mang tiền có gì mai em nộp bù ak.

Thằng kia vẽ tức giận, cười nhếch mép.

-Đc, không có tiền cũng đc.

Nó ra hiệu cho mấy thằng kia, cả đám bay vào đánh Nhất Nam túi bụi. Nhất Nam không đánh trả cái nào chỉ đỡ những đòn ngay mặt. Thật sự những thằng như vậy, không tới 30s Nhất Nam đã cho tụi nó sống không bằng chết. Nhưng nó quyết định không đánh nhau nữa, vì gia đình, vì bạn bè, vì những người nó quan tâm và yêu thương nhất. Nó không muốn gay sự vs tụi này, nó biết nếu tụi nó hổ báo như vậy thì sẽ có anh chị ở ngoài bảo kê. Nhất Nam không muốn dính líu tới giang hồ nữa, đang ôm mặt chịu trận thì tụi kia dừng lại. Chỉ nghe tiếng ai đó, hình như là cô giáo.

-Mấy em làm gì vậy, mau dừng tay lại.

Tức thì cả bọn kia chạy tán loạn, Nhất Nam bỏ tay ra. Là cô Nghi.

-Em có sau hông, sau để bị đánh dậy.

Nhất Nam vừa phủi áo vừa cười cười.

-Hì, em không sao đâu cô. Trầy xước nhẹ hà.

Cô Nghi chỉ lắc đầu.

-Cô không muốn em đánh nhau, muốn em thay đổi. Nhưng em cũng đừng vì thế mà cam chịu. Lúc em đánh mấy thằng kia ngoài quán ăn sáng cô có xem,cô biết em muốn thay đổi nhưng em phải biết bảo vệ mình chứ.

Nhất Nam nghe vậy chỉ gãi đầu.

-Hì em biết rồi cô, em biết mình nên làm gì mà. Thôi em xuống căn tin nha cô.

Cô Nghi gật đầu, Nhất Nam thì vội vã bước đi. Xuống tới căn tin, tụi Long Đại thấy Nhất Nam thì biết chuyện gì xảy ra, Phương Trang thì sợ tới phát khóc vì trước giờ chỉ có Nhất Nam đánh người ta chứ ít bị người ta đánh.

-Anh, sao anh bị dậy. Ai đánh anh hả.

Nhất Nam cười khì.

-Không sao em, anh không có gì đâu. Ngốc, khóc xấu lắm.

Thằng Long Đại đứng dậy, giọng tức giận.

-Đại ca là thằng nào, em đi đập chết mẹ nó.

Nhất Nam khẽ giọng.

-Ngồi xuống.

Long Đại nghe vậy cũng không cải, Nhất Nam thì kêu nước ra cho cả bọn. Nó biết Long Đại lo cho nó, nhưng thật sự nó không muốn dính líu gì nữa, muốn làm một thằng học sinh bình thường. Một lúc sao Nhất Nam lên lớp. Cố gắng học xong ba tiết cuối, đang chuẩn bị ra về thì cô Nghi đứng đợi ở cửa.

-Tối nay làm cho cô một việc nha.

Nhất Nam ngạc nhiên.

-Dạ, mà sao đợi tới tối cô. Làm luôn giờ đi cô.

Cô Nghi mặt hầm xuống.

-Không đc, tối nay cô muốn xem phim. Em không muốn thì thôi, ai cũng vậy toàn hứa xuông.

Nhất Nam rối rít.

-Dạ không cô, tối em đón cô ở đâu ak?

Cô Nghi liền cười tươi, hai mắt híp lại.

-Hì tối qua đường xxx, số nhà yyy đón cô.

Nhất Nam dạ Rồi ra về. Về tới nhà ăn cơm xong thì Nhất Nam làm một giấc tới 3h chiều. Loay hoay thì cũng tới giờ hẹn, Nhất Nam thay đồ rồi xuống nhà xin phép mẹ nó. Theo đúng địa chỉ cô Nghi đưa, nó tìm đến thì thấy cô đã đứng đợi. Cô Nghi mặt một cái váy chấm bi, cô trang điểm nhẹ. Trong cô như thiếu nữ cấp 3 vậy, thấy Nhất Nam cô đưa tay ra. Nhất Nam chạy lại, cô Nghi cũng leo lên xe rồi bảo Nhất Nam tới rạp chiếu phim. Ngồi trên xe, cô ôm hờ hai bên hông Nhất Nam, nhìn hai người như những cặp tình nhân chứ không phải là cô và trò. Tới rạp chiếu phim, Nhất Nam mua vé rồi cùng cô Nghi vào xem. Là một bộ phim kinh dị về Zomebi, tới những cảnh máu me, cô Nghi còn rút mặt vào ngực Nhất Nam. Sao gần 2h đồng hộ, họ ra về. Đang định đi về thì cô Nghi lay nhẹ Nhất Nam.

-Cô chưa muốn về, em chở cô ra công viên đi dạo đi.

Không muốn từ chối, Nhất Nam đồng ý. Quay đầu xe ra hướng công viên, Nhất Nam chở cô Nghi chạy vòng vòng nhìn những đôi tình nhân đang âu yếm. Sao một hồi dạo mát, Nhất Nam dừng lại bên một quán nước gần bờ sông. Mấy thanh niên trồng quán thấy gái đẹp thì hai mắt sáng như ôtô tải. Chọn một chỗ gần bờ sông, gọi hai li chè Thái vừa nhâm nhi vừa tán dốc về những chuyện trên trời dưới đất. Chợt có một anh vs quả đầu xanh đọt chuối đi lại ngồi gần cô Nghi.

-Em ơi cho anh làm quen, qua kia ngồi với tụi anh đi. Đại ca anh muốn mời em qua đó.

Vừa nói nó vừa chỉ sang bàn bên kia, Nhất Nam nhìn theo hướng thanh niên kia. Đại ca mà nó nói là thằng khi sáng nện Nhất Nam. Nhất Nam im lặng, mặt trầm xuống hai mắt đỏ ngầu. Cô Nghi sợ quá, chỉ ngồi sát vào Nhất Nam. Thanh niên kia kéo mạnh tay làm tuột một bên áo cô Nghi. Sợ quá cô òa ra khóc, thanh niên kia thì cười pha lên, đại ca nó cũng vậy. Nhất Nam đứng dậy, giọng nặng trĩu.

-Mày biến đi, bạn tao nói không thích.

Thanh niên kia thì ra vẽ bố đời.

-Sao, hôm nay đại ca tao muốn ngủ với bạn gái mày. Nhóc con không muốn chết thì để bạn gái lại đi về đi còn kịp.

Sự chịu đựng của con người là có giới hạn, huống chi một con rồng như Nhất Nam thì càng không ngoại lệ. Nó ngước mặt lên, trừng đôi mắt đỏ ngầu.

-Đại ca mày muốn, kêu nó dẫn mày xuống cửu tuyền mà ngủ.

Dứt lời Nhất Nam cầm cái ghê ngồi tán vào đầu thanh niên kia. Bồi thêm một cái vào bụng làm thanh niên kia bay cả thước. Bàn bên kia thấy thằng đầu xanh bị đánh, kéo qua. Thằng khi sáng bước ra thấy Nhất Nam liền tỏ giọng bố đời.

-Tưởng ai, hoá ra là mày. Sáng bị đánh chưa đủ giờ còn muốn chơi. Khôn hồn để ny mày lại xéo đi.

Nhất Nam cười nhếch mép.

-Đc, nhưng tao sợ mày không có cái số ấy.

Nhất Nam liền lao vào, tóc độ như một làn gió. Nó nắm lấy cổ áo thằng đó đấm thằng đó một cái làm cho thằng đó té lăng ra đất. Mấy thằng kia thấy vậy cũng lao vào, nhưng một khi Nhất Nam đã nổi giận, thì sức mạnh và sự tàn ác của Nhất Nam như một con rồng không ai có thể khống chế. Nhất Nam đấm mỗi thằng một đấm, từng thằng từng thằng nằm ra đất. Nhất Nam đi lại thằng khi sáng đánh nó, đạp lên mặt thằng đó.

-Cút đi, mai tao tới nộp tiền bảo kê cho mày.

Thằng kia đứng dậy chạy thục mạng. Quay lại thấy cô Nghi đang run cầm cặp, Nhất Nam cười nhẹ.

-Về thôi cô.

Cô Nghi không nói gì, chỉ leo lên xe. Đưa cô Nghi về nhà xong, trở về nhà Nhất Nam lấy điện thoại gọi cho Long Đại.

-Kiếm cái thằng khi sáng cho tao, mai tao tới nộp tiền bảo kê cho nó.

Long Đại đang ú ớ thì Nhất Nam đã cúp máy. Lúc này Nhất Nam không nghĩ gì thêm nữa, nhìn ra ngoài đường xe chạy tấp nập. Châm điếu thuốc, nó kéo một hơi thật sâu khẽ nói. "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng"

Sáng hôm sao, Nhất Nam cùng tụi Long Đại, anh em Tuấn, Phát đi lên khu 12 tìm thằng hôm qua. Vừa thấy Nhất Nam thằng kia đã xanh máu mặt, cầm một cái ghế nhỏ chào cờ Nhất Nam đi lại đập vào đầu thằng kia té lăng ra đất. Mốc túi ra tờ 100k Nhất Nam ngồi xuống, giọng lạnh lùng.

-Đây là tiền bảo kê của tao. Như tao hứa.

Nói rồi Nhất Nam đứng dậy ra về, phía sau lưng nó là biết bao ánh mắt sợ sệt. Từ bây giờ, Nam Mắt Rồng chính thức trở lại


-