Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 91: Kế hoạch (8)




- Trời đất ơi… cái gì thế này? – nó nhìn thống kê số người tham gia mà mém xỉu

- Tao bắt đầu thấy choáng váng rồi đấy! – Phương cũng xây xẩm mặt mày

- Những 2000 người cơ á? 3 ngày… kỉ lục rồi! – Huy cũng ngạc nhiên

- Thôi, càng nhiều càng tốt! Chứng tỏ chúng ta cũng có tiếng đấy… vui lên đi – nó nói

- Đành vậy thôi, chứ biết làm sao bây giờ? – Phương nói

- Anh giục bọn họ thống kê rồi gửi số báo danh cũng như địa điểm thi cho thí sinh nhé! Em với Phương lát nữa phải đi gặp hội đồng giám khảo để chốt đề thi cũng như kết quả - nó nói

- Ok. 2 ngày nữa là tổ chức vòng 1 đúng không? – Huy hỏi

- Đúng vậy, mọi thứ phải thật hoàn chỉnh – nó trả ời

- Được, cứ giao cho anh đi

- Vâng – nó gật đầu – Nào… thực hiện thôi… phải dằn mặt Bells mới được

- Nhất trí! – 3 người cùng đồng thanh



- Vòng lý thuyết đã thi xong rồi. Thời gian không có nhiều, nên bắt buộc chiều mai phải có kết quả vòng 1 – nó nhìn qua tập bài

- Chiều mai? – Huy và Phương đều há hốc miệng

- Làm sao mà kịp? 2000 người mà có mỗi 10 vị giám khảo. Chưa kể là còn phải nhập điểm và làm giấy thông báo nữa – Phương nói

- Như vậy thì chí ít mỗi người phải chấm những 200 bài. Trong vòng 30 tiếng đồng hồ là không thể - Huy tiếp lời

- Chỉ cần bổ sung thêm người chấm là được mà! Vả lại đề thi là trắc nghiệm, mỗi người chỉ cần tích một tờ giấy đáp án gồm có 90 câu, không có gì là nan giải cả - nó phản bác

- Nói chi tiết đi! Cứ mỗi lần mày nói ý tưởng gì mới là y như rằng chả ai hiểu cả - Phương phàn nàn

- Xin lỗi… tao vẫn hay quen trình bày ý tưởng mới theo nháp nên có hơi lộn xộn một tí… - nó xấu hổ - Đây, là thế này, như ở Việt Nam, có phải mỗi kì thi đều phải dọc phách không, như vậy thì sẽ công bằng vì người chấm chẳng biết ai với ai cả. Mình cũng như thế, dọc phách ra… rồi tìm tầm 20 tới 50 nhân viên của OP chấm bài, như vậy thì không sợ bị kêu là không công bằng

- Nhưng ai chịu chấm bài đây? – Huy hỏi

- Ôi dào, tưởng chuyện gì, cứ nói 5 bài sẽ được $1, anh nghĩ xem, họ chẳng tranh nhau mà làm ấy chứ! – nó cười

- Cái đó mà cũng nghĩ ra được, tài thật. Được, chuyện này cứ giao cho tao đi. Chiều nay tao tới công ty thông báo, đảm bảo với mày, sáng mai sẽ có kết quả, và chiều mai sẽ có điểm chính thức trên website của cuộc thi – Phương nói

- Tốt, giao cả cho mày. Chỉ tiêu của vòng 1 là 1500 người nhé – nó nói

- Ok, cứ tin tao đi – Phương nói

- Cám ơn mày – nó cười tươi

- Này, còn anh thì sao? Em để anh chỉ làm một chủ tịch hữu danh vô thực thôi sao? – Huy thắc mắc

- Trời ơi… anh đừng nghĩ như vậy mà. Nên nhớ: anh là con át chủ bài của kế hoạch lần này đấy! Không có anh, đứa con của em không thể nào được sinh ra hoàn hảo đâu! Em trao thứ quý giá nhất của đời em cho anh rồi đấy – nó trấn an

- Con? Thứ quý giá nhất? Hai người… - Phương mở to mắt nhìn – An ơi là An, sao mày dại dột thế? Tại sao mày có thể trao thứ quý giá nhất cho hắn ta chứ? Mấy tháng rồi? Liệu có bỏ được không? Mày còn cả một con đường dài phía trước, một tương lai sán lạn cơ mà? Tại sao lại tự đâm đầu vào chỗ chết thế? – Phương than vãn

- Ê… mày… mày nói cái gì thế hả? Có bị thần kinh không? Mày… mày nói thế rồi người ta đánh giá tao thế nào? – nó tức sôi máu

- Mày còn chối nữa… Văn Huy… ngay từ đầu tôi đã biết anh không phải là người tử tế gì rồi! Tại sao anh dám lợi dụng đứa bạn ngây thơ của tôi chứ? Anh phải chịu trách nhiệm hết cho những gì mình đã gây ra… nghe rõ chưa? – nhỏ nhấn từng chữ một

- Em… bình tĩnh… rốt cuộc là em nói cái gì thế? Anh không hiểu cho lắm!

- Anh không hiểu hay cố tình không hiểu? Nói tóm lại, tôi và An sẽ không mù quáng giúp một kẻ đểu cán như anh nữa… mày, đi với tao, về nước… cái thai này không thể giữ lại được – Phương lôi nó đi

- Cái gì? Thai? An có thai sao? – mẹ Huy sửng sốt chạy vào phòng