Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 83: Tết đến rồi (11)




- Ừ anh đây..

- An đang làm gì thế ạ? - ra là gọi cho Lâm, chắc là gọi mãi cho nó không được nên Huy phải tìm cứu viện

- Nó đang ngủ trong phòng, có việc gì sao?

- À dạ không, em chỉ hỏi vậy thôi. Tại em gọi mãi không được

- Em biết tính nó rồi còn gì... bị đánh thức thì sẽ hóa thú đấy

- Vâng vâng... cái đó em biết... vậy cám ơn anh nhé!

- Không có gì. À mà nhân tiện anh có chuyện muốn nói với em

- Chuyện gì ạ?

- Cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chỉ là An rất thích công việc lần này và mong muốn hoàn thành nó, nhưng con bé sẽ không xem nhẹ việc học đâu. Thế nên, nếu muốn An toàn tâm toàn ý thì em phải để tâm một chút - Lâm dặn dò

- Quả thật là em quên mất... Em sẽ để ý, cám ơn anh đã nhắc nhở

- Không có gì, với lại đừng để em ý làm việc quá sức nhé!

- Vâng ạ

- Anh cúp máy đây

- Em chào anh - Huy cúp máy

- Sơ suất thật đấy! Giải quyết cái này trước đã... - Huy nói rồi đi qua phòng ba mình

...

- Làm gì mà dai như đỉa thế hả? - nó vừa mới dậy, nhìn điện thoại thì than ôi 12 cuộc gọi nhỡ mà còn của ai vào đây nữa? Tên Huy mập chứ ai, thế nên nó gọi điện để trách móc

- Dậy rồi hả? Đợi anh 5 phút, anh qua nhà đón em đi ăn... - nói rồi Huy dập máy luôn

- Ê, Huy... Văn Huy... cứ tới đấy đi rồi tôi cho anh biết máy - nó hậm hực đánh răng

...

- Ở gần đây có một quán nướng của Hàn khá ngon, mình qua đó ăn được không? - nó vừa yên vị xong thì Huy hỏi

- Không phải đi ăn sáng sao? - nó ngáp ngủ

- Ăn sáng gì giờ này? 12h trưa rồi... đi mau thôi chứ không lát chẳng còn chỗ đâu

- Đi đâu?

- Ra quán nướng chứ đi đâu? Chẳng phải hôm qua vì ở nhà anh mà em bị lỡ mất một bữa thịt nướng còn gì?

- Sao biết hay vậy? Mà thôi kệ, có ăn là được rồi, lẹ lên

.

- Nè, ăn đi - Huy để vào đĩa nó một con tôm

- Em không ăn đâu, anh ăn trước đi - nó gắp lại vào đĩa Huy

- Chê sao? Hải sản ở đây ngon lắm đấy

- Không phải, em bị dị ứng với hải sản. Quên hở? Em nói với anh rồi mà! Ăn cái này xong là lát anh hốt xác em về đấy

- Anh quên mất. Bị nặng thế sao?

- Bị từ nhỏ rồi... nên tốt nhất là anh ăn đi, em có tay có chân, tự phục vụ được - nó nói rồi uống cạn cốc nước lọc đang cầm trên tay

- À mà An này... - Huy ngập ngừng

- Đang ăn đó, đừng có bàn tới công việc đấy! - nó cảnh cáo

- Không phải, chỉ là anh đã nhờ ba em hủy vé máy bay và xin nghỉ học cho em rồi

- Để làm gì? Đang yên đang lành, xin nghỉ làm gì?

- Để em có thể an tâm mà thực hiện kế hoạch của mình

- Cái đó...

- Xin lỗi, anh quên mất là tuần sau mình nhập học, hỏi sao em cứ khăng khăng từ chối...

- Em...

- Nhưng giờ thì không sao rồi! Em có thể yên tâm mà hoàn thành đứa con tinh thần của mình rồi!

- Cái gì mà đứa con tinh thần chứ? Đã như vậy rồi thì chỉ còn cách tận tâm tận lực mà giúp cha con anh thôi - nó thở dài, lại tự chuốc họa vào thân

- Thay mặt ba, cám ơn em nhé!

- Không có gì... mà em thấy như vầy này... mình phải sửa chỗ này... chỗ này... tăng số lượng nguyên liệu. À đúng rồi, cần phải tuyển thêm nhân công, thay đổi chỗ này nữa... anh thấy có được không? - nó ngay lập tức lấy quyển sổ từ trong túi ra, đặt lên bàn rồi nói, viết chi chít vào sổ

- Đang ăn đấy! - Huy mắt tròn mắt dẹt, mới gắt là không nói tới công việc mà?

- Hơ... em quên mất. Ăn đi... ăn đi... - nó lặng lẽ cất quyển sổ đi rồi cười trừ - Đừng nhìn em vậy chứ.. ăn đi, ăn đi...

- Bó tay, con gái là thế sao? - Huy nói thầm