Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 82: Tết đến rồi (10)




Sáng hôm sau…

- Thôi chết cha, tại sao lại ngủ quên cơ chứ? Nhưng mà… chăn, ai đắp vậy? Chắc là An rồi… - Huy tỉnh dậy thì hốt hoảng. Đứng dậy, nhìn về phía bàn làm việc thì chẳng thấy bóng dáng nó đâu – Chắc là xuống nhà ăn sáng rồi – Huy vào nhà vệ sinh

.

- Mẹ… An đâu rồi ạ? – Huy ngồi xuống bàn

- Con không còn gì khác để hỏi sao? Mới dậy đã nhớ rồi hả? – ba Huy trêu

- Giờ thì con hiểu tại sao hai người lại có thể sống hạnh phúc tới bây giờ rồi đấy! – Huy uống sữa rồi nói – Chuyên gia ức hiếp con trẻ, đừng bí bí ẩn ẩn như vậy nữa, nói cho con đi, An đâu rồi?

- Con bé về từ sáng rồi – mẹ Huy trả lời

- Về rồi? Về từ lúc nào ạ? Không phải em ý ở nhà mình cả đêm hôm qua sao?

- Sáng nay tầm 6 rưỡi 7 giờ nó xuống rồi nói muốn về nhà nên ba nhờ chú Leans trở về rồi

- Sao không gọi con dậy, con trở về cho?

- Ba cũng nói vậy, nhưng con bé nói để con ngủ nên thôi… Công việc tới đâu rồi? Không gặp trở ngại gì chứ?

- Sắp xong rồi ạ, để lát con cóp phần của con vào rồi đưa cho ba xem

- Nhanh vậy sao? Mới có 1 ngày – mẹ Huy ngạc nhiên

- Chính xác là 19 giờ, An còn khuyến mãi cho ba thêm bản kế hoạch tổng thể luôn đấy!

- Con mắt nhìn người của anh quả là không sai phải không bà xã? – ba Huy nhìn mẹ anh

- Ông xã em là số một mà! – mẹ Huy cười

- Gớm quá, hai người ở đây cứ từ từ mà thân mật nhé! Khi nào con có em thì thông báo một tiếng ha! Con lên phòng trước đây! – Huy đặt dĩa lên bàn, lau miệng rồi chạy lẹ lên lầu

- Thằng bé biết điều đấy! – ba Huy gật đầu – Không hổ danh là con trai của Văn Hoàng này

- Cái anh này… vớ vẩn! Ăn lẹ đi!

..

- Đây này ba, bản thống kê chi tiết và kế hoạch khách quan – Huy đưa cho ba anh một tập giấy

- Để ba xem nào… - ông nhận lấy rồi giở từng trang một

.

- Cái này là hai đứa làm sao? – ba Huy hỏi

- Đương nhiên rồi ạ! Còn ai vào đây nữa đâu, ba nói gì kì vậy

- Thật không thể tin nổi! Ngạc nhiên thấy đấy! Quá xuất sắc… - ba Huy không còn từ nào để khen ngợi

- Con đã nói mà… giờ tin con chưa?

- Bao giờ thì hai con định thực hiện kế hoạch?

- Kế hoạch? Kế hoạch nào ạ?

- Đây chẳng là kế hoạch cái An vừa phác thảo sao?

- Vâng…

- Lập ra kế hoạch thì phải thực hiện chứ? Chẳng nhẽ con chỉ nói suông thôi sao?

- Con tưởng là ba chỉ nói là nghiên cứu thôi mà?

- Không phải là giao toàn bộ việc này cho con sao? Cố gắng lên, đi được nửa đường rồi… ba tin tưởng con mà con trai… - ba Huy vỗ vai anh rồi đi lên nhà

- Thế là sao? Kìa ba… ba mới là chủ tịch cơ mà? Ba…

- Thay vì từ chối thì con nên bàn bạc chi tiết với cái An đi!

- Thôi xong rồi! – Huy toát mồ hôi lạnh



Phải yêu em nhiều...

- Alo... - nó nhấc máy

- An hả? Em đang ở đâu vậy?

- Ở nhà chứ ở đây? Gọi em có chuyện gì? Bản kế hoạch em lưu trong Desktop ý

- Anh thấy rồi... chỉ có từng này thôi đúng không?

- Tất nhiên là không rồi! Mới có từng đó, làm sao mà xong được, đó mới chỉ là bản sơ lược thôi. Từ đó anh tự phát triển chi tiết đi...

- Không thể được... cái đó anh làm không được đâu... - Huy lắc đầu lia lịa

- Không được cũng phải được... việc của em xong rồi, tự lo đi... Mới chợp mắt được có một tí, bực cả mình - nó hậm hực rồi để máy ở chế độ rung

- Vậy là sao? Tưởng là nhận hết cơ mà? - Huy tự hỏi rồi gọi lại

Tút.. tút...tút

- Tắt máy rồi sao? - gọi 5 lần 7 lượt mà không có tín hiệu phản hồi, Huy sốt ruột

.

.

.

- Ừ anh đây..