Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 64: Dạ hội (1)




...

Một ngày trước đêm dạ hội...

- Nghĩ gì vậy? - có 1 tiếng nói làm nó giật mình quay lại

- Dạ?

- Của em này, nghĩ gì mà đăm chiêu thế? - Huy Anh đưa nó chai nước suối

- Em cám ơn... em chỉ đang nghĩ là sẽ mặc gì vào ngày kia - nó nhận lấy chai nước

- Việc đó mà cũng khiến em băn khoăn sao?

- Tất nhiên rồi! Em dở vụ phối đồ lắm, trang điểm thì không biết một tí gì luôn... - thở dài

- Vậy sao?

- Uhm... dạ hội thì ăn mặc phải lịch sự, không thể quần jeans, áo phông được. Lại còn phải khiêu vũ nữa chứ? Muốn em sống sao đây?

- Anh nghĩ là anh có thể chỉ em khiêu vũ đấy!

- Thật ạ? Nhưng mà ba cái vụ nhảy nhót em tệ lắm đó!

- Tệ? Hôm thi em nhảy đẹp như thế kia mà

- Nhưng nhảy cái đó với khiêu vũ khác xa nhau, em chỉ sợ...

- Không tin anh sao? - Huy Anh hỏi làm nó sững người, ôi, sao tim nó đập nhanh thế này?

- Không phải thế... em tin...tin mà... chỉ sợ em làm anh đau thôi

- Chưa thử làm sao mà biết được? Lại đây nào... - Huy Anh lấy tay nó kéo về phía mình. Nó bị kéo bất ngờ, xoay một vòng rồi nằm trọn vẹn trong lòng anh

- ... - nó nín thít

- Ngắm anh mất tiền đó nha! - Huy Anh nói làm nó giật mình

- Hơ... - vội vàng đứng dậy nghiêm chỉnh, nó ho nhẹ một tiếng

- Nào, bước theo anh nhé... 1... 2...3... - tay nó đặt trên tay Huy Anh, còn mắt thì dán chặt vào chân anh để bước cho đúng nhịp. Khiêu vũ mà không để ý thì chân của bạn nhảy thảm rồi

- A.... - đấy, vừa nói xong thì Huy Anh dính chưởng ngay

- Ấy chết, em xin lỗi, anh có sao không? - nó lúng túng

- Không sao...không sao... tiếp tục đi - Huy Anh khẽ nhăn mặt

30 phút sau...

Sau nửa tiếng đồng hồ và sau khi gây biết bao thương tích cho Huy Anh thì cuối cùng nó cũng có thể khiêu vũ khá thành thạo. Một tay nó vẫn đặt nguyên trên tay Huy Anh, còn một tay hướng lên trời, nhẹ nhàng nhún xuống

- Thấy chưa, anh đã nói là em làm được mà! - Huy Anh cười

- Tất cả đều là nhờ anh hết đấy! Cám ơn anh nhé! - tận dụng ngay thời cơ, nó kiễng chân lên hôn nhẹ vào má Huy Anh

- Đừng khiêm tốn vậy chứ! - Huy Anh ngạc nhiên - Để... anh đưa em về

- Dạ...

...

- Dừng đây được rồi anh! Em tự về được rồi! - nó ra hiệu cho Huy Anh dừng xe

- Sao không để anh đưa em về tận nhà? - Huy Anh thấy khó hiểu vì đây là lần thứ hai rồi. Lần thứ nhất có thể hiểu được vì lúc đó đã muộn, nhưng bây giờ mới chỉ xế chiều thôi mà?

- Anh biết là có những việc mà không thể tiết lộ cho người khác mà! Em sẽ nói cho anh lý do khi thích hợp... Em về trước nhé! - nó cầm lấy cặp sách rồi mở cửa xe

- Khoan đã... - Huy Anh giữ tay nó lại

- ... - nó ngỡ ngàng ngoảnh đầu lại

- Chiều mai 5h chiều anh tới đón em nhé!

- Ok ạ! Hẹn anh chiều mai nha... Bye bye - nó vẫy tay chào

- Về cẩn thận - Huy Anh thả tay nó ra rồi vẫy chào lại

...

- Thưa ba con mới về - nó để giày lên trên giá

- Về muộn thế con? - ba nó đặt tờ báo lên trên bàn và hỏi

- Mai trường con tổ chức 1 buổi dạ hội nên con đi chuẩn bị một chút đồ - nó ngồi xuống ghế

- Vậy sao? Thế thì con gái ba nhất định phải đẹp nhất đêm mai đấy nhé

- Ba ghẹo con hoài, mai con chưa thành quỷ là tốt lắm rồi!

- Chọc con chút thôi. Thế nào? Có thêm fan chưa?

- Fan nào ạ? Con làm gì có fan nào đâu? À... thì con xuống canteen cũng có vài người bàn tán về chuyện hôm trước

- Hôm đó ba cũng bất ngờ lắm đấy! Mấy đứa hát hay mà nhảy đẹp thiệt - ba nó khâm phục

- Hì, con cám ơn. À mà ơi, anh Lâm ở trên lầu ạ? Con muốn hỏi anh ý mấy câu

- Thằng Lâm á? Nó tranh thủ mấy hôm rảnh, về quê chơi rồi, vừa mới đi sáng nay, chắc ngày mốt mai lên

- Vậy ạ? Chán nhỉ... Con xin phép lên phòng

- Ừ, lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm

...

- Alo... - nó gọi điện cho Lâm

- Anh đây!

- Ngày mốt anh mới lên hả?

- Ừa, mấy hôm nay trống lịch, tranh thủ về thăm cha mẹ

- Chán vậy... em có chút chuyện nhờ anh mà anh lại không có ở đây

- Chuyện gì? Nói đi, xem anh có giúp được em không!

- Mai trường em tổ chức dạ hội bắt buộc phải tham gia, nhưng em lại chẳng biết mặc gì cả, trong tủ cũng chỉ có mỗi mấy cái váy ngủ, còn lại toàn là áo phông với quần jeans thôi. Chẳng nhẽ lại mặc cái đó với đi bata tới dự dạ hội à? Kì lắm! - nó phụng phịu

- Ôi dào, tưởng chuyện gì, cái này có gì khó đâu. Để anh nhờ người mang đồ tới cho em có được không?

- Thiệt hả? - nó đang nằm dài trên giường thì bật hẳn dậy, mắt sáng như đèn pha

- Tất nhiên rồi, mai mấy giờ em có nhà?

- Tới 5h chiều là em ra khỏi nhà rồi!

- Ok, biết thế! Mai anh nhờ người đưa đồ cho em ha!

- Cám ơn anh trước nha... Gửi lời hỏi thăm của em tới hai bác nhé!

- Ừ, ngủ sớm đi, kẻo nổi mụn đó!

- Vâng vâng... anh ngủ ngon nha! Bye bye

- Em cũng vậy!

Nó cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, thế là gánh nặng của nó được giải tỏa rồi, ngủ thôi!