Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 55: Đại Nghĩa's Got Talent (1)




- Hôm qua thế nào? Ổn chứ? Làm hòa chưa? Đi tới đâu rồi? Tính bao giờ thì cưới? – nó vừa mới bước vào cửa lớp, nhìn thấy Mai Anh tới rồi thì chạy bằng cái tốc độ ánh sáng đến chỗ nhỏ, hỏi một lèo

- Mày điên à? Sáng uống thuốc chưa? – Mai Anh tỏ vẻ sợ sệt

- Nhắc mới nhớ! Đã kịp uống đâu, tính chờ mày nói xong rồi mới uống, tăng sông một thể - nó lôi một chai thuốc từ trong cặp ra

- Mày nói thật hay đùa thế? Thuốc gì vậy? – Mai Anh ngạc nhiên, thường ngày vẫn cứ trêu nó mua thuốc uống chữa thần kinh, ai ngờ nó mua thiệt

- Thuốc an thần… đi cùng với mấy đứa chúng mày mà không uống thuốc an thần chắc tao vào trại sớm

- Ý mày là sao hả con kia? – nó vừa dứt lời thì nhận ngay một cú đấm lên vai từ Phương

- Hơ… tao có nói gì đâu! Dạo này học nhiều, hơi mệt nên uống tí thuốc bổ thôi ý mà! – nó đổ mồ hôi lạnh

- Chắc không? Tao nhớ lúc nãy có đứa nào nói đi cùng tụi mình mà không uống thuốc an thần là vào trạiii ý nhỉ? Ai taaaa? – Chi ngân dài mấy chữ cuối

- Tao cũng nghe loáng thoáng, mà thôi mặc mấy người bình thường đi, chiều nay hội tâm thần tụi mình ra quán làm một chầu chè đê – Trang têm vào

- Tao thấy ý kiến này hay đấy! Để mấy người bình thường như cái An ở nhà – Mai Anh xen vào

- Ấy ấy… mấy vị đại nhân nói thế là không được rồi! “Em” có nói gì đâu? “Em” đang tự hào vì được làm quen với mấy vị đại nhân đây đấy chứ! – nghe nói tới đi ăn chè là mắt nó sáng hơn đèn pha

- Vậy sao? – Phương liếc nó

- Thật… thật… - nó gật đầu lia lịa – cho tao đi ăn với nha!!! – nó mở to mắt, chớp chớp

- Tha cho mày đấy! À … chuyện mày sao rồi Manh? – Phương quay sang phía Mai Anh

- Chuyện gì? Chuyện nào cơ? – Mai Anh đỏ mặt

- Cứ giả bộ hoài! Khai thật ra đi, rồi lần sau bọn tao còn biết đường mà giúp – nó huých huých tay Mai Anh

- Thì… cũng chỉ là làm hòa thôi mà… có gì đâu… với cả…. tặng quà sinh nhật thôi – Mai Anh ấp úng (t/g: cái bọn đó cũng kì ghê, chuyện thầm kín của người ta mà cứ bắt khai không!)

- Ghê nha… nhắc quà sinh nhật mới nhớ, nè – Trang đưa cho Mai Anh một chiếc hộp

- Cái gì vậy? – nhỏ thắc mắc

- Thì quà sinh nhật chứ còn gì nữa? Hôm qua chẳng phải là sinh nhật của mày sao? – Trang trả lời

- Của tao nữa – cái Chi cũng tặng quà cho nhỏ

- Cám ơn tụi mày nha! – Mai Anh có vẻ xúc động – Ê, còn chúng mày thì sao? – nhỏ quay sang nhìn nó với Phương

- Nhìn gì tụi tao? – nó dựa vào lưng ghế, Phương quẳng cái cặp lên cái bàn đằng sau

- Bộ chúng mày không có gì tặng tao sao?

- Bọn tao tặng quà cho mày từ lâu lắm rồi!

- Bao giờ?

- Cái thứ mà mày đang đeo trên cổ ý – nó vươn người dậy, kéo chiếc vòng từ cổ nhỏ ra – cái này này… - nó xoa xoa cái mặt vòng, công nhận Trí cũng khéo tay thật

- Tầm bậy tầm bạ không… cái này là của anh Trí tặng tao mà?

- Đúng là của Trí tặng mày – nó gật gù

- Chúng mày nói cái gì để tao hiểu đi! – đầu của Trang với Chi cùng xuất hiện một dấu hỏi khổng lồ, nhỏ An học nhiều quá nên lú rồi sao?

- Mày sẽ không tìm thấy cái thứ hai tồn tại đâu! – Phương cũng vươn người ra xem cái vòng của Mai Anh

- Là sao? – Mai Anh khó hiểu – Có đứa nào giải thích khuất mắc hộ tao không? Sao sinh nhật mà mấy đứa này toàn nói mấy câu hại não không vậy? – nhỏ hỏi Trang với Chi

- Chịu… - hai người lắc đầu

- Thật ra cái vòng này là do tao với An thiết kế ra, rồi tính là ra tiệm để làm quà tặng sinh nhật mày… - Phương giải thích

- Tự dung mày với ông Trí giận nhau, ảnh cuống quá, chẳng biết làm gì để xin lỗi mày cả! Thế là anh xin bản thiết kế về rồi nói là sẽ hoàn thành nốt sản phẩm! Mà phải công nhận, đẹp thiệt! – nó tặc lưỡi

- Thật sao? – ba đứa còn lại há hốc mồm

- Tất nhiên là thật rồi! Công sức 3 ngày 3 đêm của bọn tao đấy – nó đi tới khoác vai Phương

- Cám ơn nha! Chắc đây là sinh nhật vui nhất của tao đấy! – Mai Anh vội lau giọt nước mắt vô tình rơi từ khóe mắt

- Yên tâm đi, chắc chắn bọn tao sẽ tổ chức nhiều nhiều những sinh nhật vui hơn cho mày! – nó cười

- Uhm… - nhỏ gật đầu

- Ê ê cô vào, cô vào kìa, ổn định chỗ ngồi mau lên… - thằng Minh, đứa được cắt cử làm nhiệm vụ là đứng ngoài hành lang canh giáo viên đầu giờ và cả giờ chuyển tiết, hớt hả chạy vào báo tin

- Cả lớp đứng… - nó hô

- NGHIÊM… CHÚNG EM KÍNH CHÀO CÔ ẠAAAA

- Mời các em ngồi – cô Tâm, giáo viên chủ nhiệm lớp nó, ra hiệu cho cả lớp ngồi – trước khi vào tiết học thì cô có một tin vui và một tin buồn dành cho lớp mình, muốn nghe tin nào trước?

- Cả hai ạ! Là gì vậy cô? Cô nói nhanh lên đi cô! Em hồi hộp sắp chết rồi nè… - cả lớp nhao nhao lên, đấy cái lớp nó là thế đấy, cứ học thì y như rằng là im như thóc, nhưng mà hễ đụng tới tin vu- i hay hoạt động ngoại khóa gì là biến ngay thành cái chợ

- Tin buồn là tuần sau chúng ta sẽ thi nốt 4 môn cuối: Hóa, Anh, Toán và Văn – cô vừa mới thông báo là cả lớp đứa nào đứa nấy mặt ỉu xìu, như cái bánh tráng ngâm nước

- Cái đó tụi con biết rồi cô! Tưởng gì! Làm hồi hộp muốn chết – bắt đầu lên tiếng than vãn

- Còn tin vui… - cô Tâm ngân dài

- Là gì? Là gì ạ? – lại nhao nhao lên như cái chợ. Thiệt chứ cái lớp này mai sau khéo làm diễn viên hết, diễn đạt ghê

- Sau khi thi học kì, chúng ta sẽ có 2 tuần để chuẩn bị cho cuộc thi Đại Nghĩa’s got talent được tổ chức hằng năm

- YEAH!!!! – bùng nổ luôn, có đứa còn tung cả vở lên trên như kiểu trong lễ tốt nghiệp ấy, thái quá dễ sợ

- Nhưng đó là chuyện của tuần sau, còn tuần này thì làm ơn làm phước ôn thi giùm tôi cái! Anh chị nào có tư tưởng thi thố tài năng gì mà kết quả thi thấp thì liệu hồn nghe chưa – cô vừa nói, vừa nở một nụ cười rất tươi nhưng ai cũng lạnh hết cả xương sống: ôi trời, một lời nói ẩn chứa biết bao nhiêu hàm ý…