Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 116: Sự thật (1)




Try, try, try... điện thoại Phương reo lên

- A.lô... - nhỏ cùa lấy cái điện thoại

- Em vẫn còn đang ngủ hả? - Hải hét ở đầu dây bên kia - Không nhớ lịch hẹn hôm nay sao?

- Cái gì? - nhỏ hốt hoảng, ngước lên nhìn đồng hồ, thật tình là... - NÀY! Minh Hải, bộ anh bị khùng hả? 9h mới tới giờ hẹn mà 6h sáng anh đã làm phiền giấc ngủ của tôi là sao hả? - nhỏ rít lên, ôi cái giấc ngủ ngàn vàng của nhỏ, bị 1 tên heo mập phá tan tành

- Anh...xin lỗi... anh chỉ muốn nhắc em nhớ thôi mà... em ngủ tiếp đi, lát mình gặp nhau ngoài chỗ hẹn - Hải cười trừ rồi cúp máy. Tại hôm nay hẹn được nàng đi cafe cùng nên bị phấn khích đó mà. Mọi hôm thì ngày nghỉ cứ phải tầm 1, 2h chiều mới chịu bình minh, nhưng hôm nay chắc do hồi hộp quá hay sao mà 5 rưỡi sáng đã thấy ra ban công tập thể dục rồi. Chết vì gái mà

- Đồ thần kinh - Phương bực dọc, thở hắt một cái rồi ngóc đầu dậy - Đánh thức kiểu thế thì còn ngủ nghê gì nữa!

.

- Là lá la... Em ơi suốt đêm thao thức vì emmmm - mới sáng sớm đã hát hò om sòm - Ủa, cái rao cạo râu mình đâu rồi nhỉ? - Hải mò mò cái khay đựng đồ

- Đây rồi! - Hải rạng rỡ vì tìm được cái rao cạo râu

- Cái... Nhóc con này, lại để quên mấy thứ này ở đây... lúc nào cũng như trên mây - Hải lắc đầu, rồi cất đồ vào trong 1 cái hộp nhỏ, tiếp tục "hành trình" vịt hóa soái ca

...

- Phim hay thiệt đó! Phải công nhận là cách suy luận của thám tử đó đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt mà! – Phương vẫn xuýt xoa về bộ phim ban nãy

- Đúng đó! Mấy cái thiết bị công nghệ trong đó nhìn cũng sướng mắt luôn! – Hải đồng tình – À, mà em có muốn đi ăn chút gì đó không?

- Em cũng không đói lắm! – nhỏ lắc đầu

- Vậy là quán café ngồi ha?

- Cũng được

- Vậy thì đi thôi, gần đây có một quá café cũng ngon lắm – Hải dẫn đường

.

.

- Cho 1 sinh tố bơ 3 sữa 1 đường và 1 miếng tiramisu cỡ vừa - Hải order giúp nhỏ

- Anh chị đợi 1 lát – anh phục vụ ghi ghi vào một mảnh giấy nhỏ rồi quay đi

- Nhớ em thích ăn gì luôn kìa – Phương cười

- Anh não thánh mà – Hải tặc lưỡi. Gớm nữa, gần 3 chục lần đi chơi với ổng thì tới 29 lần nhỏ kêu món như vậy, không nhớ thì là não heo chứ não thánh giề

- Tùy anh thôi! – Phương thở dài, bệnh tự nhận mình giỏi của tên này lại lên level rồi!

- À, đúng rồi – Hải chợt nhớ ra điều gì, lấy từ trong túi quần ra 1 chiếc hộp hình vuông màu trắng nhỏ nhỏ

- Ớ - sao anh có cái này vậy? – nhỏ ngạc nhiên

- Không phải em để quên ở nhà anh sao? Anh thấy nó trong cái giỏ ở vệ sinh tầng 1 á

- Đúng là của em rồi! Xin lỗi, em hơi vô ý

- Đi đâu vứt đồ ở đó

- Không phải là anh nhặt được rồi sao? Cám ơn nha!

- Cám ơn suông thế thôi hả?

- Biết rồi biết rồi! Tuần sau qua nhà em lấy vest được chưa?

- Anh cám ơn trước ha! Uống sinh tố với ăn bánh đi! - Hải sung sướng

- Cám ơn – nhỏ bĩu môi, chỉ thế là nhanh. Chả là mấy tuần trước Hải có nhờ nhỏ làm cho 1 bộ vest để diện, nhưng có năn nỉ thế nào nhỏ vẫn không đồng ý. Sẵn chuyện này, bắn luôn mũi tên, may sao mà trúng đích...

- Dạ, con nghe ba

- Con tính thế nào về đề nghị của ba?

- Con vẫn chưa nghĩ thông, cho con thêm chút xíu thời gian nữa đi

- Không còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này nữa đâu! Con phải suy nghĩ thật kỹ vào. Khó khăn lắm ta mới sắp xếp 1 suất học bổng giành cho con, nên nhớ, nó ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của con đó!

- Con biết ạ...

-Con phải cân nhắc thật kĩ... xem thứ níu kéo, có đáng để mình phải đánh đổi cả tương lai mình không! Hiểu chứ?

- Con sẽ suy nghĩ thật kĩ

- Vậy ta cho con thêm 2 ngày nữa, cho 1 câu trả lời. Được không

- Dạ được

- Vậy con ngủ đi, ta cúp máy đây

- Con chào ba

...