Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 107: thi võ (3)




Đồ đủ cả chưa? - Đức hỏi nó

- Xong hết rồi, xe tới chưa anh? - nó gật đầu

- 5 phút nữa, em nói mọi người chuẩn bị đi

- Dạ được

Hôm nay là bán kết tất cả đều khá căng thẳng. Thường thì nó sẽ không quan tâm tới kết quả của những cuộc thi, nhưng lần này thì khác, 1 lần hiếm hoi nó muốn giật được giải vô địch để chứng tỏ cho mọi người thấy, biết võ thuật không có gì là sai trái cả

Các cuộc đấu rất gay cấn, ai cũng đều giỏi cả, tuy nhiên, thi võ ngoài dùng lực, phải dùng cả trí. 12 người nhóm nó leo dần lên từng bảng với thế lực giảm dần. Để tới bảng áp chót chỉ còn nó, Đức và 2 người nữa. Phần thi của nó kết thúc khá nhanh, 3 phút với 3 đòn, đối thủ không gượng dậy nổi, cũng phải, nó ra tay khá thẳng. Nó ngó sang phía Đức quan sát xem đối thủ của mình ở vòng chung kết là ai

- Ya... - tên kia giơ 1 đòn knock out, quật ngã Đức

- 1..2..3..4.. - trọng tài bắt đầu đếm

- Cố lên anh - nó lo lắng

- 10...Cách...cách... Nguyễn Văn Tường thắng - trọng tài tuyên bố, vô vọng, Đức không thể gượng dậy

- Anh có sao không? – ngay vừa công bố xong, nó chạy vội lên sàn đỡ Đức dậy

- Khụ khụ… không sao… tên đó khỏe quá – Đức vã mồ hôi

- Đi, em dìu anh xuống dưới – nó đỡ Đức dậy

- Anh có sao không? – mọi người trong nhóm lo lắng chạy lên giúp 1 tay

.

- Uống chút nước đi anh – nó đưa cho Đức 1 chai nước mở sẵn

- Chung kết, em phải cẩn thận, đừng coi thường hắn – Đức nói nhỏ

- Yên tâm đi, em sẽ cẩn thận – nó gật đầu



Từ hôm bỏ nhà đi, nó vốn đã ít nói, hôm nay còn kiệm lời hơn. Từ sáng tới giờ mặt không có chút cảm xúc, nhìn trông như người vô hồn… khiến cho mấy đứa như cái Phương, Mai Anh, Chi và Trang cũng chả dám lại gần. Buổi học vừa kết thúc khi hồi trống cuối buổi chiều vang lên, nó lẳng lặng đeo cặp, bỏ lên sân thượng – nơi mà nó cho là yên tĩnh nhất trong ngôi trường náo nhiệt này.

Lên trên đó, ngắm trời, ngắm mây, ngắm sân trường, ngắm cây cỏ xung quanh mà sao lòng nó nặng trĩu, để rồi những giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Sao dạo này nó rơi lệ nhiều thế? 1 sự mạnh mẽ bên trong nó bấy lâu nay đâu rồi? Để thay vào đó là sự trống trải, cô đơn, buồn bã?

- Đừng khóc… sẽ xấu đó – Huy Anh nhẹ nhàng đứng cạnh, đưa cho nó chiếc khăn tay

- Anh sẽ không chê mà đúng không? – nó nhận lấy cái khăn tay

- Tất cả mọi người khóc đều xấu, em thì ngược lại. Nhưng anh vẫn thích lúc em cười hơn, thật dễ thương – Huy Anh nói

- Vậy để lúc khác em sẽ cười thật đẹp cho anh xem. Còn bây giờ thì em cười không nổi đâu…

- Không cười nổi cũng không thể khóc được. Nín mau đi, dạo này em mít ướt quá đấy! – Huy Anh gạt những giọt nước mắt đang lăn ngày 1 thưa dần

- Em có chuyện muốn nói với anh… - nó ngập ngừng

- Em nói đi

- Sự thật là ngay từ phút đầu gặp mặt em như bị ngoại hình cũng như giọng hát của anh làm cho mê mẩn… Sau này có duyên, chúng ta thường xuyên gặp nhau, và em đã từng tự nhủ rằng, mình phải bước được tới trái tim anh… - nó thổ lộ - Chính vì vậy, em luôn tìm đủ mọi cách để được tiếp xúc, cũng như ở cùng anh. Em không thể quên được những lúc ở cùng anh…thật hạnh phúc… Anh luôn xuất hiện những lúc em vui, thậm chí là cả những lúc em buồn. Có thể anh chỉ cảm thấy đó là sự trùng hợp, nhưng em rất vui… Ngày hôm nay, em quyết định sẽ nói hết những điều ấp ủ trong lòng. Em…thích…anh

- … - Huy Anh bất ngờ trước những lời nói ban nãy

- Anh có thể trở thành bạn trai của em được không? – nó căng thẳng, so với lúc đợi chờ kết quả thì bây giờ nó ngộp thở hơn nhiều

- Anh xin lỗi… anh không thể chấp nhận lời đề nghị này được – Huy Anh từ chối

- … - nó lặng đi, nhưng cũng không bất ngờ cho lắm. Anh ý đẹp trai, học giỏi lại tài hoa như thế, chắc chắn sẽ không động lòng trước nó đâu, tất cả chỉ là nó ảo tưởng mà thôi – Không sao… anh có quyền được từ chối mà… xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh…

- Anh xin lỗi…

- … - nó ôm chầm lấy Huy Anh – cám ơn anh vì thời gian qua đã luôn giúp đỡ em. Hi vọng sau ngày hôm nay, ta vẫn có thể như mọi khi, trở thành bạn tốt nhé! – nó buông Huy Anh ra rồi quay lưng bỏ đi mà trong lòng trực khóc

- Làm bạn gái anh nhé! – Huy Anh ở phía sau cất lời khiến nó ngỡ ngàng, giật mình quay lại, không tin vào những điều tai mình vừa nghe

- Anh… mới nói gì? – nó lắp bắp hỏi lại

- Người bị cuốn hút bởi ngoại hình cũng như giọng hát phút đầu gặp gỡ phải là anh… Những lần gặp gỡ tưởng như có duyên nhưng thật ra hoàn toàn là do anh cố ý sắp xếp… Người luôn tìm cách được tiếp xúc phải là anh… Người luôn tự nhủ phải khiến cho em động lòng phải là anh… Người thấy vui vẻ và hạnh phúc mỗi lúc ở cùng em phải là anh… Chính vì vậy, người chủ động tỏ tình… phải là anh… Em sẽ đồng ý chứ? – Huy Anh tiến tới gần, nắm lấy 2 bàn tay nó

- Em… - biết nói gì đây?

- Em hoàn toàn không giống như những cô gái khác: trong sáng, vô tư, hồn nhiên, nhưng lại rất sâu sắc… khiến cho người ta không thể quên được, và anh cũng vậy, cũng ngày nhớ đêm mong về người con gái đó. Liệu em sẽ cho anh cơ hội để thực hiện được ước mơ của mình là chinh phục được cô gái đó không?

- Em hoàn toàn đồng ý… cám ơn anh – nó nghẹn ngào

- Anh sẽ khiến em thật hạnh phúc – Huy Anh ôm chặt nó vào lòng

- Em sẽ không bao giờ hối hận về quyết định này của mình – nó cười

- Cám ơn em – Huy Anh nhẹ nhàng hôn lên trán nó



- Tao về rồi đây – nó đặt cặp lên ghế sofa

- Khách quý nào đây? – ba Mai Anh từ trên lầu đi xuống

- A… ba Quang… con chào ba – nó nhanh nhẹ cúi chào

- Chào con, sao đột nhiên lại qua đây ở vậy? Bên kia đuổi con sao?

- Ba cứ coi như vậy đi ạ… cho con trú tạm mấy hôm

- Cái con bé này, nếu ba con đuổi thì qua đây, ba nuôi con cả đời – ông xoa đầu nó

- Ai mới là con gái ruột của ba vậy? – Mai Anh nhăn nhó ngồi cạnh ba Quang

- Đương nhiên là con rồi

- Ba còn nhớ được vậy là con vui rồi

- Vớ vẩn… thôi, hai đứa vào ăn cơm đi, chắc đói lắm rồi phải không? – ba Quang dẫn 2 đứa đi về phía nhà bếp

- Dạ vâng – nó với Mai Anh gật đầu

.

- Ăn tự nhiên đi con – ba Quang gắp cho nó 1 miếng thịt rán

- Dạ con cám ơn – nó cười

- Thưa dì con mới đi học về - Đức đi từ ngoài cửa vào bếp – Ơ… - ngỡ ngàng khi nhìn thấy ba mình

- Anh Hai về rồi, ngồi đi, em lấy cơm cho anh – Mai Anh nhận ra được sát khí ngầm giữa ba mình và Đức nên vội vàng giảng hòa

- Cám ơn – Đức ngồi xuống

Nó, Mai Anh với ba Quang đang cười nói vui vẻ, Đức vừa ngồi xuống bàn ăn là không khí trùng hẳn xuống. Cả bữa tối chẳng ai nói với câu nào, cứ lặng lẽ mà ăn.

- Con mời ba ăn trái cây – nó đưa cho ba Quang 1 dĩa dưa hấu

- Cám ơn con – ba Quang nhận lấy

- Hai ăn đi nè – Mai Anh cũng đưa cho Đức 1 dĩa

- Sao bữa nay mày tốt quá vậy? – Đức cọc cằn

- Sáng mới mưa to mà – nhỏ thản nhiên đáp

- Đức này, dạo này con sống ra sao? Có chỗ ăn, chỗ ngủ đàng hoàng chứ? – ba Đức hỏi anh

- Không cần không giả nhân giả nghĩa đâu. Đã khi nào ông quan tâm tới tôi đâu? – Đức nói lại

- Con là con ba, thì đương nhiên ba phải quan tâm con rồi. Chỉ là khi trước bận quá, không có thời gian để chăm sóc các con. Bây giờ ba về Việt Nam ở hẳn, sẽ dành toàn bộ thời gian để chăm sóc 2 đứa – ba Quang nói

- Đừng biện hộ nữa đi. Trước mặt tôi đừng nói những lời như vậy, mắc ói lắm

- Sao con có thể nói như thế được?

- Thế tại sao tôi không thể nói được? Ông không cảm thấy có lỗi và day dứt sao? Năm xưa lúc khó khăn, ông ở đâu? Lúc mẹ con tôi gặp nạn, ông trốn đi đâu? Rồi bây giờ ông trở về giả làm người tốt hả? Tôi khuyên ông, tháo mặt nạ ra đi

- Anh Hai

- Con…

- Tôi không có người ba như ông, thật khó chịu khi phải nhìn thấy mặt ông – Đức nói rồi bỏ ra ngoài

- Ơ kìa… anh Đức – nó chạy theo

.

.

- Này… sao đang yên đang lành lại bỏ đi thế? – nó chạy mãi mới đuổi kịp đi, chân thì đã dài, lại còn chạy nhanh nữa chứ

- Em về đi – Đức trầm xuống

- Phũ vậy? Đuổi thẳng cổ luôn hả? – nó hóm hỉnh

- Không có

- Không có thì lại đây ngồi đi, có chuyện gì thì cứ nói với em này… giữ trong lòng lâu không tốt đâu – nó kéo Đức lại chiếc ghế đá gần đó

Vậy là Đức nói nó nghe đủ thứ chuyện, nào là hận, rồi thì ghét, không ưa… Bao nhiêu lời lẽ xấu đều được anh mang ra để bêu rếu ba mình

- Đã khi nào anh nghĩ tới cảm nhận của ba mình chưa? – nó hỏi, cắt ngang lời Đức

- Ông ta mà cũng có cảm nhận riêng sao?

- Ba anh không phải là người sao? Đương nhiên là có rồi

- Anh không tin ông ta đâu… làm bộ làm tịch

- Vậy chi bằng mình tự kiểm chứng thôi – nó rút điện thoại ra, bấm bấm vài cái

- Em làm gì vậy?

- Nếu anh đã không thể tự tìm hiểu thì em sẽ giúp anh – nó bật loa ngoài – Alo, ba ạ..

- An hả? Con tìm thấy thằng Đức không?

- Dạ không, con chạy mấy vòng mà chẳng thấy anh ý đâu. Mà ba yên tâm đi, anh Đức biết võ mà, sẽ không cso chuyện gì đâu

- Sao không lo được? Rất lo là đằng khác. Trời tối như thế này ra ngoài đường, dù là biết võ đi chăng nữa thì vẫn gặp nguy hiểm, không thể lường trước được – ba Đức bồn chồn

- Nhưng tại sao ba lại quan tâm anh ý như vậy? Con nghe Mai Anh nói ba rất ghét anh ý sao?

- Tại sao lại ghét? Ba cách xa nó là muốn nó từ từ chấp nhận người ba này… nhưng không ngờ lại khiến nó càng xa lánh ba hơn

- Con vẫn luôn thắc mắc, tại sao ba lại bỏ mẹ con anh Đức mà đi?

- Đó chỉ là 1 giây phút lầm lỡ và để rồi ta phải sống trong sự cắn rứt lương tâm suốt gần 20 năm qua… - ông bắt đều kể - Ta và bà ý rất yêu nhau, đã từng thề non hẹn biển… Chúng ta sống rất hạnh phúc, đúng là 1 mái nhà tranh, 2 quả tim vàng. Nhưng rồi ta nhận ra rằng ta phải cố gắng làm việc để lo cho mẹ Đức một cuộc sống khấm khá hơn, không thể khiến bà ấy khổ theo mình được. Vậy là ta cố gắng làm việc, làm ngày đêm, và ông trời cũng không phụ ta, chỉ vài năm sau, ta đã có được 1 cơ ngơi vững chắc. Và khi đó niềm vui như được nhân lên gấp vạn lần khi bà ấy có tin vui… ta vui lắm… cứ ngỡ như mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng nào ngờ, ta lại bị 1 kẻ khác lừa, mắc vào cuộc tranh giành quyền lực lúc nào không hay, để rồi công ty phá sản, phải bán nhà mà vẫn không trả hết nợ. Bất đắc dĩ, để bảo toàn cho hai mẹ con, ta buộc phải để họ về nhà nội sống và tiếp tục bôn ba để kiếm tiền trả hết số nợ. 15 năm sau, ta vực lại được sự nghiệp và về nước, và bấy giờ, ta mới biết được, mình còn có 1 đứa con gái nữa, là Mai Anh; và khỏi phải nói, ta sung sướng tới nhường nào. Chính giây phút đó, ta cũng tự nhủ là phải bù đắp cho chúng, vậy là càng đâm đầu vào kiếm tiền, nhưng ngờ đâu, lại vô tình tạo ra khoảnh cách giữa cha con. Ta hối hận lắm, nhưng có lẽ đã muộn. Thằng Đức nó hận ta, ta hiểu, nhưng nó không cho ta cơ hội để giải thích… giá chi mà nó có thể dành chút thời gian nghe ta tâm sự… cho ta cơ hội để thực hiện nghĩa vụ của 1 người cha… thì tốt biết mấy… Nếu con tìm được nó, khuyên nó về nhà giúp ta, ta sẽ cho nó được tự do mà sống… - ông nói khiến cho không chỉ Đức, mà ngay cả nó cũng khóe mắt cay cay – Con giúp ta được không? Có lẽ nó sẽ nghe lời con nói

- Con sẽ không khiến ba phụ lòng đâu – nó trả lời rồi cúp máy – Anh nghe rồi chứ? – nó quay sang Đức

- Tất cả… đều là giả dối – Đức nghẹn ngào – Tại sao lại như thế? Tại sao ông ta cứ sống giả dối như thế? Tại sao ây giờ ông ta mới nói?

- Anh… bình tĩnh đi – nó an ủi

- Anh… cũng rất nhớ ba mà. Anh cũng rất thương ba mà… nhưng mà… nhưng mà…

- Không cần giải thích, em hiểu mà…

- Tất cả là lỗi của anh, do anh cố chấp, do anh bạo thủ… và suốt bao năm nay anh phải sống trong thù hận và ghen ghét

- Vẫn chưa muộn để anh sửa chữa lỗi lầm đâu

- Anh không đủ can đảm để làm chuyện đó đâu

- Đừng nói vậy, ba sẽ hiểu thôi mà! Mình về thôi, đừng để ba phải đợi lâu – nó kéo Đức đứng dậy

- Nhưng mà…

- Đừng nhưng nhị gì hết, anh trở nên hèn nhát từ khi nào thế? Mau lên, đây là mệnh lệnh của đại ca: về nhà mau – nó cứ thế mà lôi Đức về