Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 104: Du lịch (4)




Nó đưa Phương ra một góc thuyền ngồi, an ủi nhỏ; còn Tiên thì giúp nhỏ làm dịu cái chân đang đơ cứng vì chuột rút . Mới trở về từ phủ Diêm Vương, ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết nên nhỏ vẫn chưa thể hoàn hồn. Trong khi đó, Mai Anh với mọi người bắt đầu màn tra hỏi 3 đứa nhóc kia. Hóa ra là 3 đứa, 1 đứa lớn nhất là lớp 8, 2 đứa còn lại học lớp 7; muốn đi tàu biển nhưng ba mẹ không cho, nên sáng sớm trốn người lớn tự lái tàu ra biển, nhưng ai ngờ không điều khiển được tốc độ, tàu đâm vào đá ngầm nên thuyền bị chìm rồi lật do mấy đứa hoảng sợ, ngồi tụ lại 1 góc.

Tàu vừa cập bờ là nhiều người chạy ùa tới

- Con tôi… có sao không? – ba mẹ của mấy đứa nhóc kia lo lắng chạy tới

- Con không sao – mấy đứa đó lắc đầu

- Cám ơn các cháu nhiều lắm! – mấy cô chú đó lại chỗ nó cúi đầu cám ơn

- Dạ không có gì đâu ạ! Chuyện nên làm ạ! Lần sau cô chú nhớ nhắc các em cẩn thận – nó tươi cười

- Cám ơn anh chị đi con

- Em cám ơn anh chị ạ!

- Không có gì, lần sau nhớ cẩn thận nghe chưa? – Huy xoa đầu đứa lớn nhất

- Dạ vâng ạ!

- Cô chú về nhé! Cám ơn các cháu rất nhiều

- Vâng ạ

- Để tao đỡ mày vào – Mai Anh dìu Phương

- Cám ơn mày – Phương giọng đều đều

- Bạn vè, khách sáo làm gì? – nó cũng chạy lại giúp

- Về phòng cất đồ, rồi đi ăn sáng – Tiên nói

- Vâng – mấy đứa con gái gật đầu

.

- Mày có đi được không? – nó hỏi

- Hơi đau một xíu, nhưng vẫn đi được – Phương trả lời

- Tới nhà hàng ăn sáng đi – Mai Anh nói

- Chúng mày đi đi, tao không đói, tao ra bờ biển ngồi một lát – Phương quay đầu đi

- Tại sao lại thế? – Mai Anh tính ngăn nhỏ

- Kệ nó đi, nó vẫn chưa tỉnh hẳn đâu – nó nói – Đi thôi, đừng để mọi người chờ

.

- Hóa ra là ở đây… – vừa mới nghe Đức kể chuyện ban nãy, Hải chạy vội đi tìm nhỏ. Chạy mấy vòng quanh resort, mãi Hải mới nhìn thấy Phương đang ngồi bần thần trên 1 chiếc ghế nhìn ra biển

.

- Uống chút chanh mật ong ấm này đi… em sẽ thấy đỡ hơn đấy – Hải đưa cho Phương cốc nước vừa mới đi mua

- Cám ơn anh – nhỏ ngước lên nhận lấy

- Có muốn đi loanh quanh không? Anh dìu em đi – Hải ngồi xuống cạnh nhỏ

- … - nhỏ lắc đầu

- Không cần phải sợ đâu… bây giờ tất cả đều ổn rồi mà… yên tâm đi – Hải quàng tay lên vai nhỏ, vỗ nhẹ an ủi

- Thật sự là em rất sợ… Em nghĩ là không thể gặp được mọi người nữa rồi… Chân tự nhiên bị chuột rút rồi co lại, rất đau, em không thể cử động được… sợ…sợ lắm… - nhỏ giọng như nghẹn lại khi nhớ lại chuyện ban nãy

- Đừng nhớ tới những chuyện đau buồn nữa… quên hết đi – Hải ôm chầm lấy nhỏ

- Em sẽ cố - nhỏ khá bất ngờ

- Cô gì ơi… cô có thấy Nhật Phương đanh đá hằng ngày đâu không? – Hải với với

- Anh… bảo ai đanh đá hả? – nhỏ đấm vào ngực Hải

- Ai da… mạnh tay vậy? Thế để anh hỏi lại

- Cho anh 1 cơ hội đấy

- Có ai thấy bà xã bé nhỏ của tôi đâu không?

- Ai… ai.. là bà xã bé nhỏ của anh chứ? – nhỏ đỏ mặt quay đi chỗ khác

- Hay là vợ yêu?

- Anh… đừng nói luyên thuyên nữa...

- Ừ thì thôi. Vậy thì Nhật Phương xinh đẹp, Nhật Phương duyên dáng, Nhật Phương hiền lành, Nhật Phương hiền thục, Nhật Phương đảm đang, Nhật Phương là tuyệt sắc giai nhân… được chưa? – Hải làm mấy điệu bộ đáng yêu

- Dẻo miệng quá đi – nhỏ cười

- Em vui là được rồi! Mình đi ăn chút gì đi, anh hơi đói

- Cũng được – nhỏ gật đầu

- Đi thôi – Hải đỡ nhỏ dậy

.

- Thấy chưa? Em nói là 2 người đó có tình ý với nhau mà! – mấy đứa chúng nó chui ra từ bụi rậm

- Đúng là chỉ có Hải mới có thể làm cho Phương vui được – Đức nói

- Trông ngố ngố vậy mà dỗ gái cũng dày dặn kinh nghiệm lắm! – Trí têm vào

- Khi nào thì tỏ tình nhỉ? – Mai Anh tò mò

- Mà có ai thấy Trang, Đạt, Chi với anh Long đâu không? – nó ngó nghiêng

- Chịu... chắc là kiếm chỗ nào bày tỏ trái tim rồi – Huy nói

- Hắt xì hơi… - Trang với Đạt cùng hắt hơi

Chiều hôm đó cả lũ rủ nhau đi thả diều rồi đi tắm biển. Chỉ có Phương với Hải thì ngồi trong vườn, Hải giải thích cho nhỏ về cái phần mềm anh đang thực hiện và nhỏ có vẻ là… chẳng hiểu gì cả.

3 hôm ăn chơi xả láng ở Phú Quốc kết thúc, ngày mai phải trở lại đi học nên hôm nay mọi người phải về lại Sài Gòn mặc dù ai cũng tiếc nuối cả.