Cửa xe mở ra, hai gã nam tử một trước một sau bước ra.
Lúc này mưa vừa ngừng, gạch xanh ở trạch viện còn ướt sũng, tường che im ắng có cẩm đang mọc lan tràn, xung quanh trước mắt đều là màu xanh biếc.
Nam tử đi phía trước cầm trong tay một hộp gấm dài, thân mặc bộ trường sam màu thiên thanh, trên dưới chân giày da bóng lưỡng. Tuy rằng là cách ăn mặc cũ, nhưng bởi vì dáng người cao gầy, phái đoàn mười phần, cũng có vẻ khí thế phi phàm. Hắn đứng ở cửa, rất xa nhìn vào trong một cái, mới xoay đầu nói với một nam tử mặc quân phục khác.
– Vào thôi.
Nam tử khác vừa đi theo bước chân hắn, vừa nhỏ giọng nói thầm.
– Đã nói rồi … Đợi cha ngươi lại giáo huấn ta, ngươi phải đỡ giúp ta.
Nam tử phía trước nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy hắn mi mục trong sáng, mũi cao ngất, da trắng nõn, tuổi nhìn như xen khoảng ba mươi đến bốn mươi. Hắn nghe vậy thoáng mỉm cười, nụ cười này, lại lộ ra vài đường nếp sâu ở khóe mắt.
– Đi thôi… Yên tâm, có cái gì Tam gia đều thay ngươi đỡ.
Hắn vừa nói, vừa đưa hộp gấm cầm trong tay qua.
– Ngươi cầm, đợi nhìn thấy mặt ông già thì nói là ngươi chuẩn bị.
– Đ***, bố có thể chuẩn bị thứ này? … Ông già nhà ngươi so với quỷ còn tinh, nói dối thế này ổng cũng có thể tin?
– Mặc kệ ông già nghĩ thế nào, đây trên mặt đều là lễ phép của ngươi …
Nói tới đây, nam tử chớp mắt, trên mặt đột nhiên toát ra một tia bướng bỉnh, trong chốc lát cả người nhìn như trẻ tuổi rất nhiều.
– Ông già thân thể không tốt, tâm tình hiển nhiên buồn bực, lấy ít đồ dỗ cho ổng vui, cũng là ngươi con dâu nên làm cố …
Hắn một câu chưa nói xong, một nam tử khác đột nhiên giơ chân lên, đạp hắn một cước.
– Con dâu… Đ*** đại gia ngươi! Bố là đại gia ngươi!!
…
Tạ Chủ tịch vặn hai thọ mày thật dài, đảo ánh mắt quan sát nhi tử một cái, ho khan một tiếng.
– Đã về rồi, ngồi đi… Lý Tướng quân cũng rảnh rổi đến xem lão già ta? Đều mời ngồi.
Lý Hổ vài năm này số lần nhìn thấy Tạ Chủ tịch có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần gặp mặt luôn sẽ bị lão thao thao bất tuyệt, lời nói thấm thía dạy bảo, khiến cho nay vừa thấy lông mi trắng lão già rũ mắt liền thấy khẩn trương. Cứ cảm giác cặp mắt đó tuy rằng ngay cả mí mắt đều giãn ra, nhưng ngẫu nhiên nhíu, cũng là tinh quang chíu chíu bắn thẳng tới.
Hắn kiên trì nở một nụ cười với Tạ Chủ tịch, đưa hộp gấm trong tay tới trước mặt lão già.
– Bá phụ, đây là cho ngài… Ngài mang một bức cổ họa, gọi cái gì… Hàn… Hàn… Tẩy Táo*… đồ.
*tắm rửa.
Tạ Chủ tịch bất động thanh sắc chuyển hướng nhi tử, nhìn thoáng qua. Tạ Viễn thần sắc trấn định tự nhiên, mỉm cười.
– Hàn Hi Tái Dạ Yến đồ.
Tạ Chủ tịch mới gật gật đầu, từ trong lỗ mũi phun ra một luồng khí.
– Làm phiền rồi, giá xa xỉ đi? … Lão phu kẻ sắp xuống mồ, cũng không để ý mấy thứ này.
Lý Hổ “Ha ha” cười gượng hai tiếng.
– Không phí tiền không phí tiền, chỉ cần lão già ngài xem vui vẻ, chút ấy tính cái gì.
Tạ Chủ tịch “Hừ” một cái.
– Vui vẻ…
Lão vốn định nói. ‘Lão phu sinh nghịch tử, từng tuổi này ngay cả hậu nhân cũng không có, có cái gì đáng giá vui vẻ?’ Dừng một chút, lại rốt cục nuốt xuống những lời này, sửa là.
– Các ngươi đồng tâm đồng đức, giúp đỡ lẫn nhau, lão phu đương nhiên vui vẻ… Đây là mới từ Sơn Đông lại đây đi, bên đó tình thế thế nào?
…
Trong lúc nhất thời ba người tán gẫu chuyện dựng nước, Tạ Chủ tịch cảm thấy hiện giờ chính phủ Quốc dân tình thế rất tốt, ngày một ngày hai sẽ quét dọn đám Cộng phỉ. Con của lão lại cho rằng Cộng đảng thực lực sâu không lường được, lúc này còn chưa kết luận được, hai bên xem thế nào mới là thượng sách. Về phần “Con dâu” kia, càng riêng xem trọng bên Cộng đảng. Trên thực tế, hắn đã sớm bắt được liên lạc với tổ chức, biện xưng bản thân năm đó là vì xuất phát đại cục “Mặt trận thống nhất kháng Nhật”, thời khắc đặc biệt, bất đắc dĩ trái với kỷ luật, không cố ý phản đảng. Có lẽ là bởi vì thanh danh anh hùng kháng Nhật bên ngoài của hắn, tổ chức trả lời cũng có chút khách khí, rất có con đường vãn hồi. Nhưng giờ phút này hắn ngồi ở đây, mắt nhìn Tạ Chủ tịch, tròng mắt xoay tròn chuyển vài vòng, lại lớn tiếng phụ họa nói.
– Bá phụ nói quá đúng! Cộng… tặc… kia, đều là một ít nông dân gạo kê với súng trường, b… Ta từng cùng ở với bọn họ, biết chi tiết bọn họ nhất! Phi cơ đại pháo trước mặt, hoàn toàn không phải là đối thủ… Hahahaha!
Hắn cười lớn xoay đầu, thì thấy Tạ Viễn nhìn chăm chú vào mình, trên mặt một bộ tựa tiếu phi tiếu, không khỏi nụ cười bị cứng lại, ho khan một tiếng, nghiêm mặt hồi phục khuôn mặt nghiêm nghị.
…
Tán gẫu không bao lâu, Tạ Chủ tịch liền choáng váng đầu hụt hơi, vì thế dừng lại uống một liều thuốc. Lý Tướng quân thì ở bên cạnh giúp bưng nước đưa thuốc, vì thế đợi lão già trở về phòng nghỉ ngơi, khi chỉ hai người ngồi ở phòng khách, Tạ Viễn thản nhiên nói câu.
– Nhìn không ra, Lý Tướng quân còn rất biết làm trưởng bối vui, quả nhiên hiền lương.
Lý Hổ sửng sốt, đang muốn nói chuyện, bà Năm sang đây, mặt tươi cười mời bọn họ vào nhà ăn, nói là cơm chiều đã dọn xong, cứ đi ngồi trước, lão già nghỉ một chút liền ra.
Lý Hổ thế này liền đứng dậy, cùng Tạ Viễn đi vào nhà ăn. Vừa đi, hắn vừa ở trong lòng yên lặng tính.
– Hiền lương ? … Lời này nghe lên… Sao cứ thấy có chỗ nào không đúng?