Lý Hổ xách con vịt nướng, tỉnh tỉnh mê mê trở về nơi ở.
Kỳ thật tiệc chiêu đãi có cung cấp cơm điểm tâm, nhưng hiện giờ bất luận thế nào hắn cũng nghĩ không ra mình từng nếm chưa. Chỉ biết là lúc rời đi, vẫn là đói đến tim đập loạn, vì thế dọc đường rẽ vào phố Hoa Lầu, gọi một chén hồ canh phấn, một lồng thang bao.
Trong hơi nóng hôi hổi, hắn cởi xuống bịt mắt, dùng sức xoa xoa con mắt mù. Chỉ cảm thấy con mắt này vừa ngứa lại đau, gần như khó chịu đến ra nước mắt.
Đây chẳng qua là ảo giác mà thôi, con mắt trái này của hắn đã sớm khô cứng lại, không thể chảy nước mắt nữa.
Lý Hổ từng miếng từng miếng ăn xong bao thang, dùng tay áo lau miệng dầu, phát hiện mình vẫn là đói đến tim đập loạn, vì thế lại đi mua một con vịt nướng, bao trong giấy dầu, một mình xách về tới chỗ ở không có một bóng người.
Một con vịt nướng đủ ký, cánh tay hắn không xài được, lại không thấy cầm mệt. Nhưng không biết sao, đêm nay mọi thứ hắn đều cảm thấy chậm chạp, ngoại trừ trong dạ dày, như thiêu như đốt kêu đói.
Trở lại trong phòng, cũng không đi lấy bát đũa, lập tức ngồi cạnh bàn tròn nhỏ, hai tay nâng lên con vịt há miệng liền cắn. Đây là con vịt ngon, béo mập mạp, vừa cắn cả miệng mỡ. Hắn “Bẹp bẹp” gặm nửa ngày, mãi đến khi biến nó thành một bộ xương vịt, vẫn chưa đủ đem xương đặt ở giữa răng,“crốp crốp” nhai hết, mới rốt cục ngừng miệng.
‘M* n*, cuối cùng cũng no rồi!’ Hắn vỗ vỗ bụng tròn trịa, thấy dầu gì lửa đói xem như đi xuống.
…
Nửa đêm, Lý Hổ ngồi trên bồn cầu, bụng đau như xoắn.
Hắn vừa bài tiết bao tử, vừa chà chà cái mũi. ‘Dựa vào cái gì… Ta đ*** đại gia hắn! Hắn nói chơi liền chơi, hắn nói không chơi liền không chơi?!’
Hắn mấy năm qua, vốn sinh long hoạt hổ nhảy suy nghĩ thăng quan tiến chức vùn vụt, nhưng cổ nhiệt tình này, rốt cuộc dưới thái độ coi thường của Tạ Viễn, khiến hắn giống như cái bong bóng nhỏ bị đâm thủng, lập tức liền xẹp lép xuống.
Hắn uể oải ngồi ở trên bồn cầu, trong bụng bài tiết trống trơn, giống như ngay cả tâm cũng trở nên trống trải.
Cuối cùng, vừa dùng giấy bổi chà mông, vừa phô trương thanh thế tự bơm hơi cho mình nói. ‘Mặc kệ cầm thú kia nghĩ thế nào, tóm lại… Chuyện này chưa xong! Hắn muốn trả thù, bố chờ! Hắn muốn cứ thế coi như xong, bố còn chưa đồng ý đâu!’
Lý Ủy viên tân niên tệ cực kỳ. Trên thực tế, giờ này khắc này, tại mảnh đất này, không có mấy người Trung Quốc có tâm tình chúc mừng tân niên. Ngược lại là người Nhật Bản, khi tân niên bắt đầu, ở trong thành Nam Kinh cử hành hoạt động chúc mừng long trọng.
Ngày thứ năm sau tân niên, Tư lệnh Trưởng quan Tạ Viễn chiến khu IV trở lại trú địa Quảng Châu.
Trước khi đi, hắn chưa từng nghĩ muốn gặp lại Lý Hổ.
Đây là một đoạn nghiệt duyên hàng thật giá thật, song phương tựa hồ từ trong này nhận được đều chỉ có thương tổn, tách ra ngược lại là tốt cho mọi người.
Nhớ tới ngày đó bộ dáng bối rối, ngẩn ngơ giật mình của Lý Hổ, Tạ Viễn khóe miệng vẫn là hơi hơi nhếch nhếch lên. ‘Thật sự là đồ đánh không chết nấu không nát!’
Đầu năm nay mệnh như rơm rác, sinh tử chỉ trong chớp mắt. Tạ Viễn lại kỳ lạ cảm giác, Lý Hổ sinh mệnh mạnh mẽ hơn mình. ‘Sợ là có một ngày ta xương cốt rữa hết, thứ đó vẫn có thể nhảy nhót sống sót.’
“ Khiêu xuất si mê động, cát đoạn tương tư khống,
Kim gia thoát, ngọc tỏa tùng.
Tiếu kỵ song phi phượng, tiêu sái đáo Thiên Cung*. ”
*khống là dàm ngựa mang hàm thiếc.
Nhảy khỏi động si,
Cắt đứt tương tư khống.
Tháo gông vàng
Cởi khóa ngọc
Cười cưỡi đôi phượng bay
Tiêu sái đến Thiên cung.
Cúi đầu ngâm nga hết đoạn Trường Sinh điện này, Tạ Tướng quân đi thời điểm, tâm như thiết thạch, vô vướng bận.
…
Ngày 26 tháng 1, quân Nhật tấn công Phượng Dương, mở màn cho Từ Châu quyết chiến.
Mà cùng lúc đó, xa xôi nơi giáp hai tỉnh Hoản – Chiết, Bộ binh Tân Biên quân IV quân Cách mạng Trung Quốc Quốc dân cùng Nhật Bản liên đội Bộ binh VI đã xảy ra một trận tao ngộ chiến không lớn không nhỏ.
Song phương có tử thương, bên Trung còn bắt được vài tên tù binh quân Nhật.
Trong đó, có một thiếu tá trẻ tuổi quân Nhật. Bất đồng với người khác là, hắn không có họ, tên chỉ có hai chữ gọi Thừa Giới.
Thiếu tá này bị bắt, ngầm gây nên một trận sóng to gió lớn tại Nam Kinh thậm chí Tokyo, một phân đội nhỏ đặc biệt từ Nam Kinh xuất phát, tới Nam Hoản.
Cùng lúc đó, tin tức thắng lợi truyền đến quân bộ quân Tân Tứ Hán Khẩu, Ủy viên Phó quân sự Lý Hổ vốn ủ rũ nghe báo đại hỉ. Vì tranh công, hắn lên tinh thần, cấp tốc từ Hán Khẩu chạy tới Nam Hoản.
…
Lý Ủy viên thanh thanh cổ họng.
– Các ngươi bị chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản che mờ, ngàn dặm xa xôi chạy tới chịu chết, chẳng lẽ không nhớ thương người thân gia hương sao?! Chỉ cần các ngươi đoạn tuyệt với chủ nghĩa phát xít, đảng ta từ trước đến nay ưu đãi tù binh…
Sau khi thao thao bất tuyệt nói xong, hắn nghiêng đầu, nói với phiên dịch.
– Dịch! … Đúng rồi, thêm một câu, nói cho đám chó hoang đó, ai viết thư ăn năn, thì có rượu uống có thịt ăn.
Lúc hắn nói chuyện, tù binh Nhật Bản trong phòng có kẻ lạnh lùng, có kẻ kiêu căng. Chỉ có một tên sĩ quan thanh niên, nghe được những lời cuối cùng của Lý Hổ, trên mặt treo lên nụ cười hơi trào phúng, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
Lý Hổ con mắt không xài được, lỗ tai lại thính, nghe tiếng đó, liền vẫy vẫy với y.
– Đến đến đến, tiểu Nhật Bản này, ngươi lại đây.
Tên sĩ quan Nhật Bản đó kiêu ngạo giương cổ, tiến lên một bước.
Lý Hổ ho khan một tiếng, độc nhãn thoáng quay tròn, vẻ mặt ôn hoà hỏi y.
– Nghe hiểu được tiếng Trung?
Người nọ không đáp lại. Tuy thân là tù nhân, y lại vẫn quân trang sạch sẽ phẳng phiu, trên nét mặt mang theo một cỗ cao ngạo lạnh lùng nói không nên lời.
Lý Hổ quay đầu đi, nói với phiên dịch.
– Hỏi nó, tên là gì.
Phiên dịch viên là một học trò tiểu bạch kiểm* nhã nhặn, cậu đẩy đẩy kính mắt trên mũi, y theo dịch ra ra.
*mặt trắng.
Tên sĩ quan thanh niên mở miệng. Tiếng Trung của y tuy hơi cứng ngắc, nhưng cũng rõ ràng, trong giọng có một loại uy nghiêm hoàn toàn không tương xứng với tuổi.
– Matsukawa Thừa Giới.
Tóm lại, Lý Hổ đời này ghét nhất loại người: tiểu bạch kiểm ra vẻ cao quý, hoang tưởng tự đại cao.
Tiểu Nhật Bản thoáng cái trúng hết! Còn là lính chó hoang Nhật Bản! Quả nhiên là đồ trời sinh muốn ăn đánh!
Hắn trong lòng càng nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại càng hòa ái dễ gần.
– Ngươi bằng lòng đoạn tuyệt chủ nghĩa phát xít, vì hòa bình thế giới làm cống hiến chứ?
Trên mặt quân nhân Nhật Bản trẻ tuổi nổi lên một tia mỉm cười, chế nhạo lãnh khốc nhỏ trong nụ cười giống như một thanh đao nhọn lạnh giá.
– Đội của người đó… Thật là vì mấy miếng đồ ăn nên cái gì cũng có thể bán đứng… Ngươi cho rằng đại quân nhân Nhật Bản chúng ta cũng giống như vậy?!
Lý Hổ ngẩn người, sau một lát, đột nhiên hắn giơ chân lên, một cước đạp thẳng tới yếu hại của quân nhân Nhật Bản!
…
Lưu Bí thư vẻ mặt khó xử.
– Lý Ủy viên à, tôi biết ngài hận tiểu Nhật Bản, tôi cũng hận! Hận không thể lột da bọn nó, ăn thịt bọn nó! Nhưng mà… Đánh tù binh là trái với kỷ luật đảng ta nghiêm trọng … Không phải tôi lắm miệng… Ngài thân là lãnh đạo quân bộ, càng cần phải tự mình nêu gương … sự kiện này, ảnh hưởng thật sự là rất xấu…
Lý Hổ cúi đầu, trong lòng ken két mài răng. ‘M* n*, cuối cùng bắt được đuôi sam của bố! … Ngươi cũng vậy, ngốc à?! Đầu lừa?! Không biết ngầm ngáng chân à?!’
Cùng lúc đó, Quảng Châu.
Bạch sĩ quan phụ tá nhẹ nhàng gõ cửa công thất nhà nước của Tư lệnh trưởng.
– Mời vào.
Hắn đẩy cửa đi vào, Tạ tướng quân đang ngồi ở sau bàn. Trên sô pha đối diện hắn, ngồi một chàng thanh niên mặc tây trang, mũ phớt đội lệch, mi thanh mục tú.
Người nọ tựa nghiêng vào sô pha, cà lơ phất phơ vắt chéo hai chân.
Bạch phụ tá chỉ cảm thấy y có chút kỳ quái nói không nên lời, không khỏi nhìn thêm vài lần.
– Báo cáo Tư lệnh, có điện thoại ngài, Trùng Khánh đến…
Tạ Viễn đứng dậy, mỉm cười với tên trai đó.
– Miss Mạnh, xin lỗi, xin phép vắng mặt một tí, ta đi tiếp điện thoại liền về.
…
Tạ Viễn buông điện thoại, đứng im một lát.
Hắn lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, châm kẹp trên tay. Cũng không hút, chỉ là yên lặng nhìn khói nhàn nhạt bay lên…
‘Làm thế nào, vẫn không thể không gặp thứ kia được?!’
Nửa ngày, hắn tự giễu cười cười,‘Lão thiên gia thích chọc người… Thôi được, nếu tránh không khỏi, vậy không tránh nữa!’
Hắn vươn tay ra, cầm lấy ống nói.
…
Nam Hoản.
Lý Hổ đang vắt hết óc nghĩ cưỡng từ đoạt lý, cửa có người gõ gõ.
– Báo cáo.
Lính thông tin đẩy cửa tiến vào.
– Báo cáo uỷ viên, bên Quốc Dân đảng gọi điện thoại tới tìm ngài.
Phòng trong hai người nhìn nhau liếc mắt một cái. Nửa ngày, Lý Hổ “Ừm” một tiếng.
– Ta đi nhìn xem là có chuyện gì.
…
Hắn cầm lấy tai nói. – A lô.
Trong ống nghe truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc, nhưng ngữ khí lại xa lạ không thân.
– Lý uỷ viên, quấy rầy rồi. Tại hạ Tạ Viễn, có chuyện quan trọng làm phiền.