Tạ Viễn buông microphone, trên mặt còn mang theo hơi chút sửng sốt.
Hắn đường đường Tư lệnh Trưởng quan một chiến khu, cứ như vậy bị một Quân trưởng – thủ hạ của mình mắng cẩu huyết phun đầu?!
Lý Hổ mang quân 5 là dòng tâm phúc của hắn, trong đó sư 118 bởi vì được phối trí rất nhiều trang bị Mỹ chế, đại bác cỡ lớn, càng là át chủ bài trong dòng. Bình tĩnh mà xem xét, hắn quả thật không nỡ bỏ sư át chủ bài này cứ như vậy tiêu hao tại trận công kiên, nhưng mà…
Tạ Tư lệnh thong thả đi ra cửa, tựa vào cửa sổ, châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút vài hơi, rốt cục tự giễu cười cười. ‘Tên đó mắng đúng, thắng bại du quan*… Tạ Tam à Tạ Tam, mày đây là lẫn lộn đầu đuôi!’
*Thắng bại gắn với sinh mệnh.
Hắn ném thuốc lá xuống đất, bước đi trở vào phòng, cầm lấy microphone.
– Gọi sư 118 cho ta.
– … Phải theo chiến tiền bố trí, không tiếc hết thảy đại giới, đoạt hai vùng cao điểm! Nếu không, ta tuyệt không nuông chiều với ngươi, xử lý quân pháp! …
…
Ngày 18 tháng 12 năm 1939, sư 118 đánh chiếm cao điểm 253,200, quân đội Trung Quốc tứ phía bọc đánh, hình thành thế vây kín Thiên Thủy Quan.
Tảng sáng ngày 19 tháng 12, tổng tiến công bắt đầu!
Thiên Thủy Quan vị trí yếu địa hiểm yếu Quảng Tây, từ xưa đến nay là vùng binh gia giao tranh. Chỉ cần chiếm cứ nơi này, liền khống chế được toàn bộ chiến cuộc Quảng Tây. Bởi vậy, quân Nhật giao tranh cũng lấy ra tinh thần võ sĩ đạo, thề sống chết chém giết.
Súng máy hạng nặng của quân Nhật đặt tại công sự “Đột đột đột” khạc ngọn lửa ra ngoài, một đội Trung Quốc binh lính mang giầy rơm, khiêng bao thuốc nổ xông tới phía trước.
Người đầu tiên ngã xuống, người thứ hai đạp qua thân thể hắn, lại chạy lên trước thêm hai bước, rồi lại ngã xuống, người thứ ba tiếp tục xông tới phía trước … Cuối cùng một người đồng thời cắt bao thuốc nổ, phi thân bổ nhào tới phía trước!
Cùng với tứ chi và khói máu tán ra, tiếng súng im bặt.
Binh lính xông tới đằng trước đã tại trận địa triển khai trận giáp lá cà với địch nhân, phía sau đại đội bị phi cơ một vòng lại một vòng oanh tạc, vẫn đỡ không được.
Tình huống trận địa hỏa pháo thảm liệt nhất, mười khẩu đại bác chỉ còn lại hai khẩu có thể khai hỏa, mà pháo thủ, thì đã không còn một ai!
Pháo binh ngay cả tiểu đội bếp núc bổ lên, tay cầm nồi sạn tay chuyển động ống pháo …
Đoàn 3, tư hào trưởng* luôn luôn tại tiền phương trận tuyến thổi kèn tấn công, thẳng đến một phát đạn pháo bay tới, gọt bỏ hơn phân nửa đầu hắn… Đội trưởng Trịnh Đình tự mình nhặt lên kèn lệnh đầy vết máu, đứng ngay tại chỗ thổi lên kèn!
*Người thổi kèn điều khiển. (chắc có cả phó nên mới có trưởng)
Một ngày một đêm, Thiên Thủy Quan chủ trận địa thế nhưng ba lần đổi chủ, trên mỗi một tấc đất, đều thấm đẫm máu tươi!
…
Tạ Viễn híp mắt ngồi ở trước bàn công tác.
Trên cằm hắn một dải râu xanh xám, đôi mắt xanh đen. Tổng tiến công đã bắt đầu ba ngày, hắn cũng ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Trời tờ mờ sáng, trong căn phòng yên tĩnh, trên bàn điện thoại tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Hắn vội vàng vươn tay, khi cầm microphone lại ngừng một chút, mới cầm lên.
– A lô …
Trong điện thoại, truyền đến âm thanh quen thuộc, thoáng có chút nghẹn ngào.
– … Bố ở Thiên Thủy Quan đợi ngươi!
…
Trận này sau lại được ghi vào sử sách “Thiên Thủy Quan chiến dịch”, lấy quân đội Trung Quốc đại hoạch được toàn thắng chấm dứt.
Đối thủ của bọn họ, là sư đoàn 5 được xưng “Quân Thép” át chủ bài của quân Nhật. Sư đoàn này là bộ đội cơ giới tinh nhuệ Lục quân hạng nhất Nhật Bản, từng tham gia chiến dịch Nam Khẩu, Hãn Khẩu, Bình Hình quan, Thái Nguyên, Thượng Hải, Đài Nhi trang, Quảng Châu… liên tiếp đảm nhiệm nhiệm vụ chủ công. Phái quân đóng quân Trung Quốc Tổng Tham mưu trưởng Itagaki Seishiro vốn là Trưởng sư đoàn sư đoàn Gai.
Trước trận chiến, quân bộ Nhật Bản từng cho rằng, trận chiến dịch này, chính là “Trận chiến cuối cùng” trên chiến trường ở Trung Quốc! Sau chiến dịch này, đường huyết mạch vận chuyển hậu phương lớn Trung Quốc bị chặt đứt, quân đội Trung Quốc sắp “Không còn lực chống cự ”.
Nhưng kết quả là, lữ đoàn 21 tinh nhuệ chủ lực quân Nhật bị toàn diệt, quan chỉ huy Thiếu tướng Nakamura Masao bỏ mình, còn lại quân Nhật không thể không bỏ Thiên Thủy Quan, lui giữ Nam Ninh.
…
Tạ Viễn đối microphone lộ ra một cái mỉm cười, hắn âm thanh trầm thấp mà ôn nhu.
– Được, ngươi đợi ta.