Tháng 3 năm 1939, Quảng Tây Tân Dương.
Lý Quân trưởng một thân quân phục quan tướng vàng nỉ, bên hông buộc đai võ trang, giày bốt ống dài bóng lưỡng, không mang quân mạo, tóc đen nhánh mới cắt ngắn ngủn, nhìn anh tư hiên ngang, tinh thần chấn hưng.
Hắn hai tay mang găng tay trắng, chắp sau lưng, ngửa đầu ưỡn ngực, một bộ tư thái khí thế lăng nhân.
Trước mặt một ít binh lính như khỉ hoang, thấy quan chức như vậy, không khỏi lòng đầy kính sợ, nơm nớp xếp thành một hàng. Bọn họ phần lớn dáng người thấp bé, gầy gò đen nhẻm, giầy rơm trên chân thuần một sắc quần áo, quân phục trên người cũng là nhiều nếp nhăn không có thể thống.
Lý Quân trưởng nhìn thấy bọn họ cái dạng này, lại giống như gặp được hoàng hoa khuê nữ cởi trần, lòng tràn đầy hoan hỉ đến độ sắp chảy ra nước miếng.
‘Lính tốt a! Đây đều là đỉnh đỉnh cao lính tốt a!!’
Không đến Quảng Tây, không biết cái gì gọi dân phong bưu hãn. Đừng nhìn dân bản xứ vừa gầy lại nhỏ, đó là thật dám liều mạng! Người một thôn, khiêng cái cuốc cái liềm, liền dám nửa đêm tập kích quân đội Nhật Bản, còn bị bọn họ cướp được một cái súng máy hạng nặng tiêu diệt mười mấy tên lính Nhật Bản! Bắc Hải một làng chài, mấy chục hộ, cứ ba nhà hợp tiền mua một cây súng, liền dám cùng người Nhật Bản sống mái với nhau!
Từ khi người Nhật Bản tấn công Quảng Tây tới nay, từ cụ già 70, 80 tuổi, cho tới con nít vài tuổi, thôn thôn phản kháng, người người liều mạng, lại không có một người đầu hàng làm ngụy. Đám binh lính trước mắt này, mặc giầy rơm, gặm lương khô, lương bị cắt thì gặm vỏ cây, ở trong rừng mai phục 7 ngày 7 đêm, vừa diệt trọn một trung đội địch nhân!
Hắn chắp hai tay, ở trước ít binh lính thong thả đi qua lại thong thả đi lại, như một thần giữ của đang kiểm kê tài bảo của mình! Một sĩ quan cao cấp đi theo sau hắn, liền có Đội trưởng đứng ra hỏi.
– Quân tọa, ngài muốn phát biểu tiến hành ca ngợi với các tướng sĩ không?
Lý Hổ nghe vậy, ăn không nói có gật gật đầu, dang hai chân đứng vững, ngẩng đầu lên.
– Các huynh đệ, mọi người vất vả rồi! Làm tốt lắm, giết sạch đám đồ con hoang tiểu Nhật Bản! Cho bố thể diện thật lớn!
Tay phải hắn mang găng tay trắng tại không trung mạnh mẽ vung một cái.
– Ta không nói lời sáo rỗng lời khen cũng không muốn nói nhiều! Mỗi người phát một bao gạo trắng, một miếng thịt xông khói, 20 đồng, cầm đi cho người trong nhà! Đêm nay khánh chúc, rượu, thịt bảo đảm đủ! Mở to cái bụng, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!
Hắn tiếng nói vừa dứt, các tướng sĩ trước mặt phát ra một trận hoan hô vang dội.
…
Ban đêm, trên lò sưởi nhóm lửa trại.
Các tướng sĩ ngồi vây quanh tại bàn tròn lớn, uống rượu ăn thịt, rất náo nhiệt! Chính giữa bàn, Lý Hổ mở rộng áo, dang rộng hai chân tà tựa vào trên ghế. Hắn ngay cả quân trang áo sơ mi đều tháo nút hết, lộ ra lồng ngực màu lúa mì, trên cổ đeo một sợi dây đỏ nhỏ, xỏ trang sức bạch ngọc.
Hắn đang ngửa đầu, một bầm tộc Choang bưng cây gậy trúc vừa dài lại to, một đầu nhắm ngay cái miệng của hắn, một đầu khác một đại cô nương mười bảy mười tám tuổi mang theo một hũ, đang ở trong tiếng ồn ào của mọi người đổ rượu gạo vào trong sào trúc.
Bên cạnh truyền đến từng trận cười vang dội.
– Rót, rót tiếp! Quân tọa tửu lượng, nghìn chén không say!
– Rót! Rót hết vào!
– …
Trong trận cười to vui vẻ, Lý Hổ ngửa đầu, từng ngụm từng ngụm trút rượu gạo trong sào trúc vào bụng. Vừa ùng ục ùng ục uống, nước rượu giống như dòng suối nhỏ từ cằm, cổ hắn chảy xuôi xuống ngực.
Liền có người chú ý tới miếng ngọc trên cổ hắn, vì thế cười hỏi.
– Quân tọa, khối vòng cổ của ngài, là người tình đưa sao?
Lý Hổ say khướt cúi đầu, nhìn nhìn. Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy miếng ngọc, ngẩn ngơ thoáng nở nụ cười, cầm lên, đặt ở bên miệng “Chụt” một tiếng vang dội.
– Nói đúng rồi, trong phòng* bố đưa!!
*ý là vợ.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Lý Quân trưởng mi phi sắc vũ, dương dương tự đắc khoe khoang nói.
– Thủ lĩnh phòng bố, bộ dạng… Bạch cách sinh sinh, rất tuấn! Vừa thông minh lại giỏi giang! … Còn rất nghe bố nói! Bảo hắn hướng Đông hắn không dám đi Tây, bảo hắn quỳ hắn không dám đứng…
…
Nam Ninh.
Tạ Tư lệnh đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút ngứa. Hắn dùng khăn tay trắng đè lại miệng, tao nhã đánh cái hắt xì.
Tuy là ban đêm, một thân quân trang vẫn ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, hắn hơi hơi nhíu mày, nhìn về cấp dưới tất cung tất kính trước mặt.
– Việc chưa hoàn thành… Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta?
Cấp dưới nọ cúi đầu khom lưng, nghe vậy lau trán.
– Thuộc hạ hành sự bất lực, xin Tư lệnh trách phạt! Nhưng, nơi Uông nghịch ở tại Hà Nội phòng vệ thật sự là rất nghiêm mật, tìm không ra cơ hội xuống tay. Chúng ta thừa dịp lúc Lục nghịch ra ngoài làm việc, bao vây ô tô hắn ta, vốn là có thể nhất cử bắn chết hắn … Nhưng từ sau lưng đột nhiên xuất hiện một loạn đảng, đánh lén chúng tôi, cứu đi Lục nghịch… Nhưng, hắn ta cũng trúng hai đạn, bị trọng thương…