Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công

Quyển 3 - Chương 22




Tiểu Triệu ngồi xổm trước cái rương gỗ.

– A, thùng lớn như vậy, bên trong có gì nhỉ? Thử xem xem, nặng hay không nặng…

Cả đời, đây là câu cuối cùng hắn nói ra.

Bị che miệng lại, sau gáy trúng một đao, Tiểu Triệu ngã xuống mặt đất, chết đến lặng yên không một tiếng động.



Tạ Viễn đặt xác hắn ngang xuống đất, đứng lên, mở nắp rương.

Đây là một thùng rỗng, dưới đáy rải một lớp vôi.

Bỏ người vào, khép lại nắp. Cuối cùng, trên đỉnh trải lên khăn trải bàn ca-rô xanh đỏ, lại xếp lên một bình hoa nhỏ, mấy quyển sách, nó liền lẳng lặng đứng ở một góc phòng. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, vài ngày sau mới có thể bị người phát hiện, khi đó, hắn sớm ra khỏi thành xa chạy cao bay.

Tạ Viễn trấn định làm xong tất cả cái này, dùng khăn mặt chà lau tay, xách lên một bộ áo khoác mỏng mặc lên người, rồi đội mũ phớt hơi lệch, nghênh ngang ra cửa.

Hắn ngồi xe kéo, lúc đi ngang qua trước đại lâu Thị chính phủ, vừa lúc cùng một chiếc xe jeep mang  quân kỳ Nhật Bản sát bên người mà qua.

Bên trong xe, Yokota một thân quân phục Nhật Bản màu vàng đất, mang găng tay trắng, mặt em bé thanh tú, nghiêm chỉnh ngồi ở ghế sau.



Tạ Viễn bình tĩnh nói với bầu gánh.

– Tiểu Triệu thay ta tìm xe ba gác. Tôi đưa tờ giấy thông hành của tôi cho hắn, lát nữa hắn sẽ chuyển đồ đạc ra khỏi thành. Chúng ta đi trước, ở ngoài thành gặp nhau.

Bầu gánh sớm bị Tạ Viễn lôi kéo chặt, hắn nói gì nghe nấy. Lúc này không chút do dự, liền gọi mọi người gánh hát nhanh chóng xuất phát.

Hành lý sớm thu dọn xong xuôi, xếp trong một chiếc xe lớn. Tạ Viễn đem quần áo bên ngoài cởi hết, thay một bộ đường sam quải tử hơi cũ, giày da dưới chân cũng đổi thành giày đế vải đen. Sau khi chỉnh sửa ổn thỏa, liền cùng mọi người lên đường.

Hoa Nha vác một bọc vải bông, đi sát cạnh hắn. Tạ Viễn vươn tay tới cô.

– Đây, Viên đại ca vác ngươi giúp em.

Cô dùng sức lắc lắc đầu, nắm thật chặt cái bọc. Viên đại ca thân thể không tốt, cô mới không chịu Viên đại ca vác thay mình đâu!

Tạ Viễn thấy cô thái độ kiên quyết, liền từ bỏ, chỉ khẽ mỉm cười nói với cô.

– Đừng sợ, chúng ta rất nhanh có thể ra khỏi thành.

Hoa Nha khuôn mặt tròn nhỏ đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời một câu.

– Viên đại ca, em không sợ.

Cô quả thật không sợ. Trên thực tế, cô bởi vì quá mức kích động, tối hôm qua trọn cả đêm cũng không ngủ ngon. ‘Sẽ cùng Viên đại ca đi Hán Khẩu!’



Yokota khi họp tại Thị chính phủ gặp Tào Thị trưởng. Bởi vì gã một câu “Viên Vân Phi người này, thật sự là rất thú vị, Đội trưởng nhiều ngày chưa gặp hắn đi, khi nào thì lại thỉnh hắn đến xướng hai câu?” Sau khi tan họp, y cố ý bảo tài xế rẽ xe, đi xem cục Văn hóa.

Ở trong cục Văn hóa, y không gặp Viên Vân Phi, trong văn phòng cũng không có bóng hắn.

Cục Văn hóa loại nha môn thanh nhàn này, quản lý từ trước đến nay không nghiêm ngặt lắm, khi đi làm đào ngũ là chuyện thường. Vị Viên Vân Phi này, nghe đồn có người Nhật Bản làm chỗ dựa, sắp sửa thăng chức Phó Cục trưởng, lại càng không người hỏi hắn đi đâu.

Đội trưởng Yokota thoáng hơi thất vọng, vì thế nghiêm mặt, đem Cục trưởng Văn hóa răn dạy quở mắng một trận.

– Đám các ngươi, tác phong chính là tản mạn, hoàn toàn không tuân thủ kỷ luật…

Cuối cùng, y hếch đầu lên.

– Ta vào văn phòng hắn chờ hắn.



Văn phòng này chật hẹp giản dị, một cái bàn làm việc, một chiếc ghế. Bên cạnh là một cái tủ gỗ thấp nhỏ, trải vải bông ca-rô đỏ xanh, ở trên một loạt sách vở ngăn nắp, bên cạnh còn có bình hoa Cảnh Thái Lam* nho nhỏ.

*đồ men.

Yokota đoan chính ngồi trên ghế. Nghĩ đến Viên Vân Phi bình thường chính là ngồi ở chỗ này làm việc, đáy lòng y đột nhiên truyền đến một trận rối loạn.

Cảm giác y đối với Viên Vân Phi  thực phức tạp, thưởng thức và khinh thường đều có, lại xen lẫn một cỗ dục vọng không thể nói được.

Đường đường quân nhân đại đế quốc Nhật Bản, khoảng cách giữa con hát kia, đó là chênh lệch giữa thần linh với con kiến!

Y rối rắm mình nên hu tôn hàng quý*, thỉnh thoảng nhân nhượng một chút con kiến, cùng nó làm một ít trao đổi tiến thêm một bước hay không. Dù sao, đây là một con kiến vô cùng đặc biệt …

*tự hạ thấp địa vị.

Khi Yokota đang ngồi ở đó sóng lòng cuồn cuộn, miên man suy nghĩ, trong căn phòng im ắng truyền ra tiếng “Kẽo kẹt… ” rất nhỏ, như tiếng khi mèo cào trên ván cửa phát ra…