Lý Hổ đứng ở đó, ngây ra như phỗng. Sau một lát, hắn há miệng, lại không thể nói ra lời.
“Hức” một tiếng, hắn vô duyên vô cớ nấc cụt.
Tạ Chủ tịch tay chống quải trượng, nhíu chặt mày, ánh mắt quan sát xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Lý Hổ.
Lão cứ như liếc thấy một chiếc bẩn tất, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, liền khinh thường đem ánh mắt dời. Hơi hơi nghiêng ngửa đầu lên, mắt nhìn trần nhà ho khan một tiếng.
Lưu Bí thư ở một bên mắt thấy trường hợp xấu hổ, liền vẻ mặt điềm nhiên như không đi lên, hữu hảo cười với Lý Hổ.
– Ha ha, Lý Ủy viên, Chủ tịch chúng tôi có chuyện quan trọng muốn tự mình nói chuyện với ngài, cho nên chúng tôi liền mạo muội tới cửa quấy rầy. Nhiều năm không gặp, Lý Ủy viên phong thái vẫn như trước! Ha ha.
Lý Hổ hoảng hốt bối rối xoay đầu nhìn ông một cái, “hức” một tiếng.
Lưu Bí thư trong bụng âm thầm buồn cười, trên mặt lại không biến sắc.
– Chủ tịch tuổi lớn, đứng nói chuyện không thuận tiện, Lý Ủy viên…
Lý Hổ lúc này mới kịp phản ứng. “Hức… Các người tọa. Tiểu Trần… Hức… Rót trà.
Lưu Bí thư xoay người giúp đỡ Tạ Chủ tịch ngồi lên ghế xong.
– Các ngài từ từ nói chuyện, ty chức ở bên ngoài đợi.
Nói xong, ông quay người lại, ý vị thâm trường hướng về phía Lý Hổ cười, hơi hơi cúi mình, mới xoay người rời đi.
…
Lý Hổ đoan đoan chính chính ngồi đối diện Tạ Chủ tịch, eo lưng thẳng tắp, nhưng chân phải lại đang không tự giác run run.
Tạ Chủ tịch liếc liếc mắt một cái ca tráng men nước trà bưng lên trước mặt, cũng không vươn tay cầm lấy, liền đem hai tay ôm quải trượng, râu vểnh mấy sợi, rốt cục mở miệng nói.
– Khụ khụ… Mục đích Tạ mỗ đến, nói vậy Lý Ủy viên cũng biết, là về cái nghịch tử kia của ta… Tạ thị ta gia môn bất hạnh, ra đồ không chịu cố gắng nhứ thế! Quốc nạn đi đầu, cư nhiên còn có tâm tư cùng thứ không đứng đắn ở đó không minh bạch!!
Lý Hổ chân lập tức run càng lợi hại hơn, hắn đột nhiên “Hức” một tiếng, sắc mặt nóng đến đỏ bừng.
Tạ Chủ tịch liếc xéo quan sát hắn.
– Ta là nghe nói, Tạ Viễn nó… Là sau khi thông qua điện thoại với Lý Ủy viên quyết định tự mình đi Hoản Nam. Loại việc nhỏ chuyển giao tù binh này, không cần nó đường đường Tư lệnh Trưởng quan một chiến khu tự mình ra mặt đi?! Đây có lẽ… Tất bởi vì Lý Ủy viên ngài mặt mũi quá lớn!
“Hức, hức!” Lý Hổ run run tay, vươn đến trước bàn, đụng đến tách trà, bưng lên ực một ngụm lớn.
“Ta còn nghe nói, sau khi gặp chuyện không may, là Lý Ủy viên tự mình chủ trì hành động tìm cứu?!”
“Hức! Vâng.”
– Bên ta thu được tin tức, cổ thi thể trong tay người Nhật Bản, không phải nghịch tử! … Tin tức này, nói vậy Lý Ủy viên cũng nghe rồi?
– Vâng. Hức
– Nói như vậy, Tạ Viễn nó… Hiện tại là sống không thấy người, chết không thấy xác… Tạ mỗ có bảy đứa con trai, chết không được! Nếu Tạ Viễn nó hiện tại là ở trên chiến trường vì nước hy sinh thân mình, ta Tạ Chấn Sơn khua chiêng gõ trống đưa tang cho nó! Nhưng vô duyên như vậy, không có kỳ quặc, không một cái đáng giá… Vậy không thể được!
Lý Hổ đột nhiên ngẩng đầu lên.
– Tạ Chủ tịch… Hức…
Hắn dù thế nào cũng liều, dày da mặt bồi thêm một câu. – Bá phụ, ta cũng… Hức…
Tạ Chủ tịch phất phất tay đánh gãy hắn.
– Tạ mỗ không dám nhận. Lần này tới, chính là muốn hỏi mọi chi tiết lúc Lý Ủy viên tìm cứu… Ai, nhi tử này của ta, với ta mà nói, đó chính là oan nghiệt… Đối với người nào đó mà nói, đó lại là tình thâm nghĩa trọng! … Mong Lý Ủy viên xem tại nhất khang si sỏa* của nghiệp chướng, có thể đem tình hình lúc đó thẳng thắn thành khẩn báo cho biết chi tiết.
*lòng ngu xuẩn, si ngốc.
…
Lý Hổ thao thao bất tuyệt, không bỏ sót gì nói xong, vừa nuốt nước miếng, vừa vươn tay vụng trộm lau đi mồ hôi cái trán.
Tạ Chủ tịch hơi hơi nhíu mày.
– Y theo Lý uỷ viên nói, quật ba thước đi tìm, cũng không thấy người… Nếu Tạ Viễn nó không ở trong tay Nhật Bản, lại không ở trên núi, nó dù sao cũng phải có nơi đi… chung quy sẽ không… tự mình lặng lẽ trốn … vậy thì chỉ có thể là…
Lý Hổ mạnh nhìn về phía Tạ Chủ tịch, vẻ mặt hi vọng.
– Chỉ có thể là cái gì?!
– Chỉ có thể là bị kẻ thứ ba mang đi.
– Kẻ thứ ba?
– Địa điểm gần chuyện xảy ra, có thổ phỉ thường lui tới hay không? Ngoài ra, đội buôn qua đường, nạn dân chạy nạn, có thể qua đó hay không?