Thanh niên này tên là Vương Phượng Tường, là thiếu đông gia của tiệm tơ lụa trấn trên, từng ở trong thị trấn học trung học hai năm, tại trên Tam Dương trấn, cũng là kiểu nhân vật Bạch mã vương tử.
Y căm giận hành vi của Lý Hổ, trong cử chỉ liền mang ra. Không may rơi vào mắt Lý Hổ, ngay lập tức liền bị binh sĩ như lang tự hổ trói quặt hai tay tha đi!
Mọi người có cùng chí trên bàn tiệc bắt đầu lạnh run. Chỉ có một hai người luôn giao hảo với y, đánh bạo nghĩ cầu một cái tình với sư trưởng. Lời chưa ra khỏi miệng, sư trưởng đã đằng đằng sát khí nhìn sang đây! Bọn họ bị cổ khí thế quân nhân này phủ đầu chụp lại, liền ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.
bạn bè thân thiết.
…
Vương Phượng Tường bị một sợi dây thừng trói chặt cứng ném xuống đất.
Y vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi rụt vào góc tường, đợi mãi đến khi tay bị trói đã tê hết mới nhìn thấy Lý Sư trưởng nghênh ngang thong thả bước vào.
Không đợi y nghĩ nên kiên cường đến cùng hay là cầu xin tha thứ, người nọ xoay người lại đi ra ngoài.
Không bao lâu, hai tên lính đ vào, không nói hai lời, liền bắt đầu lột quần áo y.
Vương Phượng Tường hoảng hốt! Y nghĩ đến mấy câu chuyện kinh khủng truyền lưu, nghe nói có một số tên hại người tham gia quân ngũ, liền lột tươi sạch nấu lên ăn!
Nhưng hai tên lính này không nấu y. Chỉ lột trường bào áo khoác ngoài của y, thay cho y áo sơmi quần quân đội.
Khi y đang nghi hoặc khó hiểu, Lý Sư trưởng lại trở vào. Lúc này, hắn không nói hai lời, cao cao hơi nhấc chân hướng người Vương Phượng Tường đạp tới!
…
Hai gã lính cần vụ vừa nghe trong phòng truyền ra quỷ khóc sói rú, vừa cẩn thận nhặt lại quần áo Vương Phượng Tường.
– Tiểu tử đó hình như đầu không cao lắm, quần áo này sợ là sư tọa không mặc được, phải sửa lại.
– Sư tọa cũng kỳ quái, hắn đi phô đầu lấy cái mới không phải được rồi sao, còn trúng ý bộ mặc rồi này!
tiệm nhỏ.
…
Hai tiểu binh này đang nói chuyện phiếm. Lý Hổ như một trận gió lại từ trong phòng xông ra.
– Đi, lột sạch tiểu tử kia cho tao! Tay trái chân trái, tay phải chân phải trói vào nhau.
…
Trong phòng tiếng thảm thiết và tiếng mắng im bặt, chỉ còn lại nức nở đứt quãng. Tiểu tử đó nhất định là bị bịt im miệng!
Tiểu binh cúi đầu, nghĩ ngợi lung tung. ‘Hóa ra sư tòa thích loại mặt trắng nhỏ này, vậy Lưu Tham mưu đoàn hai cũng không tệ.’
…
Lúc hừng đông, Lý Hổ tỉnh lại.
Tiểu tử kia còn bị trói thành bộ dáng bánh quai chèo, trần truồng tê liệt ở một bên, không hề động tĩnh, cũng không biết là chết hay sống.
Tối hôm qua, hắn đem tiểu tử này làm chết đi sống lại, bản thân cũng mệt mỏi đến mức tình trạng kiệt sức, cứ như vậy nằm xuống ngủ. Hắn quay đầu, nhìn về phía tên tù binh xui xẻo kia. Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, người này mi nhãn bị xem nhất thanh nhị sở. Hắn giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, ý thức được mình cỡ nào đáng khinh và vô vị!
…
Lý Hổ khỏa lấp bản thân gãi gãi đầu, bĩu môi trấn an chính mình. ‘Địch cường ta nhược, ngươi này cũng là bất đắc dĩ… Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Lấy tiểu tử này luyện tập trước, sẽ có một ngày dùng được!’
…
Tạ tư lệnh đang ngồi ngay ngắn trong văn phòng mình, phó quan cung kính đưa lên một bức điện tín.
Hắn nhận lấy, không duyên cớ, đột nhiên đánh hắt xì thật lớn.
Lấy ra khăn tay lau mũi, mở ra điện văn. Trong nháy mắt, hắn ở trong lòng đ mười tám đại tổ tông lão già Tạ!
Tạ lão già không đồng ý hắn rút quân đến Mông Cổ! Muốn hắn không tiếc mọi thứ bằng mọi giá tại chỗ bám trụ địch nhân, bởi vì, Quảng Châu quốc dân quân sắp Bắc phạt!
Đch con m nó lão già khn kiếp!! Cứ cho Bắc phạt thành công, mình lúc đó chẳng phải tự làm áo cưới cho Tưởng đầu trọc?!
dọn mâm cỗ sẵn cho người khác ăn.
…
Tạ Viễn không hề xấu hổ khi ở trong lòng tỏ ý bất kính với tổ tông Tạ lão già, hoàn toàn không bận tâm đây cũng là tổ tông của mình. ‘Ai bảo bọn họ sinh ra loại khốn nạn như vậy!’
…
Thiên Tân thất thủ, Trực Phụng liên quân một đường thẳng tiến, Bắc Bình lập tức không giữ được. Lúc này chỉ có rút quân đến Tây khẩu, nơi đó có công sự vô cùng kiên cố, có thể tạo thành phòng tuyến hữu hiệu.
công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch (Theo Wiki)
…
Lại nói tiếp, cái này còn phải vái nhờ tiểu lão hổ kia ban tặng. Nếu hắn không lâm trận xúi giục Lý Chí Nghị, Thiên Tân cũng sẽ không mất đến bất ngờ như vậy!
Tạ tư lệnh nheo lại mắt, trên mặt hiện ra vẻ mặt như cười lại chẳng phải cười.