Mai Cửu Gia đang chịu tội, Lục Quân trưởng sốt ruột, Tạ Lý hai người thì xem hí.
Trung Quốc Đại Hí viện mới xây, mái nhà hát kiểu Trung Quốc thành phong cách kiểu Âu Tây, trên sân khấu trang trí bóng đèn điện, ngay cả ghế lô dựa đều là sô pha.
ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Hôm nay khai trương, quan lại tập hợp. Trên bảng diễn đỏ thẫm viền hoa viết toàn bản Mẫu Đơn đình, Trình Nghiễn Thu vai Đỗ Lệ Nương, Như Phú Lan vai Liễu Sinh.
Tạ Lý hai người áo mũ phẳng phiu như nhau, tinh thần phấn chấn, ở cửa nhà hát xuống xe, một đoàn vệ sĩ vây quanh bọn họ đi tới ghế lô lầu hai.
Cửa thang lầu, nghênh diện gặp vài quan quân. Một vị đứng chính giữa, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt con la, vóc dáng cao gầy, tóc sáng bóng đến con ruồi cũng không thể đậu ở trên. Người này vừa thấy đến Tạ Lý hai người, liền hô to gọi nhỏ tiến tới chào hỏi.
Hóa ra, gã là một danh tướng tài thủ hạ của Trương Tác Lâm, tên là Lưu Đắc Thắng, chính là người quen cũ lúc Lý Hổ ở Phụng Thiên.
Lúc này vị Lưu Quân trưởng thân thân thiết thiết vỗ bả vai Lý Hổ.
– Bố đ m nó đám văn nhân kia, bắt lấy chút bím tóc là ở chỗ này chuyện bé xé ra to! Lý Quân trưởng chú dính vào đường da trâu thối này, coi như xui xẻo! Nhưng mà nghe nói chú đi theo Tạ Tư Chính… Giờ thoạt nhìn, sống không tệ lắm đâu! Tạ thiếu gia… Ngài gia lão gia tử hiện thế nhưng là Chủ tịch Ủy ban Nội chính Chính phủ Quốc dân Quảng Châu, ngài sao còn đợi trong thành Bắc Bình này? Cũng không cùng qua, làm thái tử gia ngài nổi tiếng?!
Tam thiếu gia thản nhiên cười cười.
– Tạ mỗ vô năng, việc chính trị chẳng hiểu rõ, không giúp được cho gia phụ cái gì nên đợi ở trong này, chỉ cầu trốn thanh nhàn.
– Khách khí! Ha ha ha ha, Tạ thiếu gia! Ngài này thật sự là quá khách khí!
Nói này nói nọ một hồi, đều tự cáo từ, đi tìm ghế lô của mình.
Lúc sắp chia tay, vị Lưu Quân trưởng này lại có vẻ như vô tình nhìn Lý Hổ một cái.
…
Nhóm vệ sĩ đứng trang nghiêm tại ghế lô cửa.
Lý Hổ trở lại ghế lô, thuận tay khép lại cửa.
Tam thiếu gia đang ngồi tại chỗ hết sức chăm chú nhìn về phía sân khấu kịch, trong tay còn cầm một nắm hạt dưa. Hắn trở lại chỗ ngồi bên cạnh ngồi xong. Suy đi nghĩ lại một hồi, vẫn là mở miệng nói.
– Vừa rồi ta đi nhà vệ sinh, họ Lưu theo tới, nói muốn tìm ta thương lượng chút chuyện.
– Ừm? Tam thiếu gia vẫn như vậy nhìn về phía sân khấu kịch, chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
– Hắn bảo ta làm nội ứng cho bọn hắn, hỏi thăm ngài có cấu kết với Quách Tùng Linh hay không.
Tam thiếu gia lúc này mới quay đầu lại, nhếch lông mày. – Vậy ngươi trả lời thế nào?
– Ta lấy không được phép Tam gia ngài muốn cho bọn họ biết chút gì, trước hết hàm hàm hồ hồ đáp ứng, nói trở về cho bọn hắn tin tức.
Tam thiếu gia nở nụ cười, thuận tay vò vò đầu Lý Hổ.
– Thông minh.
Lý Hổ nhận được khen ngợi, lập tức nịnh nọt làm ra bộ dáng thân thiết với Tam thiếu gia…
…
Trên sân khấu kịch đang diễn đến Du Viên, Đỗ Lệ Nương và Liễu Sinh ở bên Mẫu Đơn đình hẹn hò, nói vô cùng sầu triền miên.
Tam thiếu gia mỉm cười nghiêng đầu, tại bên tai Lý Hổ hỏi một câu.
– Ngươi giết Hà Ngọc Tiên?
…
– Hắn từng hại ngươi, ngươi liền muốn mạng của hắn… Thế Tam gia cũng từng hại ngươi, ngươi lại tính đối phó ta thế nào đây?
…
Tam thiếu gia khẽ thở dài một cái.
– Tiểu lão hổ thật sự là không ngoan.
…
Mắt thấy Lý Hổ đã sắc mặt trắng bệch, cả trên trán đều chảy ra mồ hôi mỏng, Tam thiếu gia cuối cùng vẫn cười cười.
– Tiểu lão hổ vừa rồi vẫn là hướng về Tam gia… Được rồi, tạm tha ngươi lần này.
Lý Hổ thế này mới thở ra ra một hơi, hắn nâng lên tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán. Dừng một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.
– Nếu vừa rồi ta không thẳng thắn với ngươi thì sao?
Tam thiếu gia con mắt đen nhánh, vành mắt hơi hơi lõm xuống, cho nên nhìn ánh mắt phi thường thâm thúy.
Hắn không đáp lại, chỉ là nhìn chăm chú vào Lý Hổ, dịu dàng cười cười.
…
Trên sân khấu kịch sắc màu rực rỡ, Đỗ Lệ Nương của Trình Nghiễn Thu được khen phong tình vạn chủng.
Tam thiếu gia tựa nghiêng vào sô pha, nâng chung trà lên, hớp một miếng. Ánh đèn trong ghế lô mờ tối, ghim cổ tay áo bạc trên ống tay áo hắn phản xạ ra ánh sáng nhỏ nhàn nhạt.
– Cởi quần.
Lý Hổ nhất thời hoài nghi mình nghe lầm.
– A?
– Cởi quần. Nằm xuống, mông cao chút!