Tam thiếu gia nhìn về phía Lý Hổ.
Hắn khi nãy còn tinh lực vô cùng, kiêu ngạo vui vẻ, giờ phút này thật giống như quả bóng bị xì hơi, thoáng chốc xẹp lép.
Đầu héo rũ ỉu xìu rụt ở bên cạnh, trên người mùi thối ngút trời, ngay cả trên mặt đều có vài vệt màu nâu vàng.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn.
– Cởi quần áo ra.
Lý Hổ có chút mờ mịt ngẩng đầu, dường như không hiểu hắn đang nói cái gì, loại biểu tình như ném linh hồn nhỏ bé này Tam thiếu gia từng gặp hai lần.
Vì thế hắn trực tiếp động thủ, kéo xuống tây trang Lý Hổ, thuận tiện cũng lột sơ mi, liền ở chỗ sạch sẽ bên trong, xoa xoa mặt và cổ hắn, còn cầm lấy đôi tay tới cũng xoa xoa.
Thuận tay ném sơ mi xuống đất, cởi tây trang của mình quăng cho Lý Hổ.
– Mặc vào.
Lý Hổ mờ mịt mặc tây trang lên người, đi theo Tam thiếu gia lên xe.
Xe chạy đi một hồi, hắn phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nói một câu.
– Trên quần áo ngươi cũng có phân.
“M!” Tam thiếu gia trực tiếp cho một bàn tay lên đầu hắn.
.o.
Hai người trần truồng ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, Lý Hổ đột nhiên nói với Tam thiếu gia một câu.
– Ta luôn bị người khác khinh thường.
Lúc nói những lời này, hắn chôn đầu, tóc ẩm ướt dựng ở đấy.
Tam thiếu gia vuốt vuốt tóc của hắn.
– Ngươi để ý cái này?
Lý Hổ gật đầu. – Một chút. Dừng lại, lại bổ sung nói.
– Súng trong tay lúc đó hình như mất.
– Nhìn ngươi bộ dáng ủy khuất thế này… Lần sau Tam gia giúp ngươi tìm lại.
Hắn lắc lắc đầu.
– Ta tự tìm.
Tam thiếu gia đột nhiên nổi dậy lòng hiếu kỳ.
– Nếu ngươi có cơ hội, dự định như thế nào trả thù ta?
Lý Hổ ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, càng làm đầu thấp hơn.
– Ta sẽ không trả thù Tam gia.
Lời này tính chân thật hai người trong lòng biết rõ ràng. Nhưng đúng là hôm nay buổi tối, khi bọn hắn trần truồng ôm nhau, Lý Hổ quyết định đem Tạ Tam tạm thời từ vị trí đứng đầu bảng danh sách cừu nhân của mình hạ xuống một chút, cứ như vậy hạ xuống một chút.