Cuộc Đời Ăn Bám Của Gấu Trúc

Chương 10: Hết




Trên đường về, ta không ngừng nghĩ lại những lời hắn nói, lòng đầy bất an.

Ta muốn hỏi Cảnh Nhuận ý nghĩa của những lời khi đó, nhưng đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã gục xuống.

Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy sợ hãi.

Cảnh Nhuận đối xử với ta rất tốt, hắn không bao giờ thao túng tinh thần ta, còn bóc măng cho ta ăn.

Ta không muốn hắn c.h.ế.t.

Ta liền cắt cổ tay, đưa máu cho hắn uống.

Trước đây mỗi khi Trọng Nam bị thương, hắn rất thích lấy máu của ta, sau khi uống xong sẽ hồi phục rất nhanh.

Máu của ta loang ra trên môi Cảnh Nhuận, hắn từ từ mở mắt.

Cảnh Nhuận nhìn thẳng vào vết thương trên cổ tay ta, lập tức dùng pháp thuật chữa lành, kéo ta vào lòng.

"Ngươi biết cách này từ đâu?"

Ta thành thật trả lời.

Cảnh Nhuận lặng đi, rất lâu không nói gì.

Hồi lâu sau, hắn nói: "Xin lỗi..."

"Là ta đã không bảo vệ tốt cho ngươi."

Hắn kể rằng, hắn vốn là một tán tu*, cả đời ngoài việc tu luyện thì không có điều gì ràng buộc.

(*)Tán tu (散修) là một thuật ngữ trong tiểu thuyết tu tiên, chỉ những người tu luyện độc lập, không thuộc về bất kỳ môn phái, tổ chức hay tông môn nào. Họ tự tìm tòi, học hỏi và rèn luyện mà không có sự chỉ dẫn hay bảo vệ của một sư phụ hay tông môn.

Nhưng khi đi ngang qua Xuyên Thục, hắn bắt gặp một con gấu trúc con.

Khi ấy, tộc gấu gặp phải thiên tai, chỉ còn mình ta sống sót.

Chính hắn đã nuôi ta đến khi ta tập đi, lúc đó hắn đã tu luyện đến tám đuôi, chỉ cần bế quan lần nữa là có thể đạt được chín đuôi.

Và ta chính là biến cố trong hành trình tu luyện của hắn.

Hắn đã do dự không biết có nên tiếp tục bế quan hay không, nhưng lại không nỡ bỏ mặc ta.

May mắn là ta rất có thiên phú, lại ngoan ngoãn.

Nhìn chú gấu trúc nhỏ trong lòng mình, tay không ngừng nắm chặt lấy vạt áo hắn, đôi tay nhỏ bé cứ nghịch ngợm sờ lung tung, Cảnh Nhuận yêu thương xoa đầu ta, định đưa ta vào bế quan cùng.

Nhưng gấu và hồ ly cùng tu luyện vốn là nghịch đạo, chúng ta chỉ có thể ở cạnh mà không thể cùng tu luyện.

Không ngờ rằng ta lại gặp sự cố, bị Xích Hồ phát hiện và bắt đi.

Thế nên...

"Ta không phải là do Trọng Nam nhặt về sao?"

Cảnh Nhuận thở dài.

"Không, ngươi bị hắn bắt cóc."

Trọng Nam giữ ta bên cạnh chẳng qua là vì nhìn trúng khả năng hồi phục của máu gấu trúc.

Và lý do ta hóa hình muộn là vì bị thương và mất máu quá nhiều trong thời gian dài.

Sau khi Trọng Nam trở thành Vua của muôn thú, chiến tranh trong thiên hạ cũng giảm bớt, nên hắn không còn cần đến ta nữa.

Thậm chí còn muốn đưa ta cho cáo Tây Tạng để trấn an lòng dân.

Thì ra... là như vậy sao.

Ta đã theo Trọng Nam trăm năm.

Đôi tai ta cụp xuống, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cảnh Nhuận, ta đưa cổ tay đến trước môi hắn: "Vậy ngươi uống thêm một chút để mau khỏe lại, này..."

Hắn chỉ ôm chặt ta, vùi cả khuôn mặt vào cổ ta.

"Ngọn núi này đã được ta đặt cấm chế, rất an toàn."

"Mọi chuyện đã ổn rồi, ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát."

Rồi hắn hóa thành hình dạng thật.

Một con hồ ly chín đuôi.

Ta ôm lấy con hồ ly mềm mại, lập tức hét lên vì sung sướng!

Dễ thương quá đi mất!

Sau này ta mới biết.

Cáo muốn tu luyện thành Cửu Vĩ Hồ, ít nhất phải bế quan năm trăm năm.

Cảnh Nhuận sau khi nhận ra ta bị bắt đi, đã phá vỡ bế quan sớm hơn dự định.

Vì vậy, hắn đã xuất hiện trước Trọng Nam trong hình dạng hồ ly, thậm chí còn hạ màn chắn, khiến Trọng Nam lầm tưởng hắn là một con hồ ly cái.

Trọng Nam cứ ngỡ đã gặp được Hồ Thần do trời định, liền không ngừng gửi các loại linh thảo và linh dược tới cho Cảnh Nhuận, giúp hắn hồi phục. Rõ ràng sắp đến lúc hóa hình, nhưng vì chuyện giữa ta và cáo Tây Tạng, Cảnh Nhuận buộc phải phá vỡ quá trình tu luyện.

Sau đó, hắn còn vì cứu ta ra khỏi hang cáo Tây Tạng mà bị thương nặng.

Dưới liên tiếp những cú sốc, hắn không thể duy trì hình dạng con người được nữa.

Đến gấu nghe mà cũng phải rơi lệ.

Gấu trúc nuôi một con hồ ly.

Ngày nào cũng phải leo lên giàn nho giữa lưng chừng núi để hái nho cho hắn.

Ta rất mệt, mỗi lần đều than phiền.

Con hồ ly chỉ cọ cọ vào lòng bàn tay ta.

"Ta muốn ăn."

Thế là ta hóa thành nô lệ của hồ ly, leo lên leo xuống hái nho cho hắn.

Cảnh Nhuận lười biếng nằm trên đầu gối ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi.

"Tất cả là do tên trộm Trọng Nam kia, tiểu hồ ly à, ngươi phải nhanh chóng hồi phục đấy."

"Trọng Nam không phải kẻ sĩ diện nhất sao?"

"Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đến hoàng cung của hắn, nhổ hết bộ lông loang lổ của hắn."

Hừ hừ hừ hừ!

Tiểu hồ ly nằm trên đầu gối khẽ kêu vài tiếng.

Ta lập tức đưa quả nho vừa bóc xong đến bên miệng hắn.

"Được rồi được rồi, không nhắc đến hắn nữa, ăn đi."

Ta hoàn toàn không để ý rằng, trong đôi mắt phượng dài hẹp của hắn ánh lên một tia gian xảo.

Ta nào biết, Trọng Nam sớm đã bị hắn nhổ sạch lông, còn bị đánh đến nỗi liệt nửa người, không tài nào bước đi được nữa.

Hết.