Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều

Chương 10: 10: Em Sợ Anh Như Vậy Làm Gì Nữu Nữu Trên Thế Giới Này Chỉ Có Anh Là Thật Sự Tốt Với Em






•••
Lúc chuẩn bị đi ăn cơm, Nữu Thư Thụy nghĩ đến cái gì, quay đầu đem túi xách của bản thân theo.
Kiều Khải nhìn đến có chút bất đắc dĩ.
“Như thế nào ăn cơm còn mang túi xách, em hôm nay lại không trang điểm.”
Nữu Thư Thụy nhấp môi cười cười, trong lòng có chút không biết nên khóc hay cười.

Kia còn không phải bởi vì lo lắng một hồi lại phát sinh sự tình ngoài ý muốn, chọc đến lão bằng hữu lại lần nữa xuất hiện.
Nếu thật sự xảy ra, có lẽ còn có thể lấy thuốc nhỏ mắt ra nhỏ một giọt, có chút ít còn hơn không.
•••
Đến nhà ăn, Kiều Khải gọi món, Nữu Thư Thụy cầm túi xách đi WC.
Buổi sáng rời đi quá hấp tấp, căn bản không nhìn kỹ chính mình hôm nay cái dạng gì.

Vốn tưởng rằng sau sự việc tối hôm qua gương mặt cô sẽ xuống sắc, kết quả khi nhìn vào gương không khỏi có chút ngẩn người.
Không trang điểm nhưng gương mặt vẫn hồng nhuận như cũ, nhìn khí sắc không tồi, ngay cả môi đều hình như còn tươi hơn bình thường.
Nữu Thư Thụy tùy tiện tô son liền đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, trong tầm mắt hiện lên một cái có chút quen thuộc bóng người.

Cô tập trung nhìn vào, sáng sớm ấy thế mà lại gặp cảnh sát Giang.
Nghĩ có duyên gặp lại, liền đi lên chào hỏi:
"Thật trùng hợp, cảnh sát Giang."
Đối phương nghe tiếng quay đầu lại, một đôi mắt hoa đào mị hoặc nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nữu Thư Thụy trong nhát mắt thu lại tươi cười.
“Xin lỗi, tôi nhận sai người.”
Đối phương lại cười rộ lên.
“Không nhận sai, tôi là cảnh sát Giang.”
Thấy thế, cô cũng bất động thanh sắc mà cười cười.

“Như vậy à, thật sự xin lỗi, đi làm nhiều quá nên đầu óc có điểm hồ đồ.

Đúng rồi, cảnh sát Giang, bản án tôi đăng ký sáng nay thế nào rồi?”

“Còn đang điều tra.” Đối phương nói qua loa.
“Sốt ruột liền có thể thêm WeChat của tôi, có tiến triển trước sẽ nhắn cho cô."
Vừa nói hắn vừa từ trong túi móc di động ra, như là cam chịu cô nhất định sẽ thêm bạn.
Nữu Thư Thụy xua xua tay.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của anh.

Bạn tôi còn đang đợi, tôi liền đi trước một bước.

Chúc anh dùng cơm ngon miệng, cảnh sát Giang.”
Giọng nói của cô thực bình tĩnh, người nọ ánh mắt lại hơi đổi, có chút ngoài ý muốn mắt nhìn cô đi xa.

Sau một hồi, đứng ở tại chỗ, rầu rĩ mà cười vài tiếng.
•••
Sau khi nói thêm WeChat, Nữu Thư Thụy liền chắc chắn 100% hắn không phải cảnh sát Giang.
Tuy rằng hai người có gương mặt tương tự, ngay cả thanh âm cũng giống nhau, cơ hồ làm người khác nhậm lầm.

Nhưng ánh mắt, động tác mang cho người ta cảm giác là hoàn toàn bất đồng.
Buổi sáng vị cảnh sát Giang mặt ngoài nhìn hiền hoà, trên thực tế nhất cử nhất động trung đều lộ ra hiếm thấy cao ngạo tự đại.

Đó là từ trong xương cốt phát ra khí tràng, cũng không phải người ngoài tùy tùy tiện tiện là có thể đủ bắt chước được đến.
Mà vừa rồi vị này, khi nhìn vào đôi mắt đào hoa ấy, liền đem chính mình bại lộ đến không còn một mảnh.
Ánh mắt quá mức tuỳ tiện, tùy tiện quét liếc mắt một cái đều như là ở đùa giỡn, câu dẫn người khác.
Hai người khác nhau như trời với đất, cũng cũng chỉ có thể lừa những người có khả năng quan sát kém, hoặc là nói bởi vì bị hai người che mắt.
•••
Khi trở về, Kiều Khải đã ngồi ở trên ghế đợi cô.
Cơm đem lên thật sự nhanh, Nữu Thư Thụy trước đó không ăn gì, đã sớm đói không chịu được, ăn một chút trán liền đổ mồ hôi.
Kiều Khải thay cô vén vài sợi tóc rũ bên má, bất đắc dĩ nói: “Ăn từ từ, ăn quá nhanh đối dạ dày không tốt.”
Thấy cô không cột tóc, Kiều Khải liền theo bản năng sờ cánh tay mình, nơi đó hằng ngày vì cô mà chuẩn bị dây cột tóc.

Lại ngoài ý muốn sờ không thấy, đại khái là buổi sáng ra cửa quá gấp, để ở chỗ khác.
Mà tay Nữu Thư Thụy bị tay áo dài che kín, hắn liền hỏi:

"Dây cột tóc của em đâu?"
“Không biết, không mang đi.” Ngày hôm qua ở nhà Diệp Ly tỉnh lại thì tóc đã xoã ra, tám phần là lại bị Diệp Ly tiện tay ném vào trong góc.
“Anh tìm thử.” Kiều Khải tự nhiên mà tìm trong túi cô, nhưng thật ra tìm được một cái dự phòng.

Hắn giơ tay, chuẩn bị giúp cô cột tóc, đầu ngón tay từ từ vén tóc cô.
Nữu Thư Thụy lại bỗng nhiên né tránh, giống như thỏ con bị kinh sợ.
Kiều Khải dừng lại.
“Làm sao vậy?”
Cô có chút không biết nói gì, nhưng nhớ mang máng buổi sáng thời điểm thay quần áo nhìn đến sau lưng có Diệp Ly lưu lại tảng lớn ấn ký, cho nên mới chọn bộ đồ này.
Tuy rằng không biết có thể hay không bị Kiều Khải thấy, nhưng Nữu Thư Thụy không dám mạo hiểm.

Liền nói: “Không có gì.

Không cột cũng không có việc gì, hơn nữa em cảm thấy tạo hình hôm nay của em khá đẹp."
Kiều Khải nắm dây cột, không nói chuyện, tay vô ý thức mà ở mặt trên vuốt ve.
Hắn mặt vô biểu tình bộ dáng kêu Nữu Thư Thụy trong lòng nhảy dựng, ngay sau đó quả nhiên, hồng quang lại lần nữa xuất hiện.
Duy nhất đáng được ăn mừng đó là trước mắt hồng quang nhan sắc còn tương đối nhạt, đối cô xem người xem vật không có gì quá lớn ảnh hưởng, cô vẫn như cũ có thể rõ ràng thấy Kiều Khải trầm mặt.
Nhưng này lại có cái gì đáng được ăn mừng, ai muốn nhìn người khác đối chính mình lộ ra biểu tình như vậy nha!?
Kiều Khải đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu cô, thao cô nhiều lần như vậy, hắn nhắm hai mắt đều có thể miêu tả ra thân hình làm hắn mơ màng.
Cách quần áo cũng không gây cản trở hắn "nhìn thấy” trên người cô che kín cái dạng gì dấu vết.

Hoặc ái muội hoặc kiều diễm, hoặc hồng hoặc tím.

Chỉ là ngẫm lại, hắn liền không thể không hít sâu điều chỉnh cảm xúc, tránh cho chính mình khả năng sẽ lộ ra càng thêm đáng sợ biểu tình, dọa đến cô.
Nữu Thư Thụy bị xem có chút nhút nhát, Kiều Khải hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Hắn trước kia chưa từng có lộ ra biểu tình như này.
Vì cái gì xem ánh mắt của Kiều Khải cùng Diệp Ly khi nhìn cô hôm qua lại giống nhau như thế…… Ánh mắt cô né tránh, ra vẻ dường như không có việc gì nói: “Làm sao vậy? Vì cái gì nhìn em như vậy?"
Kiều Khải chú ý tới đôi mắt cô luôn là thường thường liền chớp một chút, tần suất không quá bình thường, liền hỏi: “Mắt em lại không thoải mái?”
“Vâng.” Nữu Thư Thụy vội theo bậc thang này mà đi xuống dưới.
Túi xách còn ở trong tay Kiều Khảu, hắn cúi đầu tìm kiếm một chút, động tác lại bỗng nhiên một ngừng lại, qua một lát mới lấy thuốc nhỏ mắt ra.


Không có đưa cho cô, mà là gắt gao nhìn chằm chằm.
Nữu Thư Thụy không rõ, cũng không dám tùy ý lên tiếng.
Chỉ thấy giây lát, Kiều Khải chậm rãi hỏi cô:
“Đây là của ai?"
Cô có chút ngốc hỏi:
“Không phải anh…… Cho em sao?” Nữu Thư Thụy không tự tin nói.

Cô nhìn không ra thuốc nhỏ mắt này có gì khác nhau nhưng Kiều Khải sao có thể không nhìn ra.
“Cái anh đưa có xé đi giấy dán trên chai, cái này không có.” Kiều Khải gằn từng chữ.

Cả mặt vô biểu tình, trên người ôn nhuận nho nhã khí chất lập tức giải tán, thế nhưng trong nháy mắt trở nên âm lãnh.
“Nữu Nữu, em tối hôm qua rốt cuộc đi đâu?” Kiều Khải nắm kéo cô lại, đem người đang có ý định chạy trốn đến bên cạnh mình, ngữ khí mềm nhẹ nói.
Nháy mắt tới gần làm Nữu Thư Thụy cả người đều có chút không tốt lắm.

Hắn khí tràng bức người, sắc mặt ôn giận, hai tay ở trên thắt lưng đã chặt lại càng chặt thêm.
Bị đụng tới chỗ đau, cô còn không thể mồm to hô hấp, chỉ có thể thật cẩn thận mà nghẹn, sợ lại bị hắn nhìn ra cái gì.
Nữu Thư Thụy nói: “Thật sự không có gì...”
“Không có gì vì cái gì không thể nói?” Kiều Khải đánh gãy lời nói của cô, có vẻ cô lạy ông tôi ở bụi này cực kỳ.

Thanh âm rõ ràng là nhẹ nhàng, lại làm người nghe run sợ.
“Kiều Khải, không phải nói em đã nói là chờ em chủ động cùng anh nói sao? Em biết anh lo lắng cho em nhưng em cũng có ý nghĩ của riêng mình…… Em là của riêng em, không phải phụ thuộc vào ai cả……”
Nữu Thư Thụy ý đồ cùng Kiều Khải giảng đạo lý, lại hoàn toàn ngược lại, chỉ nhìn đến hắn sắc mặt càng ngày càng giận.
Sợ tới mức cô liên tục nói chấn an hắn: “Đứa trẻ lớn lên, luôn là sẽ có chính mình riêng tư.

Em bảo đảm em nhất định sẽ nói cho anh, được không? Anh Hộ Khẩu.”
Nói xong, cô chờ mong mà nhìn hắn, tay sờ về phía sau, tưởng thừa dịp hắn không chú ý bắt tay lấy ra.
Đầu ngón tay mới vừa chạm lên bàn tay của hắn, đã bị bắt lấy.

Ngón tay một ngón lại một ngón cường ngạnh mà cắm vào khe hở ngón tay cô, đè nặng mu bàn tay.

Ngôn Tình Hài
Nữu Thư Thụy giữa mày nhảy dựng, cưỡng chế chính mình phản xạ có điều kiện mà có ý muốn giãy giụa.
Bỗng nhiên, trên má truyền đến dị dạng cảm giác.

Kiều Khải duỗi tay ở trên mặt cô tinh tế mơn trớn, động tác thập phần mềm nhẹ, trên mặt lại cái gì biểu tình đều không có.

Nổi da gà xông ra.

Nữu Thư Thụy nhìn chằm chằm Kiều Khải, nhất thời thế nhưng hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Sau một lúc lâu, tay sờ lên lỗ tai cô, nhẹ nhàng xoa nắn, bỗng nhiên cười:
“Anh đùa với em đó.

EM như vậy sợ anh làm cái gì? Nữu Nữu, anh không phải đã nói sao? Trên thế giới này, chỉ có anh là thật sự đối tốt với em, là từ trong tâm tốt với em…… Lại như thế nào sẽ thương tổn em đâu.”
Lỗ tai bị xoa một mảnh nóng bỏng.

Đầu ngón tay ở trên lỗ tai nhéo vành tai cô.

Cảm nhận được cô cứng đờ, Kiều Khải mới chậm rãi đem tay thu trở về.
“Ăn cơm đi.”
Nữu Thư Thụy tim đập như sấm, cứng đờ mà cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn.

Tay lại vô lực, gắp vài lần cũng chưa thành công.

Muốn từ bỏ, Kiều Khải thay cô đưa đến bên miệng, ôn nhu nói: “Há mồm.”
Cô giương mắt nhìn về phía hắn, há mồm ăn đi vào, chết lặng mà nhấm nuốt.
Tâm tình trăm vị tạp trần, ở chung một năm với Diệp Ly sau khi phát hiện hắn là người như vậy đã làm cô cảm thấy thực chấn kinh rồi.
Kia cùng Kiều Khải ở chung hai mươi mấy năm, phát hiện hắn thế nhưng cũng trong ngoài không đồng nhất, còn lại là làm cô cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Cô từ có ký ức liền đi sâu mông Kiều Khải, trong ấn tượng Kiều Khải vẫn luôn là ôn nhuận như ngọc.

Trừ bỏ ngẫu nhiên nháo tiểu tính tình, Nữu Thư Thụy cơ hồ không có gặp qua Kiều Khải đối cô có biểu tình như thế.
Làm bác sĩ tâm lý, cô tự nhận là không ai có thể đủ ở trước mặt cô mang mặt nạ.

Chính là Kiều Khải lại làm cô cảm thấy, hắn làm được.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ, trong chốc lát, Nữu Thư Thụy nhớ tới những cái đó vô pháp phân biệt hai cái cảnh sát Giang có gì khác biệt.
Cảm thấy chính mình cùng bọn họ có mấy phần tương tự.

Nguyên lai vào trước là chủ người, là cô nha.

•••
Bây giờ Nhạt mới biết bên ngành Tâm lý không có chức danh bác sĩ tâm lý, chỉ có nhà tham vấn, nhà trị liệu...!
Bây giờ Nhạt cũng không biết để sao nghe cho nó mượt nữa huhu....