Buổi sáng tinh mơ, Thượng Quan Ngự Quân ở trong xe giữa vườn hoa, chuẩn bị
đến công ty đi làm. Tài xế từ sau kính liếc liếc mắt nhìn, chờ đợi
Thượng Quan Ngự Quân ra mệnh lệnh lái xe. Tuy mỗi buổi sáng hắn đều có
thể chứng kiến đến cảnh tượng cậu chủ và vài trợ lý thảo luận, nhưng hôm nay không khí tựa hồ có chút khẩn trương.
Thượng Quan Ngự Quân nhíu mày chăm chú nhìn báo cáo công ty, ngồi bên cạnh hắn là trợ lý riêng.
“Thượng Quan tiên sinh, đây là báo cáo tài vụ năm năm trước, tôi đã nói người
làm lại một lần nữa, tuy rằng trên mỗi sổ sách đều có chỗ liên quan,
nhưng......” Trợ lý vạch ra vài nét bút, “Bốn năm trước vào thời điểm
bắt đầu thành lập buôn bán ở quảng trường, dùng là bê tông ghép, giá đã
ghi dường như so với năm đó cao hơn giá thị trường không ít. Còn có hai
năm trước giá đề nghị chi trả cho sử dụng vật liệu gỗ ở làng du lịch
cũng có chênh lệch. Vài nét bút này chính là bước đầu của việc thống kê, còn chưa có làm điều tra cẩn thận, cho nên chưa có thể khẳng định bị
tham ô công quỹ cụ thể là mấy khoản tiền, tổng cộng bao nhiêu. Tổng giám đốc, còn muốn tiếp tục tra không? Tin tức kiểm toán tháng trước nói ra
dường như kinh động không ít viên chức ở địa vị cao.”
Thượng Quan Ngự Quân thu xấp tài liệu lại, lãnh khốc tháo xuống tươi cười,“Tiếp tục tra, phái người mau chóng điều tra rõ hạng mục người phụ trách những
hạng mục đó. Trước vạch trần vài người không quan trọng ra, muốn bắt đến cá lớn phải giữ bí mật tuyệt đối, để cho tôi tự xử lý.”
“Nhưng
tổng giám đốc, kiểm toán như vầy, vài nguyên lão trong công ty dường như không hề vừa lòng...... Có thể gây bất lợi cho ngài hay không?”
“Không cần lo phản ứng của bọn họ, nếu bọn họ tìm cậu thì cứ bảo đến tìm tôi.
Thế nên, thân phận của cậu phải che dấu, đừng để bọn họ phát hiện.”
“Ngài lo lắng...... người đứng đằng sau sẽ giết người diệt khẩu sao?” Trợ lý có chút lo lắng không yên.
“Cậu sợ?” mặt Thượng Quan Ngự Quân không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn.
“Không phải! Nhưng tổng giám đốc bảo tôi che dấu thân phận, lại để lộ chính
mình ra...... Không sợ bọn họ chỉ hướng mục tiêu vào ngài sao tổng giám
đốc?”
Thượng Quan Ngự Quân bất ngờ nhìn hắn cười nói: “Nếu không phải tôi tự làm mồi dụ, vĩnh viễn câu không được cá to.”
“Nhưng......”
Trợ lý còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên im bặt, bởi vì cửa xe đột nhiên bị mở ra.
Thượng Quan Linh Lung đứng giữ ở cửa xe, đối mặt Thượng Quan Ngự Quân, một tay vin cửa xe, không ngừng mà thở dốc: “Hôm nay...... Em có thể...... Đi
chung với anh không?” Cô nhìn thấy xe hắn sắp rời đi, liền chạy xuống
lầu đuổi theo.
Tài xế ở phía trước nghe thấy, hắn quay đầu lại nhìn Linh Lung nói:
“Tiểu thư, trường học của cô và công ty của tiên sinh không tiện đường, tôi sợ không thể chạy tới trường học đúng lúc.”
Linh Lung không để ý đến lời tài xế nói, mà là nhìn Thượng Quan Ngự Quân, “Em có lời muốn nói với anh.”
Khi cô chăm chú nhìn hắn, hắn cũng trầm mặc chăm chú nhìn cô, hai người
lặng im nửa khắc. Thượng Quan Ngự Quân nhìn trợ lý bên cạnh chỉ thị:
“Cậu đến ngồi phía trước đi.”
Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, vừa
rồi đánh liều may mắn không bị hắn cự tuyệt. Bởi vì ngoại trừ hắn ra, cô không có lựa chọn nào khác.
Ngồi vào xe của hắn, Thượng Quan Ngự Quân mới mở miệng: “Tài xế, đến trường học trước.”
Nghe được lời hắn nói, không riêng gì Linh Lung, ngay cả tài xế cũng ngạc
nhiên trộm liếc mắt nhìn hắn một cái. Xe lái đi ra. Xe được cách âm rất
tốt nên không hề bị tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng.
Một hồi lâu,
Thượng Quan Ngự Quân không thể đợi cô nói lý do muốn cùng hắn đi chung
một xe, không kiên nhẫn lên tiếng trước cô: “Em không phải có chuyện
muốn nói với anh sao?”
“Đúng vậy.” Linh Lung cố lấy dũng khí,
biết mình muốn đàm phán với một người thương nhân khôn khéo, không khác
nào bảo hổ lột da, “Vài ngày trước anh hỏi em...... Vì sao phải giúp
anh.”
Nghe xong những lời này, hắn rốt cục đặt tinh lực (tinh
thần và thể lực ak – nói chuyện mà cũng cần thứ này sao trời potay với 2 anh chị nỳ lun) ở trên người cô, “Anh tưởng em có lòng tốt muốn giúp
anh.”
Tuy rằng khi hắn nói những lời này chưa dùng tới giọng điệu trào phúng, nhưng lại làm cho Linh Lung hơi đỏ mặt, cô biết hiện tại
dùng lại “Ân tình” này dường như đã chậm.
Nhưng mà, cô cũng không lui bước, “Em cần sự hỗ trợ của anh.”
Thượng Quan Ngự Quân động đậy mi, thật không ngờ cô lại nói trắng ra, “Chỉ cần không phải giúp em rời đi Thượng Quan gia, những sự tình khác anh sẽ
cân nhắc.”
Linh Lung sửng sốt, hắn thật sự khôn khéo cẩn thận làm cho người ta không có khe hở luồn lách, “Anh rõ ràng biết em muốn anh
giúp đỡ chính là một vấn đề liên quan đến chuyện này mà.”
“Linh
Lung, chuyện của em và Kim gia là ý của ba, vì cái gì em lại cho rằng
anh sẽ vì em mà trái lại ý của ba?” Hắn chất vấn, âm điệu tuyệt tình làm cho một chút hy vọng của Linh Lung tan biến.
“Đúng vậy, chuyện
của em xác thực không có lý do gì để anh phải trái ý cha..... Cho nên em mới đến cầu anh.” Lúc nói những lời này, Linh Lung cúi đầu nắm chặt tay mình. Cô lại là lần đầu cầu người, cô đủ thông minh để biết chỉ có cúi
đầu khuất phục ở trước mặt hắn mới có cơ hội duy nhất. Không phải hắn là một người yếu lòng, mà là tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không chấp
nhận chịu yêu cầu cứng rắn hoặc uy hiếp.
Thượng Quan Ngự Quân
quan sát cô một hồi lâu, thu hết sự tổn thương tự tôn đến khốn cùng của
cô vào đáy mắt, mới chậm rãi mỉm cười, “Em thực thông minh, chưa dùng
tới chuyện lần trước để uy hiếp anh. Cho dù anh đồng ý giúp em......”
Hắn nhìn chằm chằm cô,“Chuyện hợp tác với Kim gia làm sao bây giờ?”
Có một tia hy vọng! Linh Lung liền ngẩng đầu, hai mắt hiện lên ánh sáng,
đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng làm nhan sắc bình thường của cô ánh lên vẻ
mỹ lệ, làm cho trong lòng Thượng Quan Ngự Quân khẽ động.
“Anh là
Thượng Quan Ngự Quân, nếu chuyện hợp tác cùng Kim thị cũng không làm
được, ba cũng sẽ không giao công ty cho anh.” Tuy rằng nội tâm kích
động, nhưng cô vẫn đang dùng giọng bình tĩnh nói đúng trọng tâm cần bình luận.
Xe dừng ở trước cửa trường học, Thượng Quan Ngự Quân còn
chưa có trả lời, vẻ mặt phức tạp. Hắn căn bản là không nên đồng ý, nhưng Thượng Quan Ngự Quân phát giác mình không muốn cự tuyệt cô. Lý trí xúc
động cũng không biết từ đâu mà đến làm cho hắn nhìn cô bằng ánh mắt
huyền bí bất thường, ánh mắt này làm cho Linh Lung cảm thấy nóng rực khó hiểu.
Cô muốn nói, lại bị ánh mắt trầm mặc kỳ dị ngăn chặn. Đón lấy ánh mắt của hắn, cô cố lấy dũng khí, kiên định hỏi: “Anh sẽ giúp em chứ?”
Tài xế xuống xe, mở cửa xe nói với Thượng Quan Linh Lung: “Tiểu thư, đã đến trường học.”
Linh Lung quay nhìn trường học, lại quay qua chăm chú nhìn Thượng Quan Ngự
Quân, chờ đợi đáp án của hắn. Tài xế và trợ lý đều trầm mặc, cô và hắn
cũng trầm mặc. Ngay lúc cô sắp hết kiên nhẫn bước ra khỏi cửa xe, bên
cạnh truyền đến thanh âm trầm thấp khác thường của Thượng Quan Ngự Quân: “Anh sẽ cân nhắc.”
Cửa xe khép lại ở trước mặt cô, Thượng Quan
Ngự Quân anh tuấn bên trong xe nhìn lạnh như băng giống một pho tượng,
làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn. Nhưng mà, Linh Lung
biết cô thắng.
Sau lưng, Lâm Kiến Vũ
lớn tiếng chào hỏi với cô, cô mỉm cười quay đầu đáp lại. Xe trong nháy
mắt lái đi ở trước mặt cô, cô ôm lấy Kiến Vũ cười to, "Em có thể rời
khỏi nhà Thượng Quan rồi!" Kiến Vũ sửng sốt đối với sự khác thường của
Linh Lung, nghe được lời của cô mới gắt gao ôm lại cô.
"Em có thể rời khỏi nhà Thượng Quan rồi? Làm sao có thể! Thật tốt quá!" Hắn ôm lấy cô xoay tròn, hoan hô ở bên tai cô. Hai người cũng không có chú ý tới,
một màn này đã được Thượng Quan Ngự Quân thu hết vào mắt.
Bên
trong xe, phụ tá bên cạnh Thượng Quan Ngự Quân cẩn thận nói: "Tổng giám
đốc, Kim lão trời sanh tính đa nghi dễ giận, ghét nhất thương nhân nói
mà không làm, nếu đột nhiên hủy bỏ đám hỏi cùng tiểu thư, sợ rằng. . . . . ."
Thượng Quan Ngự Quân nâng một tay lên, "Không cần nói, thay tôi hẹn ông ấy, lại nói chuyện kế hoạch hợp tác lần nữa."
Tính tình của Kim lão, sao hắn lại không biết, vậy mà, hắn phá lệ, vì Thượng Quan Linh Lung - cô gái bình thường đó. Cái tên này đối với hắn mà nói
đã trở nên nguy hiểm, khiến cho hắn vì cô mà phá lệ một lần lại một lần.
Đưa cô ấy đi thôi, hắn quyết định.
Linh Lung không có đoán sai, Thượng Quan Ngự Quân ở hai tuần lễ ngắn ngủn
liền quyết định hợp tác, ký hợp đồng cùng Kim thị. Mà sau đó cô ở trước
mặt Thượng Quan Tấn bình thản nói mình và Lâm Kiến Vũ đang lui tới, nói
lên yêu cầu chuyển ra ngoài lần nữa.
"Chuyển ra ngoài? Con ra
chiêu với Ngự Quân tốn không ít thời gian rồi? Không trách được hai tuần lễ nay, nó ngày ngày ở công ty." Thượng Quan Tấn quỷ quyệt cười một
tiếng, còn chưa chờ Linh Lung nói gì liền nói sang chuyện khác, "Con lớn nhất của Lâm gia đích xác là thí sinh tốt. Con đã thích nó, vậy thì tùy con. Nhưng nếu chuyển ra ngoài cảm thấy khổ sở, hãy trở lại. Thường
ngày có khó khăn cũng phải nói với người nhà, dù sao nhà này cũng là của con. Nghe chưa?"
Nếu không phải ánh mắt ông sắc bén, Linh Lung
cơ hồ sẽ tin tưởng ông hiền lành trước mặt và lời nói thân mật là xuất
phát từ trong lòng. Bất quá, cô tựa hồ không có quan tâm ông đến cùng có thật lòng coi cô như "người một nhà" hay không.
Đi ra khỏi thư
phòng của Thượng Quan Tấn, Linh Lung không khỏi kinh ngạc mọi chuyện
thuận lợi. Sao Thượng Quan Tấn sảng khoái đồng ý rồi! Mặc dù mấy câu
trước ông nói khiến cô sanh nghi, nhưng mà Linh Lung rốt cuộc không có
suy nghĩ nhiều, chỉ biết là chỉ cần cửa này của ông không có trở ngại,
bên mẹ cũng không cần lo lắng.
A! Cô vừa đi vừa cười , tất cả thuận lợi.
Ngày đó Linh Lung đi, Khúc Nghiên không có xuất hiện, Thượng Quan Tấn chỉ
nói điện thoại quan tâm đôi câu, cũng không có xuất hiện. Mặc dù lạnh
lùng như vậy, Linh Lung và đám người Kiến Vũ vẫn loay hoay kinh khủng.
Trên lầu hai, Thượng Quan Ngự Quân mắt lạnh nhìn tình cảnh bận rộn dưới lầu, trong tay theo thói quen mà đưa lên một điếu thuốc, nhưng không có hút, chẳng qua là để cho khói thuốc lượn lờ quanh quẩn bốn phía.
Người con trai kia, chính là người con trai Lâm Kiến Vũ Linh Lung lựa chọn?
Dáng dấp mày rậm mắt to, thoạt nhìn cũng không thuộc loại hình thông
minh tháo vát, nhưng mà sáng sủa. Phía sau một đôi nam nữ, hắn từng gặp ở tiệm MacDonald kia.
Bốn người bọn họ, thân mật giống như người một nhà.
Ở trước mặt hắn, là đám người sáng rỡ và hơi thở náo nhiệt, sau lưng của hắn lại là âm u cùng lạnh như băng thuộc về hắn.
Chợt thấy Lâm Kiến Vũ ném một cái túi vào trong ngực Linh Lung, mấy người
không biết tại sao cười lớn. Linh Lung ngẩng đầu lên ở góc độ vừa lúc để cho hắn có thể thu biểu tình rực rỡ của cô hết vào mắt. Không phải là
nụ cười ngọt ngào, cũng không phải là nụ cười ôn thuận, cô vui vẻ, tự
do, giống như là một con chim nhỏ trên trời xanh.
Có lẽ chính cô
không có phát giác, lúc cô tự do, nụ cười của cô thật nhẹ nhõm, tô đậm
ngũ quan bình thường của cô ấm áp sáng ngời, làm cho người ta không thể
nhìn chỗ khác.
Trong giây lát, lòng của Thượng Quan Ngự Quân co
rút đau đớn một trận, quyết định muốn đưa cô đi trong nháy mắt dao động. Nội tâm của hắn đột nhiên rỉ ra âm u, đối mặt vui vẻ của cô thế nhưng
lần đầu mình cảm nhận được thống khổ. Tàn thuốc trong tay hắn rơi xuống
mặt đất, dập tắt tro thuốc lá nhẹ nhàng tán lạc ở trên mặt thảm, tự dưng buồn rầu giống như tâm tình chủ nhân.
"Hâm mộ tình cảm giữa bọn họ sao?"
Sau lưng, Thượng Quan Tấn đi tới, trong mắt ông đã có già nua.
Thượng Quan Ngự Quân xoay người, giật mình vì mình không có phát giác cha hắn
đã đứng phía sau thật lâu. Hắn không có nhìn con ngươi đã hiểu rõ tất cả của cha, mà là chật vật xoay người, "Con không hiểu ý của cha."
"Cha cũng đã trải qua tuổi trẻ. Ngự Quân, con đường đế vương hẳn là đường cô độc. Bởi vì địa vị của con, kẻ địch tùy thời đều ở bên cạnh con tìm
kiếm nhược điểm của con, thân tình, hữu tình, tình yêu là nhược điểm của tất cả mọi người, tương lai con sẽ phát hiện bọn họ đều sẽ trở thành
trở ngại của con. Chỉ có nhìn những thứ này lạnh nhạt, nhắm ngay mục
tiêu không chút buông lỏng, mới là người tài có thể thành lập nghiệp bá
cao hơn mọi người. Sự lạnh lùng của con, đúng là binh khí sắc bén nhất
của con."
Lạnh lùng, là binh khí sắc bén nhất?
Hắn ngạc
nhiên, đưa mắt nhìn Thượng Quan Linh Lung dưới ánh mặt trời lần nữa, gió thổi ở bên tai cô, nâng lên mái tóc dài của cô xoay quanh thân thể nhỏ
yếu, ánh mặt trời bao phủ một tầng màu đỏ lên người cô. Đột nhiên, cô
ngửa đầu nhìn thấy hắn, hai người đang đối mặt, cô mỉm cười gật nhẹ đầu
với hắn, con ngươi ấm áp cộng thêm nụ cười sang sảng. . . . trong nháy
mắt Thượng Quan Ngự Quân do dự. Một mặt tự nhiên nhất của cô, là chỗ hắn chưa quen thuộc, hắn có phải có chút muốn tìm kiếm?
"Ngự Quân" giọng nói của Thượng Quan Tấn bình thản hỏi, "Con muốn trở thành một bá chủ thương nghiệp lớn không?"
Bá chủ, cái từ cường thế lại mê người này trong nháy mắt kéo suy nghĩ của
hắn. Nụ cười vô cùng lạnh nhạt, lại rất mau bị biến mất. Quay đầu lại,
trong tròng mắt của hắn chỉ còn lại có khí phách không che đậy.
"Cha cứ nói đi?" Trong thanh âm trầm ổn, hắn chế giễu hoang đường của mình
vừa rồi. Không chút lưu luyến mà xoay người, giống như ba năm trước đây, rèm che hoa lệ cửa sổ sát đất chậm chạp khép lại sau lưng của hắn.
"Thế nào?" Kiến Vũ thăm dò Linh Lung ngửa đầu ngẩn người, "Lầu hai có vật gì đó sao?" Hắn chỉ nhìn thấy rèm che cửa sổ sát đất dầy cộm nặng nề.
Linh Lung hồi hồn, nụ cười bất đắc dĩ, "Không có gì, em chỉ là thất thần mà thôi."
Trân Châu lớn tiếng thét với cô: "Thất thần? Chúng tôi đang cần giúp, cậu còn thất thần, mau tới đây giúp một tay đi!"
"Oh." Linh Lung vội vàng đi hỗ trợ .
Cô cũng không biết cô ấy cầu cái gì! Cô thật không biết, lúc cô mỉm cười
với Thượng Quan Ngự Quân lạnh nhạt đến vô tình, rốt cuộc đang mong đợi
hắn có phản ứng gì?
Cũng tốt! Cô cười nhạo mình lại đa sầu đa
cảm. Ngửa đầu nhìn nơi mình đã sống mấy năm nay lần nữa, biệt thự nguy
nga, vườn hoa tươi đẹp. . . . . .
Đều trở thành quá khứ.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!" Kiến Vũ ở trên xe hét lớn, "Linh Lung lên xe đi!"
"Uh." Linh Lung nhẹ nhàng nói một tiếng tạm biệt với tất cả trước mắt, liền lên xe Kiến Vũ, rời khỏi biệt thự của Thượng Quan.
Bốn người mướn nhà ở cao ốc mười bảy tầng, nhà trọ tương tự như vậy không
có nhiều, điều kiện mặc dù rất tốt, phong cảnh không tồi, nhưng mà giá
tiền cũng không rẻ. May mắn là bốn người cùng nhau ở, gánh nặng của mỗi
người cũng không nhiều.
Thời gian sung sướng không lo qua thật nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng.
Lúc bữa ăn tối, Ngô Tân ra ngoài tìm kiếm cơ hội thực tập trở lại, nói với
Linh Lung: "Anh hai của cậu. . . . Thượng Quan Ngự Quân là hạng người
gì?"
Linh Lung ngậm chiếc đũa trong miệng sửng sốt, "Tại sao hỏi anh ấy?"
Hơn nữa, cái từ anh hai này cũng rất xa lạ, khiến cho sống lưng cô chợt lạnh.
"Oh, hôm nay lúc đi tìm công việc, nhìn mấy tờ báo. Em biết không? công ty
Thượng Quan mới vừa báo án với cảnh sát bị lường gạt trong công việc,
nghe nói liên quan khoản tiền mấy tỷ."
"Vậy sao?" Trân Châu kinh
ngạc nhìn Ngô Tân, lại lắc đầu, "Xem người ta một chút, ngay cả án lường gạt nho nhỏ cũng là con số lớn như vậy!"
"Cậu biết là ai làm sao?" Ngô Tân nói với mọi người, "Là cậu của Thượng Quan Ngự Quân!"
Linh Lung chợt nói, "Là cậu anh ta, Ôn Húc Hoa?"
"Hả? Em đã gặp ông ta sao? Dù sao en cũng ở nhà Thượng Quan lâu như vậy." Kiến Vũ tò mò hỏi.
"Không có." Linh Lung lắc đầu, "Em chưa từng nghe, hoặc là gặp qua người này.
Thật ra thì, em thậm chí cũng không biết chuyện của Ôn Thiến Thiến mẹ
Thượng Quan Ngự Quân. Cả nhà bọn họ tựa hồ cũng không hề nhắc tới chuyện mẹ hắn."
"Nghe nói Ôn Thiến Thiến ngay từ mười mấy năm trước đã rời nhà đi ra ngoài?"
"Mình cũng không biết nguyên nhân bà ấy rời đi." Những chuyện cũ này của nhà
Thượng Quan Thượng Quan Tấn nghiêm khắc che dấu kín đáo, chẳng những
trong nhà chưa từng nói, ngay cả tấm hình cũng không có.
"Bất quá. . . . Tuy
vậy, Thượng Quan Ngự Quân cũng nên nể tình mẹ hắn mà hạ thủ lưu tình một chút. Cậu biết là hắn tự mình điều tra, đem toàn bộ tư liệu giao cho
cảnh sát. Án lường gạt có con số lớn như vậy, Ôn Húc Hoa sẽ phải ngồi tù cả đời. Hơn nữa, không chỉ như thế, Thượng Quan Ngự Quân tịch biên hết
Ôn gia, nghe nói Ôn gia có ba đứa trẻ chưa tới mười tuổi, bởi vì không
có thân thích nào nguyện ý nuôi dưỡng, tất cả đều bị đưa đến cô nhi
viện."
"Tàn nhẫn như vậy?" Trân Châu trợn to hai mắt, "Trời ạ, đó là cậu ruột của hắn đấy! Còn có, ba đứa nhỏ cũng không bỏ qua cho sao?"
Ngô Tân lắc đầu một cái, "Đúng vậy a."
Kiến Vũ chê cười, "Không cần kinh ngạc, Trân Châu. Loại chuyện như vậy xảy
ra mỗi ngày ở gia tộc lớn như nhà Thượng Quan, vì quyền thừa kế, anh em
ruột càng đấu anh chết tôi sống cũng rất bình thường. Bất quá, ngay cả
đứa nhỏ cũng không bỏ qua cho, mình lại chưa có nghe. Hắn ta thật là
tuyệt. . . . . ." Hắn nghiêng đầu nói với Linh Lung: "Thật may là em sớm rời đi, nếu không chờ mấy năm tiếp theo hắn sợ rằng cũng triệt để lợi
dụng em, xương cũng không chừa. Cậu ruột cũng như vậy, huống chi là em."
Linh Lung rũ lông mi xuống, không có phản ứng gì với lời hắn nói. Hắn ta rõ
ràng không phải là một người lãnh khốc tuyệt tình, hắn ta chẳng qua là
lạnh nhạt mới đúng.
Chẳng lẽ, ba tháng nay hắn liền triệt để thay đổi con người?
Thượng Quan Ngự Quân giống như đế vương đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn
xuống các chiếc xe nhỏ như con kiến chạy qua đường phố chật hẹp. Biểu
tình tuyệt đối tỉnh táo, làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ của
hắn, cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng, khiến cho người phụ nữ
sau lưng hắn run rẩy.
"Ngự Quân. . . . . ."
Thanh âm quen
thuộc làm Thượng Quan Ngự Quân khẽ cau mày, rồi lại lập tức khôi phục
tỉnh táo. Hắn chắp tay sau lưng, xoay người, nhìn người phụ nữ cho tánh
mạng hắn rồi lại bỏ đi khi hắn còn nhỏ, âm điệu không hề dao động mà mở
miệng: "Mục đích. Mục đích của bà tới là cái gì?"
"Ngự Quân." Bà
kích động đi lên một bước, rồi lại cúi đầu, nước mắt tràn đầy ở hốc mắt, "Xác thực con và cha con, giống nhau. . . . . . vững chắc phi phàm. . . . . ."
Ngẩng đầu lên, Ôn Thiến Thiến lau khô nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Nhiều năm như vậy, con có khỏe không?"
"Bà cũng quan tâm?" Hắn châm chọc cười lạnh, giễu cợt khi bà đến thăm hỏi
chậm trễ. Nhưng nếu bà ấy thật quan tâm mình, sao lại rời đi khi hắn năm tuổi; nếu như không quan tâm, cần gì phải đi hỏi.
"Mẹ. . . . Ngự Quân, con nói như vậy, có phải hận mẹ hay không ?"
Ôn Thiến Thiến thê lương bi ai nhìn con trai của mình, lúc bà rời đi, hắn
vẫn thật nhỏ, thích dính ở trong ngực của bà làm nũng. Hai mươi năm sau, bà nhìn con trai của mình, mặt mũi thật quen thuộc, nhưng khí chất đã
khác.
"Năm đó mẹ rời đi, thật sự là vạn bất đắc dĩ. . . . . ."
Thượng Quan Ngự Quân không hỏi bà, tại sao năm đó không có mang hắn cùng đi.
Bất kể năm đó vì vậy mà bị đau đớn bao nhiêu, hôm nay hắn đã quên ngày
mình còn nhỏ. Giờ này ngày này hắn không cần nữa.
"Mới vừa rồi
tôi đã hỏi. Hôm nay bà tới mục đích là cái gì?" Không có lời nói lãng
phí, Thượng Quan Ngự Quân chất vấn mục đích bà đột nhiên xuất hiện. Thật ra thì, ý đồ của bà hắn đã rất rõ ràng, chẳng qua là hắn không muốn nói trắng ra ngay mặt.
"Mẹ chỉ muốn . . . . ." Ôn Thiến Thiến cố
gắng nói, lại ý thức được con trai đối với bà không còn tình cảm. Điều
này tổn thương lòng của bà thật sâu, khiến bà rất hối hận đã không tự
nuôi dạy hắn thành người. Mà bộ dáng hắn bây giờ giống hệt người cha khí phách đó của hắn.
Đã từng, cái tên Thượng Quan Tấn này không
khác nào Thượng Đế ở trong tai bà. Mặc dù là kết hôn thương mại, ngay
khi lần đầu nhìn thấy ông ấy, bà đã ngã xuống, một lòng đem mình dâng
lên. Nhưng mà cuối cùng, bà lại phát hiện bà gả cho người, có bề ngoài
anh tuấn nhất, đầu óc thông minh nhất, địa vị cao cao tại thượng, nhưng
chỉ là một tòa điêu khắc lạnh như băng. Ông ấy không động tình, không mê tình, cũng không chút nào tin tình yêu. Nhu tình của bà mềm hoá ông ấy
không được, cuối cùng bà bỏ qua, không theo đuổi người chồng mà bà vĩnh
viễn hòa tan không được, bà có cuộc sống của mình. Nhưng, bà không có
bận tâm đến con của mình.
Đứa nhỏ này lúc còn nhỏ đáng yêu hiểu
chuyện, hai mươi năm sau đã trở thành một Thượng Quan Tấn khác. Trong
mắt của hắn không có tình cảm. Không có tín nhiệm, không có nhiệt độ,
chỉ có tâm trí mạnh mẽ bừng bừng. Hối hận thật sâu đục khoét lòng của
bà, vậy mà, bà không biết làm sao đền bù lại.
"Đừng giả bộ làm mẹ hiền ở trước mặt tôi." Thanh âm của hắn càng trầm thấp. Hắn không muốn
nổi giận, hắn thậm chí cũng cảm kích bà buông tay, tạo thành hắn bây
giờ, nhưng mà hắn lại vô duyên vô cớ phiền não không dứt,
"Nói ra mục đích của bà, nếu không bà có thể đi." Hắn ngồi ở trên ghế xoay, dựa lưng vào ghế dựa to lớn, hai tay bắt chéo, lấy ánh mắt người làm ăn
nhìn bà, "Để cho tôi đoán một chút. Bà là vì Ôn Húc Hoa mà đến đúng
không?"
Ôn Thiến Thiến cũng không nói gì.
"Bà đang làm trể nãi thời giờ của tôi."
Ôn Thiến Thiến trầm mặc, đột nhiên quỳ xuống ở trước mặt Thượng Quan Ngự Quân, "Cầu xin con bỏ qua cho Húc Hoa."
Hai tay bắt chéo của Thượng Quan Ngự Quân bỗng nhiên căng thẳng, tròng mắt
của hắn âm trầm híp híp. Quan sát bà, hắn không hiểu sao mình đột nhiên
hỗn loạn, "Không thể nào."
Ôn Thiến Thiến rưng rưng nhìn hắn,
"Ông ấy phạm tội, nếu như con không buông tha ông ấy, mẹ cũng không có
gì để nói. Nhưng mà, nhưng mà con của ông ấy. . . . . Con của ông ấy
không có tội. Con có thể bỏ qua cho bọn nó không? Ba đứa nó lớn nhất chỉ có bảy tuổi! Con chia rẽ bọn nó đưa đến cô nhi viện, từ đó cho bọn nó
mất đi gia đình, anh em, chuyện này quá tàn nhẫn!"
"Tôi làm việc
luôn luôn có lý do, sẽ không bởi vì cha bọn nó đắc tội mà giận chó đánh
mèo với ba đứa, nhưng mà tôi không thể không cẩn thận. Lại nói bọn nó
nên vào cô nhi viện, cũng là bởi vì không có thân thuộc khác chịu chiếu
cố bọn nó."
"Mẹ có thể mang bọn nó đi! Mẹ có thể dẫn bọn nó đi thật xa!"
"Nếu như bọn nó hỏi chuyện của cha mẹ bọn nó?" Hắn giễu cợt mà nhìn bà, "Nếu như bọn nó hỏi là ai tự tay đưa cha của bọn nó vào ngục giam? Bà sẽ nói thế nào?"
"Mẹ. . . . . ." Ôn Thiến Thiến luống cuống .
"Bà thu dưỡng bọn nó, là nhân từ hay là lãnh khốc với bọn nó? Mang thù hận
vì đời trước mới thật sự là tàn nhẫn đối với bọn nó. Chẳng lẽ bà không
cho là để cho bọn họ quên thân thế của mình rồi lớn lên mới tốt hơn
sao?"
Thù hận. . . . . .
Đúng vậy, là thù hận.
Thanh âm âm tàn của Ôn Húc Hoa vẫn quanh quẩn lỗ tai hắn: "Cha của mày là một tên máu lạnh mặt người dạ thú, lợi dụng cưới được chị gái tao để có cơ
hội thâu tóm tài sản khổng lồ của Ôn gia, sau đó ép bà ấy đi. Mày là đời sau của Thượng Quan Tấn, căn bản không xứng có được tài sản Ôn gia!"
"Cho nên, ông không tiếc tất cả muốn tan rã công ty Thượng Quan, thậm chí
muốn giết tôi?" Khi nghe đáp án từ trong miệng Ôn Húc Hoa thốt ra,
Thượng Quan Ngự Quân đích xác rất kinh ngạc, cũng có giải thích vì sao
cho tới nay ông đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.
"Chẳng lẽ mày còn không hiểu sao? Từ vừa mới bắt đầu thì mày không nên tồn tại! Hôn
nhân của cha mẹ mày là một sai lầm, mày căn bản không nên sinh ra!"
Trí nhớ phút chốc bị kéo về, Thượng Quan Ngự Quân ngưng mắt nhìn mẹ của mình, ánh mắt thâm trầm phức tạp.
"Bà đi đi. Con của Ôn Húc Hoa, tôi đã đưa đi. Vô luận bà nói cái gì nữa cũng vô ích."
"Ngự Quân! Mẹ cầu xin con!" Ôn Thiến Thiến quỳ dịch chuyển mấy bước về phía trước, "Coi như mẹ cầu xin con!"
"Đi ra ngoài!" Hắn bỗng nhiên xoay người, đối mặt với bầu trời xám xịt, "Tôi sẽ không đáp ứng bà."
Hắn nghe mẹ đứng lên, nức nở kéo cửa ra, nhưng không có lập tức rời đi.
Thượng Quan Ngự Quân biết ánh mắt bi thương của bà ngưng tụ ở trên người của mình, trong lòng không biết từ đâu mà đến xung động khiến cho hắn
muốn quay đầu lại. Nhưng quay đầu lại làm cái gì? Tình cảm cùng lý trí
của hắn nổi lên xung đột. Hắn không chịu thừa nhận, trong lòng vẫn có ký ức lúc còn nhỏ, bóng dáng của bà vẫn chiếm cứ một vùng trong đầu hắn.
Cuối cùng hắn không có phản bội lý trí mình. Bên trong lạnh lẽo hít thở
không thông, bà rời đi, cửa đóng lại ở sau lưng bà. Sau khoảnh khắc ồn
ào, không gian của hắn chỉ còn yên tĩnh.
Ngồi xuống mấy tiếng, cho đến mình có thể nhìn thấy sao trên trời, hắn mới đột nhiên hồi hồn.
Xoay người, hắn nhìn thấy một cô gái đứng ở cửa phòng làm việc của mình,
khuôn mặt che giấu ở trong bóng tối. Không có kinh ngạc, cũng không có
hốt hoảng, hắn chỉ lạnh nhạt lên tiếng: "Cô là ai?"
Cô không trả
lời: "Lần trước nhìn thấy anh, anh chẳng qua là lạnh nhạt, còn lần này
nhìn thấy anh, khí chất của anh hoàn toàn thay đổi."
Thượng Quan Ngự Quân không có mở miệng, đợi cô tiếp tục.
"Anh bây giờ lãnh khốc vô tình, cao cao tại thượng. . . ." Cô gái lại gần
một bước, dưới ánh trăng yếu ớt, Thượng Quan Ngự Quân nhìn thấy vóc
người cao gầy của cô, tóc dài đến mông, chẳng qua là động tác đi bộ, đã
lộ ra nhẹ nhàng linh hoạt không như người bình thường.
"Tại sao tôi nhìn thấy ở trong mắt anh đều là tịch mịch?"
Giọng cô gái khàn khàn ở trong bóng tối phiêu đãng, tịch mịch, hai chữ ngắn
ngủn làm Thượng Quan Ngự Quân chợt nheo mắt lại, tức giận mơ hồ hiện lên ở đáy mắt.
"Để cho tôi ở lại bên cạnh anh đi." Cô nói.
"Tại sao cô yêu cầu tôi để cho cô ở lại bên cạnh tôi? Chứng minh giá trị của cô."
"Tôi có thể làm cái bóng của anh, giúp anh đuổi người không nên xuất hiện ở
trước mặt anh. Lấy năng lực của tôi cũng tuyệt đối có thể đảm nhiệm chức vị thư ký này của anh." Cô nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa, tôi nợ anh một cơ
hội."
"Thiếu tôi một cơ hội?" Thượng Quan Ngự Quân nghi ngờ cau mày, "Giải thích."
Cô gái đi ra bóng râm, ánh mắt lạnh lùng lộ ra tình cảm nói không rõ ràng
ngắm nhìn hắn, "Đúng, anh cho tôi một cơ hội. Tôi nguyện ý vì anh bắt
đầu lần nữa."
Là nữ sát thủ đó.
Thượng Quan Ngự Quân im lặng, hắn có nên tin tưởng cô ta hay không?
"Xin cho tôi một cơ hội, để cho tôi trở thành người ngài tín nhiệm."
Một luồng ánh trăng vẩy vào trên người cô, chiếu sáng con ngươi mát lạnh
như suối của cô. Trong nháy mắt, cặp con ngươi kia vô cùng quen thuộc
làm Thượng Quan Ngự Quân chấn động, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt
tươi cười, cô cho hắn nụ cười cuối cùng dưới gió nhẹ thổi lất phất. Hắn
im lặng nhìn chằm chằm nữ sát thủ này hồi lâu, rốt cục mở miệng: "Cô tên là gì?"
"Dạ Đồng." Cô nhẹ nhàng trả lời.
Các cô rất giống.
Mặc dù là lần thứ hai gặp mặt cô gái này, Thượng Quan Ngự Quân cũng đã biết rất rõ, cô gái trước mắt này và Linh Lung có ngông nghênh kiên quyết vô cùng giống nhau. Chẳng qua là, con ngươi của cô ta đã dính vào quá
nhiều tang thương, mà con ngươi của Linh Lung vẫn duy trì hồn nhiên.
"Vậy thì ở lại đây đi."
Giữa đêm khuya, thanh âm Thượng Quan Ngự Quân chán nản rồi lại mang theo âm
đuôi thật dài, giống như là làm thỏa hiệp bất đắc dĩ cuối cùng.