Cược Cho Anh Thắng

Chương 5: Chỉ là vừa đúng lúc




Khóc đến mịt mù trời đất, khi mắt sưng húp và đỏ hoe, lòe loẹt hết cả bút chì nước lẫn macara, nhem nhuốc giống cô bé lọ lem trong cổ tích Thanh mới cảm thấy thanh thản và hài lòng. Nhưng phát hiện gói khăn giấy yên tĩnh trước mặt cô bỗng giật mình dáo dác nhìn ra phía ngoài kính xe. Bắt gặp Duy đang khoanh tay mang dáng vẻ kiên nhẫn chờ đợi bên chiếc mô tô có phần quen mắt, rất phong trần cười với Thanh mà nói:

- Kinh hoàng thật đấy, sức lực của cô đúng là không thể coi thường được!

Duy thoáng thấy Thanh hơi sững người, anh không biết rằng cô đang bị ép nhớ đến một đoạn kí ức nào đó thật lâu trước đây, mà chỉ nhận thấy Thanh trân trân nhìn mình khiến anh e dè chống chế:

- À thực ra tôi chạy thử chiếc xe này để chiều giao cho Tùng. Ngang qua đây thấy có người khóc to quá, dừng lại xem cần giúp đỡ gì không thì nhìn thấy ảnh cô treo lơ lửng trong xe. Tưởng là trộm xe hối hận quá ngồi khóc lóc, tôi đang tính gọi điện báo với cô là thấy xe của cô đấy.

- Tôi thì không được khóc hả?

- Không phải vậy, chỉ là không nghĩ đến cô cũng có thể khóc thành cái dạng này.

Thanh vừa rút một tờ khăn giấy mạnh mẽ xì mũi một cái, lại nhìn Duy để nói:

- Anh ý tứ khen tôi hả? Tưởng xe tôi bị trộm mà anh còn mua cả khăn giấy cho trộm nữa cơ đấy.

- À, bản tính của tôi vẫn lương thiện vậy mà.

Duy nhún vai trả lời lưu loát rất tự nhiên, còn Thanh thì lừ mắt nhìn người đàn ông chững chạc mặc bộ đồ đua xe áo quần liền nhau vừa vặn màu trắng xám, đứng cạnh chiếc mô tô trắng đẹp mắt mà cằn nhằn:

- Anh tranh thủ quá nhỉ, chiều trả xe rồi còn cố chạy thêm một vòng.

- À, kiểm tra lại lần cuối thôi. Cô thấy sao vừa ý chứ?

Duy vừa nói vừa vô thức sờ nhẹ vào đầu chiếc xe khiến Thanh thấy buồn cười. Có lẽ do đứng giữa đường cao tốc mà trời không quá nóng, nên anh ta trông khá sảng khoái nhanh nhẹn và vui vẻ không trầm ngâm như mấy lần gặp trước. Chỉ có điều Thanh vẫn chẳng thích thú gì cái nụ cười hài lòng ưng ý và ánh mắt đầy yêu thương đang “đắm đuối” nhìn chiếc mô tô kia, giọng nói hơi thay đổi vì vừa khóc quá nhiều lạnh nhạt buông một câu:

- Cũng tạm.

- Tạm á?

Thanh không nói gì thêm trước thái độ quá bất ngờ của anh ta, dửng dưng dùng khăn giấy chấm khắp mặt. Đến khi Duy bật cười cô mới miễn cưỡng quay chiếc gương chiếu hậu về phía mình. Vừa soi vào liền tròn mắt vì thấy một cô gái đầu bù tóc rối, mặt đen sì loang lổ, son nhoẹt nhòe, một bên lông mi giả còn sắp rơi ra rất xập xệ.

Hít một hơi lừ mắt thêm cái nữa cho thỏa sau đó mới kéo cửa kính xe lên. Vuốt vuốt mái tóc rối bù, lấy khăn tẩy trang lau khắp mặt, gỡ mi giả ra dùng bút nước vẽ lại một chút, lấy phấn mắt phủ lên một tí, nhằm giúp che dấu đôi mắt sưng húp. Tiếp theo là dùng chút kem che khuyết điểm tán đều khuôn mặt cho đỡ nhợt nhạt, cuối cùng bôi một lớp son hồng để thêm sức sống. Xong xuôi hết mới mở cửa kính xe nhìn người bên ngoài, anh đang ngạc nhiên gõ gõ ngón tay trỏ vào mặt chiếc đồng hồ màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời:

- Tài thật, cô là người đầu tiên trang điểm chỉ mất mười lăm phút mà lại hoàn hảo được đến vậy đấy, phải biết là lúc nãy nhìn kinh khủng đến mức nào…

- Chói mắt quá đấy, che bớt cái biểu tượng Rolex kia đi được không. Mà anh chờ bao nhiêu cô gái trang điểm rồi?

Duy cười cười thật sự kéo ống tay áo xuống phủ lên chiếc đồng hồ đắt tiền mà nói:

- Không nhiều lắm nhưng tôi chưa thử tính qua.

Lại lườm lườm Thanh hỏi bâng quơ:

- Có hứng thú đi làm một ly không?

- Trưa nay tôi chưa ăn gì. Hay là vừa ăn vừa uống đi.

Thanh lầm bầm:

- Gặp ba lần thì hai lần ăn, thể loại gì không biết.

- Sao vậy?

- Không sao tôi cũng chưa ăn, anh định ăn ở đâu?

- Cô muốn ăn gì?

- Tùy anh.

- Vậy cô lái xe theo tôi nhé.

- Uhm.

Hai người dừng xe trước quán ăn khá yên tĩnh cũng không biển hiệu, chỉ có một chiếc chuông gió nhỏ treo hờ hững ở cửa, Duy bỏ mũ bảo hiểm ra xoa xoa vào mái tóc cắt ngắn gọn gàng rồi nói với Thanh:

- Có gì cô nói Tùng tới đây lấy xe luôn nhé chút nữa tôi đi xe khác về.

- Được.

- Vào thôi.

- Chỗ này hơi lạ nhỉ.

Không tiếng nhạc du dương hay xập xình như ở nơi khác, nội thất bên trong chỉ có bốn bàn gỗ bốn góc và những chiếc ghế lưng tựa được bọc đệm da. Vài bức tranh phong cảnh chắc hẳn là tự chụp treo hai bên tường. Hơi lạnh ở điều hòa tỏa ra nhè nhẹ kèm với mùi hoa ngọc lan phảng phất khiến cô cảm thấy dễ chịu và thanh tĩnh hẳn, bất giác giọng Thanh cũng nhẹ nhàng đi:

- Sao chẳng có ai vậy?

- Quán này ông chủ mở ra để phục vụ vợ sắp cưới nên thường chỉ có người quen đến thôi, tôi đã gọi trước rồi vào một chút là có đồ ăn.

Duy vừa ngắt lời thì một người đàn ông cao to, giọng ồm ồm tươi cười bước ra hỏi:

- Đến rồi hả?

Hai người cùng cười rồi nắm tay, đập vai một cái thân thiết thay lời chào rồi mới nhấm nháy nhau, chủ quán hỏi:

- Em nào đây?

- Nhặt được ở đường, đến ăn ké một bữa.

- Tôi cũng muốn nhặt được một cô gái xinh đẹp như thế này. Chào mừng em, anh là Hưng.

Thanh cười xã giao bắt tay anh ta từ tốn:

- Xin chào, em là Thanh.

- Ông mà dám nhặt em nào về, thề với ông tôi sẽ trồng cây chuối đi bằng tay quanh hồ Hoàn Kiếm năm vòng.

Duy vừa tỏ vẻ khinh miệt vừa thẳng thắn nói vào mặt Hưng khiến anh ta hơi quê cười giả lả:

- Thôi ngồi vào ăn đi, không phá hai người nữa tôi đi đón vợ.

- Khoan, cho một chai ngon ngon đi.

- Không có, hết rồi.

- Ông đừng giả vờ, có tin nếu không đưa ra đây tôi dám lục tung nhà ông lên không?

- Được rồi được rồi, ông xin hay cướp đấy hả?

- Cả hai. Cảm ơn trước nhá.

Duy tự nhiên kéo tay Thanh đi lại phía bàn ngồi vào rồi nói:

- Thử xem, tay nghề của cậu ta không đùa được đâu. Đợi chút cậu ta mang cả rượu tự nấu tự ngâm ra nữa chúng ta cùng nhau thưởng thức.

- Anh cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.

- Cuộc sống mà, không hưởng thụ thì thật lãng phí.

- Đúng vậy, tôi đã lãng phí quá nhiều rồi.

Không kịp để Thanh buồn rầu hay hoài niệm, Hưng mạnh mẽ đặt chai rượu xuống trước mặt Duy giọng cố gắng hằm hè:

- Ăn xong nhớ rửa bát rồi mới được về, tôi đưa Ngọc qua bên nhà cô ấy muộn mới trở lại.

- Ô kê cảm ơn bạn hiền.

Hưng ra tới cửa rồi còn ngoái lại nói:

- Em phải dè chừng cậu ta đấy, sát gái số một không coi thường được đâu.

Duy bật cười đưa tay phẩy phẩy ra hiệu anh ta mau đi, rồi mới quay lại phía Thanh hỏi:

- Anh ta đùa thôi, đừng lo.

- Tôi có lo lắng à?

- Không sợ bị tôi lừa sao?

- Tôi sợ anh chưa kịp lừa đã rơi vào lưới của tôi ấy chứ.

- Ha ha, được rồi mau ăn đi, lót dạ một chút chúng ta cùng uống.

Thanh cũng thoải mái đụng đũa gắp đồ ăn, nhưng chỉ vừa đưa vào miệng miếng thịt kho, Thanh đã phải tròn mắt lên nhìn Duy thốt ra:

- Sao ngon vậy, trời ạ chưa khi nào tôi có thể nấu ngon như thế này.

Duy bật cười trước dáng vẻ ngây ngô của cô gái trước mặt, gắp thêm một miếng cá kho tộ nữa bỏ vào bát của Thanh:

- Cậu ta luôn có bí quyết riêng không phải ai cũng làm được đâu. Cô cũng biết nấu ăn à?

Thanh hơi dừng cảm xúc lại một chút, sau đó lại nhoẻn đôi môi tô lớp son hồng đã sớm bị cảm xúc làm nhạt nhòa mà nói:

- Vì một người, nhưng chưa bao giờ anh ấy nếm thử. Vậy nên tôi mới mập như thế này, luôn phải ăn đồ mình làm đến no căng bụng.

- Lần sau ăn vừa đủ thôi, cô không mập có điều ăn kiểu ấy hại dạ dày lắm.

Thanh nhún vai ăn luôn miếng cá Duy vừa gắp rồi đưa ly của mình ra:

- Anh rót rượu đi, thật nóng lòng muốn thưởng thức quá.

Duy không phản đối ngược lại còn thành thạo rót cho Thanh nửa ly, cũng rót cho mình một ly, xong anh đưa lên và nói:

- Nào chạm cốc vì sự tình cờ của chúng ta.

Một tiếng ‘cạch’ khẽ vang nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh và không khí hài hòa khiến Thanh thấy rất vui tai. Nhưng thay vì nhâm nhi chút một như Duy để cảm nhận hương vị thanh ngọt xen lẫn chút cay nồng vừa đủ thì cô lại ngửa cổ, một hơi nhìn thấy tận đáy ly rượu khiến Duy hết hồn:

- Hưng mà nhìn thấy rượu của mình bị uống như nước lọc vậy, chắc chắn tức cô đến chết.

- Ha ha, tôi không có thói quen từ tốn như anh.

- Uống vừa thôi, dễ uống vậy chứ rượu không nhẹ đâu.

- Không sao tửu lượng của tôi rất tốt, có lần uống cả chai Chivas vẫn tỉnh táo tự về nhà được.

Duy lắc đầu với cô gái ngang bước trước mặt, liền gắp thêm vài miếng thịt bỏ vào bát Thanh và nói:

- Từ từ thôi tôi đâu có uống tranh của cô, ăn thêm đi!

Thanh vừa nhìn Duy vừa nói vừa cười:

- Tuy thấy nhiều người ga lăng rồi, nhưng để ga lăng một cách tự nhiên như anh, chắc phải tôi luyện lâu lắm ấy nhỉ.

- Bản chất của tôi ấy mà, cô không thấy tự nhiên từ trong cốt tủy đấy à?

- Ha ha. Đúng đúng, bản chất của anh, cốt tủy của anh.

- Cô là bạn gái của Phong sao?

- Chưa từng. Tôi và anh ấy không hề tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Thanh lại rót một ly đầy, sau đó đưa lên ‘cạch’ với Duy rồi nói:

Loading...

- Nào, chúc mừng tôi đã là người tự do. Không còn tội lỗi, không còn ràng buộc.

Duy nhíu mày với cô gái cười như mếu đang tiếp tục ru bản thân uống cạn ly rượu đỏ. Anh nhìn Thanh cúi đầu rũ vai xuống. Vài sợ tóc nâu vàng mềm mại hơi hỗn loạn, lộ ra cái trán bướng bỉnh và sống mũi kiêu ngạo. Tại sao một người có nhiều yếu tố để tự hào như vậy mà cũng bi lụy vì tình? Chẳng lẽ tình yêu thật thiêng liêng như thế? Uống cạn ly rượu trên tay Duy trầm giọng hỏi:

- Cô yêu Phong như vậy à?

- Tôi ư? Tôi chính là không hiểu gì về tình yêu cả. Sao có thể nói là yêu anh ấy cơ chứ.

- Vậy trạng thái hiện tại của cô là gì?

- Trạng thái hiện tại? Tôi nghĩ là vui mừng vì được giải thoát.

- Chứ không phải đau khổ vì mất đi à?

- Nói thì lạ, nhưng thật ra chính tôi cũng không hiểu trạng thái hiện tại của mình là như thế nào. Đau khổ ư? Hình như là không, hoặc giả quen thuộc quá đến nỗi ngấm cả vào da thịt, nên nó như một phần cuộc sống của mình, cứ tự nhiên giống cái ga lăng cốt tủy của anh vậy đó. Vui mừng? Rõ ràng là không có, bởi cả tình yêu lẫn tình bạn hoặc là gia đình thì tôi đều thất bại thảm hại. Chỉ là muốn khóc, khóc rồi lại muốn cười, cười xong thì không biết tiếp theo phải làm gì, làm như thế nào. Hình như là thói quen lâu ngày quá, đột nhiên thay đổi khiến tôi thật sự mất phương hướng rồi.

Cả Thanh và Duy lại cùng nhau uống thêm một ly nữa, Duy trầm ngâm lắc lắc chút rượu sóng sánh còn sót lại trong ly:

- Thực ra cô không cần suy nghĩ quá nhiều, buồn thì cứ buồn mà vui thì cứ vui. Bởi cái gì đến thì sẽ đến, đâu cần phải cố chấp làm gì tiếp theo và làm như thế nào.

Thanh hơi nhếc đôi môi mỏng manh cười nhẹ rồi lại thở hắt ra, cắn cắn môi dưới và nói:

- Đúng vậy miễn là đã được giải thoát, tiếp theo như thế nào cũng không quan trọng. Ăn đi, xong tôi mời anh tới Bar nhảy nhót.

Duy nhìn lại bộ đồ đua mô tô liền trên người rồi lại hướng về Thanh mà hỏi:

- Cô không muốn làm xấu mặt tôi chứ, mặc như này đi Bar ấy hả?

- Anh đừng có mà lừa tôi nhé. Bộ đồ này của anh bao nhiêu tiền, còn lo người ta đuổi ra hả?

Duy lại bật cười với cô gái thẳng thắn này, anh hơi lắc đầu gắp thêm miếng rau cải cho Thanh rồi nói:

- Tuy tôi chưa thấy anh chàng nào giữa mùa hè mặc bộ đồ kín mít như này đi Bar, nhưng vì cô tôi đành hi sinh vậy.

- Thực chất tôi cũng chưa từng ngồi điều hòa uống rượu cùng một người mặc bộ đua xe kín mít như thế này bao giờ, Nhưng rõ ràng chuyện ấy chẳng ảnh hưởng gì đến thẩm mỹ hay vị giác của tôi cả nên anh cứ yên tâm đi. Hơn nữa anh thấy đấy, tôi còn đóng nguyên bộ đồ công sở rất nghiêm túc và tử tế mà. Cùng lắm chúng ta là cặp đôi kì lạ nhất khu vực ấy thôi chứ có gì to tát đâu.

Thật tình Duy chỉ có thể vừa cười vừa gật đầu hòa chung với ý nghĩ tích cực của cô gái này mà thôi. Nhưng khi Thanh và Duy thả mình trong tiếng nhạc xập xình nhức óc ở Bar, thì Thanh quả thật là ngất ngây lắm rồi, mà Duy vẫn không thể cản nổi cô thôi uống rượu.

Dẹo hết bên này đến bên kia, va hết người này đến người nọ. Thanh đẩy cả Duy rồi xô vào người một cô gái sexy. Đã thế còn không biết sợ, ánh mắt lại cứ phong tình mời gọi nhào cả vào người cô gái kia mà ôm ôm ấp ấp. Lạ là cô ta cũng rất hào hứng ôm Thanh mà không có ý buông người, hơn thế lại còn hơi đụng chạm vào ngực Thanh khiến Duy nóng mặt. Đành kéo Thanh lại ôm vào người cười cười với đối phương mà gào lên giữa tiếng nhạc:

- Thật ngại quá, bạn gái tôi say rồi nên thất lễ.

Thanh thì vẫn rất không thức thời ôm chặt eo Duy ầm ĩ:

- Năm năm qua chưa khi nào được buông thả như vậy, thoải mái quá… vì tôi là chính tôi… hú hú hú…

Cô gái sexy kia lại có vẻ càng vừa mắt với Thanh hơn, nhìn một lượt cô gái đơn thuần với quần tây phẳng phiu và áo sơ mi trắng hơi nhăn xắn ống tay lên tới khuỷu, cùng một chùm dây dợ hình thù kì lạ lắc lư trước ngực rất hứng thú. Liền nháy mắt với Duy:

- Để lại cô ấy đi, tôi sẽ cho anh thứ gì anh muốn.

Đôi môi Duy vẽ một đường cong hoàn hảo ý tứ nhìn xuống cô gái lim dim mắt. Thấy Thanh cười ngô nghê đang ôm chặt lấy eo của anh mà ra sức dựa vào, thỉnh thoảng còn cọ cái mũi nhỏ dính nước mũi tèm lem vào ngực áo mình thì cười ha ha trả lời:

- Thật xin lỗi tôi lại chỉ cần con mèo nhỏ lem nhem này thôi. Phiền cô rồi.

Nói xong Duy ôm ngang người Thanh vừa dìu vừa kéo cô ra khỏi không gian điên cuồng lắc lư ấy. Anh vén lại vài sợi tóc lòa xòa trước mặt Thanh, lại bế bổng cô lên đi ra ngoài.

Nhưng có vẻ cô gái sexy kia cũng không vừa, một đường dẫn người theo Duy ra ngoài. Ánh mắt được bóng đèn vàng chiếu vào ẩn hiện vài tia chiếm hữu khóa chặt thân hình mềm mại của Thanh trên tay Duy, cô ta nói:

- Tôi thật sự thích cô gái này, nên rất khó chịu nếu anh đưa cô ấy đi.

- Ồ, vậy sao. Nhưng tiếc quá cô ấy cùng tôi đến đây, giờ say như thế này làm sao trả lời được có thích cô hay không và có muốn đi với cô hay không nhỉ?

- Chẳng phải say đến như vậy đi với anh càng nguy hiểm sao?

- Phải không? Tôi lại thấy chỉ cần không đi cùng cô thì sẽ an toàn nhất đấy.

Duy nheo mắt nguy hiểm nhìn lại cô gái sexy mang đầy sát khí đối diện mình, anh lại không nhận ra cô ta có ý tứ gì với Thanh chắc. Duy không hề kì thị giới tính thứ ba, nhưng không bao giờ đồng ý để người của mình bị cướp đi rồi chịu đựng ấm ức. Ít nhất, anh không muốn khi tỉnh dậy cô gái ngốc nghếch này sẽ hoang mang cảm thấy bản thân lại bị bỏ rơi, bơ vơ và đơn độc nữa.

- Hình như anh chưa biết tôi là ai.

Dưới ánh điện khi sáng khi tối của nơi phức tạp này gió đêm xào xạc mang theo khí nóng ùa lại, người con gái trong lòng hơi cựa quậy. Dường như ý thức đã có phần nào tỉnh táo nên bàn tay nhỏ khẽ níu, bám chặt hơn vào ngực áo anh. Mi mắt động đậy lo lắng khiến Duy lại càng buồn cười, mà đến chính anh cũng không nhận ra ánh mắt mình đang hài lòng nhường nào. Thôi nhìn cô gái run rẩy trong lòng anh hướng phía cô gái sexy đang đe dọa mình mà nói:

- Nãy giờ tôi đã kịp nhớ ra cô là ai, nhưng tôi cho rằng cô lại quên đã từng gặp tôi rồi.

Cô gái sexy nhíu mày quét qua mặt Duy thêm một lượt dường như vẫn không có chút ấn tượng nào về người đàn ông nam tính này. Chỉ thấy nụ cười anh ta càng sâu xa và bí hiểm hơn, ánh mắt thêm mấy phần lạnh nhạt mỉa mai, giọng nói rất bình thản cất lên:

- Bữa tiệc sinh nhật cô sáu tháng trước, người ngồi cùng bàn với bố mẹ cô là tôi.

Cô gái sexy hơi thay đổi nét mặt, nghi ngờ nhìn Duy sau đó anh lại tiếp:

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì mọi người đều gọi cô là Anh Túc, cũng là chủ nhân quán Bar này phải không?

- Anh…

- Hình như bố mẹ cô đều không biết cô hứng thú với cô gái trên tay tôi, và có thể là cả với những cô gái khác nữa.

- Anh uy hiếp tôi?

- Đừng hiểu lầm, tôi không hề uy hiếp… mà trực tiếp tuyên chiến với cô. Nếu cô dám động đến người phụ nữ của tôi, để xem bố mẹ cô ăn nói với tôi như thế nào. Nên nhớ, một mạng của bố cô vẫn là nhờ tôi giúp lấy về đấy.

Nói xong Duy ôm Thanh chặt hơn một chút, như để chứng tỏ quyền sở hữu và hiên ngang đi về phía gara để xe. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi yên ổn ở ghế phụ cài dây an toàn cho Thanh, bản thân trước khi ngồi vào xe còn giơ tay phóng khoáng chào đối thủ một cái, mới đóng cửa phóng vụt xe đi. Để lại Anh Túc nghiến răng tức giận nhìn theo mà không làm gì được.

- Nhà ở đâu?

Duy thong thả hỏi khiến Thanh khó giả vờ như không biết gì nữa, đành mơ hồ mở mắt ra lại chóng mặt lấy tay đập đập vào hai bên thái dương của mình khiến Duy buồn cười:

- Chỉ cần nói địa chỉ, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.

Sau khi Thanh miễn cưỡng nói địa chỉ nhà xong, liền nhắm mắt lại giọng nhỏ nhẹ:

- Cảm ơn anh.

- Trong tầm tay thôi, không có gì.

- Anh là giang hồ à?

- Nói giống kiếm hiệp thế. Cô sợ rồi đấy à?

- Không có, chỉ tò mò chút thôi.

Duy dừng đèn đỏ, quay sang nhìn cô gái đang nhắm mắt lặng lẽ ở bên cạnh mình vừa cười vừa nói:

- Cũng phải, dù gì cô từng bên cạnh Phong mà. Nếu lúc ấy tôi nói cô là người của Phong, cô ta sẽ càng lo lắng hơn đấy.

- Thật tiếc, tôi lại không phải người của anh ấy. Hơn nữa cũng không biết gì việc trong giang hồ của anh ấy cả.

- Thực ra tôi có quen vài người, bố cô gái vừa rồi có đắc tội với người ta, tình cờ tôi quen cả hai bên nên đứng ra giải quyết giúp. Vì vậy mối quan hệ với bố cô ta không tệ.

Duy cũng không biết vì sao phải giải thích với Thanh nhưng anh cứ bất giác nói ra, dường như không muốn cô gái này phải e dè khi đứng cạnh mình vậy. Còn Thanh lại càng không để ý xem Duy thành thật mấy phần. Có thể anh còn “hổ báo” hơn lời anh nói rất nhiều, nhưng vậy thì sao… thực sự cô chỉ cảm thấy khá thoải mái và yên tâm khi ở bên cạnh người này mà thôi.

Thanh dựa dựa sâu hơn vào chiếc ghế, trong đầu tự nhủ khi nào đủ tiền phải đổi xe mới được. Đổi một chiếc xe tốt, có ghế mềm mại không gian thoải mái, sẽ cùng cô đi tới mọi nơi.

Dừng xe lại Duy thấy Thanh không động đậy gì, cô gái này chắc lại ngủ thiếp đi rồi. Lay vài cái cũng chẳng thấy khả quan, Duy đành bế Thanh vào thang máy lục chùm chìa khóa trong túi rồi mở cửa. Bước vào căn hộ được bài trí đơn giản ngăn nắp, có một chếc ti vi lớn cùng kệ gỗ để đầy đĩa phim hoặc nhạc gì đó. Bộ salong rộng đến nỗi có lẽ hai người nằm vẫn dư chỗ và một dàn âm thanh khá hoành tráng. Đặc biệt là mùi hương nhẹ nhàng của tinh dầu tỏa ra khắp không gian làm người ta dễ chịu. Anh nhìn một lượt rồi mới đi về phía phòng ngủ đặt Thanh xuống giường. Sau đó lại đi vào bếp lấy nước ấm, tìm được chai mật ong liền tốt bụng pha một ly để ở chiếc bàn cạnh giường. Duy còn vào nhà tắm lấy chiếc khăn nhúng vào nước ấm ra lau mặt cho Thanh. Khi anh vừa đứng lên thì Thanh khẽ động, cô nhẹ nhàng nhưng dường như lại vội vã chới với nắm lấy bàn tay anh:

- Ở lại đi!

Không gian tĩnh mịch tràn ngập hương tinh dầu dịu nhẹ, duy nhất có tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường vang vọng khắp nơi. Ánh sáng mờ nhạt phản chiếu từ chiếc đèn để bàn soi rọi khuôn mặt thanh thuần của cô gái đang nhắm mắt nằm phía giường. Lông mi khẽ rung động chấp chới giống một cánh bướm xinh đẹp làm người đối diện thấy xao xuyến, bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy khiến Duy nhận ra sự lo lắng mơ hồ của Thanh. Cái nhíu mi nhẹ nhàng giãn ra, anh cười cười ngồi xuống bên giường. Bàn tay to lớn còn lại khẽ gẩy mấy sợi tóc trước trán định bụng trêu đùa:

- Câu ấy có ý gì vậy?

- Ý tại ngoại ngôn thôi. Ở lại đi!

Thanh bỗng dưng mở to đôi mắt đen tròn lấp lánh đối diện với ánh mắt đang tỏ ý trêu đùa của Duy. Quá long lanh và trong sáng khiến anh bất giác giật mình nhắc bản thân phải mau tỉnh táo lại, Duy hắng giọng đứng lên:

- Muộn rồi cô ngủ đi, nếu cần ngày mai lại gặp.

Nhưng bàn tay Thanh nhanh nhẹn giữ lấy áo Duy, chiếc áo thường dùng để đua mô tô mạnh mẽ tiếp xúc với da thịt khiến Thanh càng thêm dứt khoát. Giống con mèo nhỏ cô giật giật lưng áo hơi phồng mà thỏ thẻ:

- Anh lo lắng gì vậy? Sợ rồi sao?

- Không phải sợ mà hiện tại cô không tỉnh táo, tôi không muốn nhân cơ hội này tranh thủ. Hơn nữa tôi cũng không phải loại người như vậy.

Duy nhìn lại thẳng thắn nói với Thanh rành mạch, nhưng dường như Thanh quá hiểu lợi thế bản thân ở đâu. Cô cười rất mị hoặc, ngồi dậy nhẹ nhàng đan những ngón tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay Duy, kéo anh lại phía mình sát gần mặt, yêu kiều nói:

- Hôm nay cứ là người như vậy đi. Tôi không ngại, anh ngại gì chứ.

Nói xong Thanh còn khẽ lướt qua má Duy một đường, hương thơm cố hữu luôn phảng phất từ Thanh hòa quyện cùng hương tinh dầu thoang thoảng tràn ngập khứu giác Duy khiến tim anh bỗng run rẩy. Không dừng lại ở đó, Thanh tiếp tục ghé sát vành tai nam tính đang đỏ hồng của Duy thì thầm:

- Hơn nữa tôi cũng rất tỉnh táo và ánh mắt anh… thành thật hơn lí trí của anh đó.

Trái tim Duy đập mạnh một nhịp như để hạ quyết tâm vững vàng. Máu nóng hòa trong men rượu chạy khắp cơ thể, bàn tay to lớn siết chặt vòng eo của Thanh kéo đến sát mình, anh nặng nhọc kìm chế hơi thở mà nói:

- Vậy em đừng nên hối hận nhé.

- Đương nhiên sẽ không…

Chẳng kịp để Thanh nói thêm lời nào, Duy như một con hổ mạnh mẽ lao vào mục tiêu mình đã định, ghì chặt gáy Thanh mãnh liệt đón lấy đôi môi khêu gợi.

Nhưng bản thân Duy không ngờ, người phải hối hận lại chính là mình đây. Bởi tếng “a..” thất thanh vừa bật thốt ra liền bị Thanh cắn chặt ép buộc quay trở lại, nước mắt bướng bỉnh ngấp nghé bờ mi quyết tâm không rơi xuống. Cặp mắt thành thật ấy cố tình nhắm thật chặt để che dấu tất cả những buồn đau tủi cực, quật cường như chính cô gái ngốc nghếch này vậy. Lý trí bừng tỉnh trong đầu một kẻ phong trần vốn hiểu rõ sự đời là Duy, anh kinh ngạc lắp bắp không thốt ra lời, hoang mang dùng ánh mắt không tin nổi hỏi Thanh:

- Em… em… là lần đầu tiên sao?

Thanh hít một hơi nhưng dường như lại thở hắt ra như để trấn định bản thân mình, giọt nước mắt nãy giờ kìm nén vô thức trào ra, không nhìn thẳng Duy vẫn cố cứng cáp mà hỏi lại:

- Sợ rồi sao? Không phải anh muốn hối hận đấy chứ?

Duy đúng là sợ rồi, không ngờ bên cạnh Phong năm năm mà Thanh thật sự “không phải người của anh ấy” theo lời cô nói. Vốn dĩ trước giờ đều quan hệ với người từng trải nên anh không cần phải để ý, những tưởng Thanh cũng vậy thì anh mới dám buông thả. Không ngờ… Duy bỗng nhiên luống cuống chẳng biết phải làm sao, nhìn cô gái đang cắn chặt môi dưới cố chịu đau mà dở khóc dở cười. Ngốc nghếch đến thế là cùng, tự hành hạ bản thân tới mức này đúng là hết nói nổi.

Duy đành lóng ngóng vuốt nhẹ tóc Thanh mà thì thầm:

- Được rồi, thả lỏng bản thân một chút nào đừng lo lắng.

- Nãy giờ chỉ thấy có mình anh hoảng loạn thôi đấy.

Duy bật cười nhìn cô gái có làn da trắng ngần cứ dần chuyển đỏ, lại đỏ thêm mà không biết do rượu hay do xấu hổ đang gắng mạnh miệng. Gỡ bàn tay nắm chặt lấy ga giường của Thanh ra, nhẹ nhàng vòng tay cô ra phía sau lưng mình Duy nói:

- Để ở đây, cảm nhận một chút.

Bàn tay mềm mại bỗng nhiên tiếp xúc với làn da rắn rỏi lạ lẫm khiến Thanh xấu hổ luống cuống đến cực độ, cô thẹn thùng lại tức giận trừng mắt lườm Duy:

- Cảm nhận cái đầu anh, có định nhanh lên không hả?

Đôi mắt trong trẻo mới được gột rửa vẫn còn đọng lại những long lanh nước, đong đầy chạm vào đôi mắt ôn nhu bao bọc lại mang vài tia trêu chọc của Duy. Anh vuốt nhẹ tóc mái của Thanh, lại gạt đi vài giọt lệ còn vương nơi khóe mắt mà thì thầm:

- Cứ bình tĩnh, lần đầu tiên của hai đứa mình phải từ từ cảm nhận chứ.

Thanh tròn mắt ngây ngô chất vấn:

- Anh mà cũng lần đầu tiên hả?

- Phải, lần đầu tiên với người như em. Trước giờ chưa khi nào cùng một xử nữ cả nên không có kinh nghiệm… Ai mà ngờ được hai mươi sáu tuổi đầu, năm năm yêu đương nồng cháy mà còn ngu ngơ như em chứ.

- Đồ sở khanh, anh tránh ra!

Thanh tức giận đỏ mặt đẩy mạnh một cái nhưng Duy đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, đồng thời cười mê hoặc và hạ một nụ hôn nhẹ xuống bên má đang đỏ bừng, lại thêm một nụ hôn đầy yêu thương trên đôi môi kiều diễm khiến Thanh không biết dấu mặt đi đâu. Chỉ có thể than thân nhắm mắt lại, đành phó mặc bản thân cho “tên sở khanh” này vậy.