Cược Cho Anh Thắng

Chương 14: Lâm trận




Khi đã đặt Thanh nằm yên ổn trên giường và đắp chăn cho cô thật cẩn thận, Duy mới ra ngoài dọn dẹp đồ ăn còn vương vãi trên mặt bàn. Nhìn đến mấy chai rượu vang Pháp lâu năm trên kệ tủ, Duy bỗng cười cười thầm nghĩ: “Ai nói cô gái này không biết cách hưởng thụ cơ chứ?”.

Anh tự ý rót cho mình một chút vang đỏ, từ trên cửa sổ phòng Thanh nhìn xuống phía khuôn viên, nơi mà anh vừa đứng nói chuyện cùng Trâm. Duy chưa từng nghĩ đến lý do vì sao một gia đình, giờ chỉ còn lại mình anh. Nhưng có lẽ hôm nay chính là ngày suy nghĩ đến chuyện đó.

Duy lắc lắc chút rượu đỏ sóng sánh gần đáy ly mà cười tự giễu. Hóa ra khi Duy chỉ là một cậu thanh niên dễ dàng bị hủy diệt bất cứ lúc nào, thì vẫn có người âm thầm bảo vệ anh. Cho đến bây giờ khi thế lực của anh đã không tầm thường nữa, cô ấy vẫn lo sợ sẽ không thể bảo vệ được cho anh. Nực cười thật, con gái của kẻ thù lại luôn ẩn nhẫn che chở Duy. Người anh luôn khinh khi và miệt thị, lại là ân nhân cứu mạng anh cơ đấy. Bóng dáng Duy đổ dài in đậm trong tầm mắt mơ hồ của Thanh, cô đưa tay ra muốn chạm vào sự lẻ loi ấy. Muốn đánh tan đi những ngổn ngang suy nghĩ kia, nhưng lại lo sợ mình không đủ năng lực. Thanh vùi mình sâu hơn vào ổ chăn ấm áp, ánh mắt vẫn sâu kín khóa chặt thân hình cao lớn cô độc.

Anh đang nghĩ gì? Hình như liên quan không ít đến cô gái tên Trâm đó. Giọt nước mắt vô thức trào ra không báo trước khiến Thanh giật mình. Cô khóc ư? Đau lòng hay hoảng sợ? Lo lắng hay ấm ức? Thanh chẳng có câu trả lời, chỉ nén tiếng thở dài, tự mình lau đi giọt nước mắt nóng hổi. Nhưng dường như Duy đã nhận ra điều gì đó bất thường trong ổ chăn ấm áp kia. Anh bước nhanh lại, đặt ly rượu trên bàn, nhẹ lật tấm chăn lên. Đôi hàng mi rung động chấp chới, còn đọng lại chút nước long lanh, tuy đẹp mắt mà lại đau lòng đến lạ. Duy thở dài lau đi giọt nước mắt nặng nề đó, giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương vang lên trong màn đêm tĩnh mịch:

- Em gặp ác mộng à? Mọi chuyện đều qua rồi, đừng lo lắng được không?

Mắt vẫn nhắm nhưng đôi môi khẽ động, giọng nói mang chút ấm ức nũng nịu:

- Đêm hôm anh không về nhà, ở đây uống trộm rượu của em là sao?

Duy gẩy vài sợi tóc lòa xòa trước trán Thanh, ánh mắt sâu thẳm vẫn thủy chung không rời khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh:

- Cho anh ngủ nhờ ở sa lông nhé. Anh rơi mất chìa khóa rồi.

Thanh mở mắt đối diện với Duy một lúc, rồi mới xị mặt nói một câu:

- Lừa đảo.

- Thật sự mà. Có lẽ khi đánh lộn, anh làm rơi mất rồi.

Chẳng nói thêm gì, Thanh quay lưng vào trong không nhìn Duy nữa. Anh nhíu mày, dường như nhận ra vài điều lấn cấn trong lòng Thanh. Tuy không chắc chắn nhưng vẫn đánh liều hỏi:

- Em giận anh chuyện gì à?

Tấm lưng thon gọn không động đậy, chỉ có chiếc đầu nhỏ gục sâu hơn vào gối trắng. Giọng nói nhỏ nhẹ hơi nghẹt:

- Không có. Nhưng em không thích anh đứng trong phòng em nhớ nhung người khác đâu nhé. Nếu muốn nhớ nhung thì đi ra chỗ khác, em…

Giọng nói oán trách im bặt bởi có một thân nhiệt ấm áp ôm lấy tấm lưng nhỏ, kéo gần về phía ngực mình. Duy nằm nghiêng theo Thanh, giọng nói anh vẫn êm ả trên đỉnh đầu cô lại thêm vài phần trêu chọc:

- Em không ghen cả với ba mẹ anh đấy chứ?

Thanh hơi động người, xoay lại đối diện với với ánh mắt chân thật mang theo ý cười của Duy. Anh siết chặt hơn vòng ôm của mình chút nữa, giọng nói rất thản nhiên nhưng Thanh vẫn tinh ý nhận ra sự đau lòng trong đó:

- Gặp lại Trâm chính là gặp lại hồi ức của mình. Nhìn thấy cô ấy, anh không thể ngăn bản thân nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Lúc ấy anh vẫn có một gia đình nguyên vẹn. Bố anh là người liêm khiết, mẹ anh là giáo viên ưu tú. Em trai anh… khi có người khác, thằng bé luôn điềm đạm trưởng thành, nhưng trước mặt anh nó rất tinh nghịch và biết cách nũng nịu.

Thanh yên lặng nhìn nụ cười mờ nhạt đến lay lắt của Duy, người đàn ông này của cô đau thương nhiều quá. Bàn tay trắng nhỏ nhắn bất giác chạm nhẹ vào bên má vương đầy hơi lạnh của Duy, làm tâm tình Duy phải trực tiếp đối diện với ánh mắt đen láy chân thật ấy. Giữa không gian tĩnh mịch, dường như đôi mắt hạnh nhìn thấu tâm can u uẩn của anh, môi hồng mỏng manh mấp máy một cách ma mị:

- Vậy thì… từ nay không cần gặp lại chị ấy nữa.

Duy yên lặng một lúc, sau đó mới nở một nụ cười sâu đậm rõ nét và gật đầu rất thỏa hiệp:

- Ừ, hôm nay đã nói rõ ràng rồi. Sẽ không gặp lại nữa.

Chiếc đồng hồ tích tắc cũng như ngưng lại bởi ánh mắt hai người giao nhau, giờ phút này đây dường như nhiều thứ sáng tỏ. Tình cảm mơ hồ nhen nhóm nhanh chóng trong thời gian qua, sự đồng điệu của hai tâm hồn luôn thông cảm cho nhau. Mong muốn sẻ chia và bên cạnh khiến cả hai xích lại gần và không hề muốn tách rời.

- Trong chiếc kẹp áo, là đoạn nói chuyện của anh và Trâm hôm nay. Khi nào muốn em có thể nghe lại, nhưng nhớ cất cẩn thận. Anh đã đồng ý với cô ấy, sẽ cho hai mẹ con cô ấy một đường lùi.

Thanh đan bàn tay nhỏ của mình vào bàn tay to lớn chai sạn của Duy, ánh mắt cũng nhìn theo sự kết hợp tưởng như rất bình thường nhưng lại quá sức hài hòa ấy, giọng đều đều hỏi:

- Tại sao lại đưa cho em?

Giọng của Duy vẫn rất điềm tĩnh, chầm chậm giải thích cho Thanh hiểu:

- Nguyễn Văn Lâm, ông ta sẽ chỉ dùng em để uy hiếp anh. Nhưng nếu trong tay em có bằng chứng Trâm biết hết mọi chuyện ông ta làm, đồng nghĩa cô ấy cũng là tòng phạm, không thể tránh khỏi việc phải chịu hình phạt. Ông ta không dám khinh suất gì đâu.

- Làm vậy có được không?

Thanh lo lắng cho sự day dứt và giằng co trong Duy. Theo như cô nhìn nhận vấn đề, đảm bảo Duy đã hiểu lầm Trâm nhiều chuyện. Có thể thời gian qua đi cùng hận thù tạo nên bức tường thành vững chắc giữa hai người, nhưng không có nghĩa Duy có thể vì Thanh mà hi sinh Trâm. Cô biết đó không phải việc anh có thể làm. Duy cười cười, dụi mặt mình vào phía gáy còn vương mùi dầu gội của Thanh mà thì thầm:

- Để bảo vệ điểm yếu của mình, anh bắt buộc phải có điểm yếu của ông ta. Trâm đối với ông ta, giống như em đối với anh vậy. Ông ta sẽ không bao giờ thương tổn đến cô ấy. Anh sẽ không dùng Trâm đối phó với ông ta, nhưng anh sẽ dùng cô ấy để bảo vệ em thật an toàn.

Mắt Duy nhắm lại, dường như tư tưởng cũng đã được đả thông rất nhiều, anh cười dịu dàng nói một câu bâng quơ nhưng nhiều ẩn ý:

- Như vậy đã là quá công bằng rồi.

Vuốt nhẹ tóc Thanh, Duy cảm thấy an yên tuyệt đối. Trong lòng anh chẳng còn ngổn ngang suy nghĩ nữa, chỉ thật lòng muốn lưu giữ giây phút này dài hơn dài hơn nữa mà thôi.

- Hôm nay đặc cách cho anh ôm em ngủ như thế này nhé!

Thanh không nói gì, chỉ ôm Duy chặt hơn, vùi mặt sâu vào ngực anh, an tĩnh đều đều nhịp thở.

*****

Trời đông, chút âm u mặc định vẫn ngày này qua ngày khác tiếp diễn. Chỗ trống bên cạnh không còn thân nhiệt ấm áp của Duy nữa. Thanh lật chăn ra, liền nhìn thấy tờ giấy màu vàng vừa tầm mắt. Vẫn dòng chữ quen thuộc cứng cáp: “Chào buổi sáng. Đồ ăn anh để sẵn trên bàn, nếu nguội thì cho vào lò vi sóng hâm lại nhé.”

Thanh bước chân xuống, đôi dép trong nhà để sẵn ngay ngắn phía dưới, tờ giấy màu vàng mang theo thông điệp: “Lạnh lắm, nhớ đi cả tất vào!”

Chỉ có thể cười cười lắc đầu với anh chàng nhiều chuyện này, bước vào nhà tắm Thanh lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy bộ khăn mặt, bàn chải đánh răng, một chiếc ly nhựa mầu xanh dương. Thậm chí cả một bàn cạo râu Gilette, và lọ bọt cạo râu khổng lồ nữa. Tất cả những thứ đồ lạ lẫm này đang dần dần xâm chiếm lãnh thổ riêng tư của cô. Nhìn vào gương Thanh đang ngây ngẩn cũng phải bật cười chạm tay vào tờ giấy vàng: “Cô gái trong gương thật xinh đẹp, cô ấy là của anh đấy nhé!”

Nhìn cặp bàn chải, cặp ly, và cặp khăn mặt ở cạnh nhau, Thanh cảm thấy mùa đông lãnh lẽo ngoài kia chẳng xi nhê gì với sự ấm áp và ngọt ngào trong lòng mình. Khi ra đến tủ quần áo để thay đồ, Thanh lại bắt gặp tờ giấy dán ở cánh tủ nam bên cạnh: “Từ giờ tủ này của anh nhé, bộ nào cũng vừa. Anh sẽ chuẩn bị cho em một tủ bên nhà anh, coi như trao đổi!”. Thậm chí còn thêm một hình mặt cười méo méo, giống y tờ giấy lần đầu tiên cô bắt gặp nữa chứ.

Thanh dán hết mấy tờ giấy vàng vàng lên chiếc gương thử đồ, nhìn một lượt rồi mới hài lòng mặc thêm áo choàng len đi ra phía phòng bếp. Hốt hoảng khi thấy đống đồ ăn trên bàn. Anh chàng này, có cần khoa trương vậy không? Chỉ là bữa sáng thôi mà, chẳng nhẽ phải ăn hết chừng này? Duy đã dậy từ mấy giờ để đi mua hết pizza, đến những loại bánh ngọt hấp dẫn này chứ. Khoan đã mà sao anh biết cô thích ăn mấy thứ này nhỉ? Mặc kệ, ăn đã. Thanh với tay lấy chiếc bánh mì kẹp trên bàn cắn một miếng. Vị giác được kích thích tối đa nên khuôn mặt thả lỏng hết sức, ngồi tựa lưng vào ghế, ngày chủ nhật mở màn tốt đẹp với bao loại bánh yêu thích thế này thì còn gì bằng.

Tiếng báo tin nhắn từ chiếc Note sáu quen thuộc vang lên, Thanh nhìn sang màn hình số của Duy nhấp nháy: “Có thể hơi lâu một chút, nhưng cứ ở nhà đợi anh quay về. Yêu em!”. Ánh mắt lấp lánh như ngưng tụ niềm yêu thích, nụ cười tiêu chuẩn hé mở. Anh nói hai ngày nữa tìm ông ta, nhưng hành động sớm như vậy chắc hẳn đây là thời gian sơ hở của ông ta rồi: “Không sao, em có tuổi trẻ, có thể thoải mái đợi anh về!”

Duy tới phòng khám của Khánh, định bụng hỏi lại cặp đôi tốt bụng hôm qua, nhưng chẳng ngờ người thì không sao, mà chiếc mũ bảo hiểm vốn là hàng hiếm phải cho vào tủ trưng bày, còn chiếc xe mô tô thì Khánh cẩn thận vận chuyển tới ga ra của Duy bảo trì.

- Ông được lắm, cái mũ như thế mà cũng đập vỡ nổi.

Duy im lặng nhớ lại lúc mình nóng khí đá bay chiếc mũ đáng thương chẳng biết lăn đi tận nơi nào, va đập vào đâu mà mẻ được một góc kính như thế kia. Nhưng anh lại gật đầu nói với Khánh:

- Ông có cho rằng mũ này của ông hàng đểu không?

Khánh tức tối lấy chiếc áo bluse khoác vào người, hằm hằm ra ngoài quan sát một vòng phòng khám đông đúc của mình. Để lại không gian yên tĩnh cho Duy bắt đầu làm việc.

Anh sắp xếp chứng cứ lại một cách cẩn thận, chia ra vài chỗ cất, sau đó tự mình cài đặt hệ thống thu phát vào người. Chỉ có thể một phát ăn ngay thôi, được ăn cả ngã về không. Để lâu lại đêm dài lắm mộng. Duy hạ quyết tâm gật đầu với người thanh niên trẻ bí ẩn vẫn luôn dán mắt vào màn hình máy tính nơi bàn làm việc của Khánh, sau đó quay lưng hiên ngang khuất sau cánh cửa. Cậu trai trẻ đẩy gọng kính bạc lên cao hơn, lấy chiếc headphone màu đen trùm vào tai mình, các ngón tay liên tục lướt trên bàn phím. Từng dòng thông tin bảo mật của cán bộ cấp cao “Nguyễn Văn Lâm, đội trưởng đội chống tham nhũng, sinh ngày…” dần rõ nét trên màn hình. Cái nhếch môi ngây ngô lại đầy đáng sợ hiện hữu trên khuôn mặt non trẻ, thư thái tựa lưng vào thành ghế lẩm nhẩm hát theo lời bài hát nào đó mà không ai nghe rõ, ánh mắt tinh anh nhắm lại như đang rất an nhiên và bình thản chờ đợi một cái “click” chuột, là hoàn thành nhiệm vụ.

Duy một mình tìm tới ngôi nhà đã nhiều năm không qua lại. Thời gian hơn bốn năm, kể từ khi Hải ra đi, anh đều im lặng nhất có thể. Làm như không quan tâm điều gì, tập trung vào phát triển sự nghiệp và kiếm tiền, đôi khi đàn đúm tụ tập chơi bời đi Bar, hoặc qua Nhật cùng Khánh du lịch. Tất cả đều yên ắng giống như mình đã chấp nhận buông xuôi, không còn cố gắng tìm ra sự thật sâu kín nữa. Nhưng chỉ có trời và Khánh biết được, Duy đã phải dày công thu xếp người trong người ngoài như thế nào. Thậm chí còn phải cùng Khánh đi tìm, van vỉ cầu xin hacker trẻ thường gọi là LM người Mỹ gốc Việt giúp đỡ, cậu ta là hậu duệ của hacker “vô gia cư” Adrian Lamo, người nổi tiếng là hacker có đạo đức nhất thế giới.

Nếu không có cậu ta, đảm bảo Duy không thể thuận lợi thu thập được chứng cứ đến lúc này. Ngay cả bản khai của ba Duy và báo cáo khám nghiệm tử thi, cậu ta cũng chỉ cần vài thao tác là lấy được từ máy tính của Nguyễn Văn Lâm. Tất nhiên, để có thể kết nối với máy tính của ông ta, Duy đã phải cài người vào nhà ông ta suốt hai năm mới tay trong tay ngoài được như thế. Và giờ chính là lúc đi thu hoạch mùa màng.

Duy đưa tay định ấn chuông, nhưng chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã tự động mở ra. Chẳng nao núng Duy dứt khoát bước qua chiếc cổng chính, mới nhìn thì sẽ không thấy quá đồ sộ, nhưng hệ thống an ninh bảo vệ của nó thì không thể khinh thường được đâu.

Duy giả như điềm tĩnh đứng đối diện trước người đàn ông đang bày ra khí chất oai nghiêm, tưởng chừng là một người đáng để kính trọng lắm, nhưng đuôi mắt gian xảo của ông ta đã tố cáo hoàn toàn thứ bản chất dơ bẩn. Kìm nén lại tâm trạng cuộn sóng trong lòng mình, Duy cho tay vào túi áo đi một vòng quanh phòng khách từng quen thuộc, nay đã xuất hiện nhiều món đồ quý giá mà cười mỉm:

- Có vẻ những năm vừa rồi ông kiếm được không ít nhỉ.

Ông ta vẫn ngồi yên ở vị trí của mình, không động mà giả dối tiếp chuyện:

- Lâu rồi không gặp, cháu nói gì ta thực sự không hiểu. Nào ngồi xuống uống ly trà đi.

Duy cảm tưởng như mình phải kìm nén đến cực hạn bởi sự ghê tởm của con người này, mặt anh nóng dần lên nhưng bên tai lại vang vang tiếng nói thâm trầm không phù hợp với khuôn mặt non trẻ:

- Bình tĩnh, dẫn dắt ông ta vào đề sẽ tốt hơn việc tức giận đấy.

Duy hình dung ra khuôn miệng nhỏ với đôi môi đỏ khẽ mấp máy của LM đang choàng headphone nói chuyện cùng mình hiện giờ mà điều hòa nhịp thở. Ngồi xuống chiếc ghế, đối diện với khuôn mặt giả dối, Duy cúi đầu cười một cái rồi nhanh chóng ngẩng lên đổi giọng:

- Đúng là lâu quá rồi. Thật may chú còn có thể nhận ra tôi nhỉ.

Nguyễn Văn Lâm ngửa mặt cười thật to sảng khoái, như nắm rõ từng đường đi nước bước của Duy trong lòng bàn tay mình vậy. Duy cũng không còn kích động như vừa rồi nữa, thoải mái tựa lưng vào thành ghế. Ánh mắt bình thản lại như đã sẵn sàng nghênh đón mọi việc, nhìn đối phương:

- Bạn gái tôi, gián tiếp nhận từ chú ba cái tát. Thật là thách thức sự kiềm chế khi đối diện với chú như thế này đấy.

Mắt ông ta nheo lại mang theo vài tia mỉa mai quen thuộc. Duy đã từng bắt gặp ánh mắt này vài lần trong kí ức, nhưng lại không thể nhớ rõ là trong những trường hợp nào.

- Chắc là có gì hiểu lầm rồi, cháu nghĩ ta rảnh rỗi đến thế ư?

Duy vắt chéo chân, không mang theo dáng vẻ tôn trọng người lớn nữa, rất ngang hàng đặt hai cánh tay lên hai bên tay cầm gỗ của chiếc ghế tựa.

- Hẳn là hiểu lầm quá rồi, nên hôm qua Trâm mới phải tới tận chỗ tôi ôn lại chuyện cũ. Chú có nghĩ cần quản người nhà kĩ một chút không.

Mới nghe tới đó, ánh mắt Nguyễn Văn Lâm đã híp lại. Ông ta đúng là chỉ có được một đứa con gái này thôi nên mới năm lần bảy lượt đều chịu thua dưới tay Trâm, nếu không Duy lại có khả năng đủ vây đủ cánh như hiện tại mà ngồi trước mặt ông ta sao?

Nhìn khuôn mặt biến sắc của ông Lâm, Duy thả lỏng người hơn một chút. Ai cũng có yếu điểm và giới hạn. Giống như Trâm sẽ là yếu điểm của ông ta, còn Thanh chính là giới hạn của anh vậy.

- Thật lòng, tôi cũng cảm ơn Trâm lắm, nên không muốn nói nhiều tới cô ấy. Ông nghĩ sao nếu chúng ta bàn vào việc chính một chút?

Ánh mắt có chút tự giễu và đắc ý của Duy nhìn thẳng vào cặp mắt đang cố gắng kiềm chế tức giận của ông Lâm. Ông ta hít một hơi rồi đứng lên nói:

- Cháu muốn nói chuyện gì? Ta cần nói ngay từ đầu, chuyện gia đình cháu không hề liên quan đến ta. Ta chỉ thực thi nhiệm vụ của mình mà thôi.

Hai nắm tay của Duy đã siết chặt lại, đồ giả dối đáng khinh bỉ, chẳng lẽ ông ta đã biết mục đích của Duy nên thẳng thắn tránh né như vậy? Một hai câu liền trực tiếp phủ nhận tất cả. Chết tiệt, con cáo già này.

- Tôi đâu có nói gì, sao chú đã sớm biết vậy?

Nguyễn Văn Lâm chắp hai tay ra phía sau, đi lại vòng quanh Duy đều giọng nói:

- Chàng trai, ta đã nhìn cháu trưởng thành suốt mười chín năm trời. Hơn nữa, thời gian qua ta cũng chưa bao giờ thôi dõi theo bước đi của cháu cả.

Duy bật cười “ha ha” trước giọng nói cố tình tỏ ra thành thật kia, anh ho mấy tiếng rồi đáp lại:

- Đúng là ông phải dõi theo bước chân của tôi lắm. Nếu không ông nào có ăn no ngủ kĩ đến mức béo tốt như vậy. Nhưng sợ rằng ông chủ quan quá, lại bỏ lỡ vài chuyện thì phải.

- Đừng lo, ta sẽ cho rằng đây là lời khen tặng và cảm ơn mà tận hưởng.

Duy gật đầu đứng lên, anh cao hơn ông Lâm nửa cái đầu, nên hơi cúi người hai tay cũng chắp ra phía sau, giọng tỉnh bơ nói:

- Được rồi, vậy chúng ta không cần phải nhiều lời với nhau nữa, tôi cứ trực tiếp đưa những thứ mình có ra là được rồi.

- Cháu nghĩ mình có thể có những gì?

Vẫn khuôn mặt thản nhiên và ánh mắt gian xảo, nhìn thẳng vào Duy giống như ông ta không có điều gì để hối lỗi, giống như ông ta đang đùa giỡn với một tên nhóc con nào đó. Nhưng ông ta đã quên rồi, giờ Duy đã ngoài ba mươi tuổi, chứ không phải thằng bé suốt ngày chạy qua nhà ông ta, một câu “chú” hai câu “cháu” nữa. Duy khoanh hai tay trước ngực rành mạch nói từng từ:

- Nghe rõ nhé Nguyễn Văn Lâm, nợ của ông tôi sẽ tính cả gốc lẫn lãi, chậm rãi mà trả cho ông đầy đủ.

Như chỉ đợi Duy nói hết câu, một tiếng tiếng “pụp” bất ngờ và lặng lẽ vang lên rõ ràng… Thân thể Nguyễn Văn Lâm trước mặt hơi cứng lại, khuôn mặt ông ta tuy nhẫn nhịn đau đớn nhưng lại tràn đầy chế giễu, dường như đang muốn nói với Duy: “Đấu cùng ta ư? Cậu còn non trẻ quá”. Ông ta thều thào giống như mất hết sức lực, lắp bắp lên tiếng trước ánh mắt ngạc nhiên của Duy:

- Cháu… cháu cài người bắn tỉa sao?

Sau đó Nguyễn Văn Lâm đổ thân thể nặng nề về phía Duy làm anh buộc phải đưa hai tay đỡ lấy ông ta. Chiếc áo khoác gió màu đen trên người Nguyễn Văn Lâm thủng một lỗ nơi lưng lệch về phía bên phải, chỉ một lỗ nhỏ thôi mà máu bắt đầu âm ỉ chảy. Giọng Trâm hốt hoảng từ đâu truyền đến phá tan không gian tĩnh lặng:

- Bố, bố làm sao đây… Anh, anh lại dám bắn ông ấy, anh điên rồi.

Duy đúng là muốn điên rồi, ông ta còn thật sự chịu chơi đến tận mức này cơ đấy. Tiếng còi cứu thương và còi cảnh sát đồng thời vang lên át hết tiếng hô hoán xung quanh. Nhưng Duy lại chỉ nghe thấy tiếng chim đang líu lo hót ở khuôn viên ngoài kia vọng lại, chắc hẳn nó đang nhảy nhót trong lồng nhỏ, muốn được tự do bay ra ngoài thăm thú xung quanh, hoặc chỉ đơn giản là xem ồn ào hiện tại. Hình như nơi ấy trước đây anh và Trâm từng nuôi một con Vẹt rất nhiều chuyện thì phải. Ánh mắt Duy sâu kín nhìn xuống thân thể to lớn đã bất động dưới đất, xung quanh còn có những vệt máu loang lổ. Môi mỏng kéo một nụ cười thật hoàn hảo mà nguy hiểm, anh chẳng ngại ngần bộ đồ đắt tiền Thanh dày công chọn lựa, quỳ một chân ghé sát bên tai Nguyễn Văn Lâm thầm thì:

- Thật vất vả cho ông quá, nhưng một phát súng này mới chỉ là để cảnh cáo thôi. Tôi sẽ tặng ông thêm một phát nữa… chỉ một phát duy nhất ấy là đủ.

Sau đó Duy nhếch môi, nụ cười quá hòa hợp với khuôn mặt ưu tú bừng sáng, giơ hai tay lên ngang đầu bước ra ngoài. Thản nhiên nhìn chiếc còng số tám tra vào tay mình… thật vừa vặn. Một già một trẻ đấu nhau, người nằm trong xe cứu thương, người ngồi trên xe cảnh sát. Rẽ hai con đường khác nhau nhưng đâu mới là đích cuối cùng?

Duy cảm nhận thiết bị thu phát trên người mình đã được vô hiệu hóa, bởi tiếng nhạc hòa tấu dịu nhẹ bên kia vừa vang lên liền bị cắt đứt, chắc chắn giờ đây nó chỉ là chiếc khuy áo hàng hiệu bình thường không chút đặc biệt. Anh tựa người thoải mái hơn vào phía lưng ghế, ba người đàn ông ngồi cùng nhau có vẻ hơi chật chội. Trái với khuôn mặt nghiêm túc căng thẳng của hai anh chàng cảnh sát trẻ ngồi bên, Duy lại cực kì bình thản và ánh mắt lấp lánh ý cười. Nhanh gọn quá thế này, có phần hơi thất vọng nhỉ… Có điều, cái “hơi lâu” Duy từng nói với Thanh, chắc đúng là phải hơi lâu thật rồi. Đợi anh nhé!