Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 56




“Bệ hạ.” Cửa còn mở ra, thị vệ gác cổng đứng ngay cửa, lúng túng nhìn vào phòng thấy được bầu không khí căng thẳng đối lập giữa 3 cha con, dưới tình huống như vậy, William cho dù là con trai quốc vương, cũng không dễ dàng giống như vương trữ xưng quốc vương một tiếng phụ thân, “Ngài hiểu lầm điện hạ rồi, chuyện này ban đầu là ta nói ra trước.”

“Được rồi.” Quốc vương nhắm mắt, “Đóng cửa lại.”

“Không.” William hờ hững cự tuyệt nói, hắn vịn tay nắm cửa, không cho người ta đóng cửa lại, mà ngoài cửa chính là một đám đại thần và tôi tớ ngó dáo dác vào, hắn chính là muốn cho những người này nghe được lời nói của mình, “Hiện tại, trước mặt mọi người để ta giải thích đi, ta không muốn để cho người khác hiểu lầm điện hạ. Chủ ý muốn ở trong không gian vương trữ điện hạ thành niên, vốn dĩ chính là do ta nói, ban đầu điện hạ không biết ta sẽ có suy nghĩ này, y đã từng nhắc qua muốn mời vương hậu cung cấp trợ giúp đến ta. Thế nhưng ta vẫn là muốn ở trong không gian vương trữ điện hạ mà thành niên, tương lai nhất định ta sẽ là một thanh kiếm sắc bén bên người điện hạ, ta nguyện ý cùng điện hạ thân cận hơn một chút, nguyện ý dâng lên trung tâm cùng yêu kính hướng tới điện hạ, ta nghĩ, còn có cái gì so với thời khắc yếu ớt nguy hiểm nhất bại lộ cho điện hạ thấy.”

Ánh mắt quốc vương lạnh lùng, Edward cảm thấy ông nhìn mình như có cây kim đâm vào lòng. Có điều quốc vương dù sao đã thống lĩnh đế quốc tối cao mấy chục năm qua, năng lực che giấu ngụy trang từ lâu đã như một lò hỏa cháy ngùn ngụt, trên thân thể ông không có phản ứng, không giống một số người có tính cách kích động, một khi bị kích thích sẽ đùng đùng bốc hỏa, uy thế trên người cũng vẫn duy trì ở trong phạm vi nhất định, người không hiểu ý cũng chỉ cảm thấy ông có chút tức giận, nhưng không nghĩ tới trong lòng quốc vương đang nghĩ làm sao xé xác cái tên phản bội lớn mật đứng trước mặt này. Mà Edward, cũng là chân chính thấy qua quốc vương tâm địa sắt đá, mới biết bình thường dưới con mắt ông không chút rung động nào, ẩn giấu đi trái tim tàn nhẫn như vậy.

“Bệ hạ.” William một chân quỳ xuống, “Cho phép ta có yêu cầu nho nhỏ này. Từ khi ta đi tới vương cung, điện hạ vẫn quan tâm ta rất nhiều, trên thế giới này, ngoại trừ ngài, y chính là người quan trọng nhất của ta, cũng là người tin cậy nhất. Ta không biết tại sao ngài tức giận như vậy, nhưng mặc kệ làm sao, kính xin ngài có thể đồng ý. Nếu như không thể ở trong không gian điện hạ thành niên, ta tình nguyện không ở trong không gian hoàn thành nghi thức thành niên.”

Ngoài cửa các đại thần châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, vì đã mười mấy năm không thấy tận mắt chuyện bát quái vương thất mà âm thầm hưng phấn, phải biết từ lần trước mọi người tận mắt chứng kiến chuyện bát quái của quốc vương, hay là chuyện mẹ các hạ William, tiểu thư Margaret lúc còn ở trong vương cung làm hầu gái vương hậu, khi đó vương hậu đột nhiên biết được cô gái hầu hạ bên cạnh mình dám câu dẫn quốc vương, đã cùng quốc vương trao đổi dây chuyền có mặt dây in hình chân dung mình, liền ngay trước mặt mọi người giựt đứt dây chuyền tiểu thư Margaret, cười nhạo gia tộc Letterman gia giáo cùng trình độ đạo đức xuống dốc. Cái chuyện phát sinh này ngay cả người đến người đi trong hành lang, trở thành đề tài cho rất nhiều người bàn tán xôn xao liên tục mấy năm qua. Mà hôm nay chuyện này vừa ra, lại hiển hiện ra đầy đủ như mấy năm về trước.

Quốc vương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, tiết tấu khô cằn ám chỉ ông đang kiềm chế phẫn nộ. Nhưng mà, Edward nghĩ muốn tận dụng mọi thời cơ, quốc vương sẽ không ở trước mặt mọi người bày ra vẻ thất thố, cũng không muốn vào thời khắc mẫn cảm mấu chốt, bày ra nhược điểm và cơ hội cho vương hậu ra tay.

“Phụ thân.” Edward ngữ điệu hết sức mềm mại, là một á thú nhân, với vóc dáng xinh đẹp, đều sẽ được dư luận đồng tình chiều chuộng, “Con thật sự không biết ngài vì sao lại từ chối nhã ý từ William, dù sao hắn cũng là em trai con, con làm sao có thể thương tổn đến hắn chứ? Con lại có lý do gì thương tổn hắn đây? Đúng là con không thích các em trai em gái khác, thế nhưng William không giống. Xin ngài cho phép, cho phép vương trữ đế quốc, tiếp thu huynh đệ trung tâm trung thành nhất đi.” Câu nói sau cùng, y cố ý không dùng “con”, cho nên “vương trữ” này trên thực tế chỉ chính là William, y không thể một mực ép buộc, lùi một bước hay tiến một bước, chí ít về mặt thái độ thoáng thả lỏng một chút.

Nói xong câu này, Edward đi tới bên người quốc vương quỳ một chân xuống, hai tay nắm chặt tay phải quốc vương, dáng vóc tiều tụy một mặt cầu xin khẽ hôn lên nhẫn quốc vương.

Trong nháy mắt quốc vương nắm chặt tay phải Edward, nắm thật chặt trong lòng bàn tay ông, sắc mặt Edward không biến đổi, nhưng trên trán và sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả, lần này quốc vương dùng sức rất lớn, y cảm giác đầu ngón tay của mình như muốn sắp đứt rời.

“Chuyện này, về sau lại thương nghị đi.” Quốc vương không thỏa hiệp, nhưng cũng không cho đám đại thần đang xem trò vui kia nhiều câu chuyện để đàm luận, không có đáp ứng, nhưng cũng không cường ngạnh từ chối.

“Cảm ơn ngài, phụ thân.” Edward gắng gượng lộ ra vẻ mặt vui sướng, lại một lần nữa hôn lên nhẫn quốc vương, dẫn theo William ra khỏi phòng, xuyên qua một đám đại thần ánh mắt sáng quắc, trở lại phòng của mình, lại kêu người hầu đi ra ngoài, chỉ để lại mình và William. Mà cửa mới vừa đóng lại, y không duy trì được vẻ mặt nhẹ tựa gió mây, ngoại trừ ngón tay cái, bốn ngón tay còn lại đều sưng phù lên, phát ra từng cơn đau nhức.

William trợn to hai mắt, muốn đưa tay sờ xem tình trạng như thế nào, rồi đột nhiên ngừng lại, chỉ lo chính mình chạm đau đến Edward. “Ta đi tìm bác sĩ.” Hắn nói câu cuối, ngay lập tức muốn đi ra ngoài.

“Trở về.” Edward gọi lại hắn, “Vào lúc này truyền ra tin tức ngón tay ta bị thương, sẽ làm bệ hạ cảm thấy rất lúng túng. Vất vả lắm mới khiến ông ta tiến thêm một bước, nếu như ngươi kêu bác sĩ, đem chuyện ta bị thương truyền ra ngoài, vậy là chúng ta ép lão lui trở về, thậm chí tiếp tục lùi thêm vài bước.”

William mím chặt môi, đau khổ gật đầu, đỏ mắt hỏi: “Vậy cái kia làm sao bây giờ?”

Edward đưa mu bàn tay chạm lên mặt hắn, nói: “Đừng lo lắng, xương không bị thương là tốt rồi, ngươi đi đến ngăn tủ tìm cho ta lọ thuốc tiêu sưng là được.”

William trầm mặc, cẩn thận bôi thuốc lên tay Edward, lọ thuốc này được điều chế từ các loại thảo dược trong không gian từ cấp 7 trở lên, hiệu quả rất tốt, chỉ trong nháy mắt, Edward cảm thấy trên tay mình từng làn sóng nhiệt mát mẻ, cảm giác sưng cũng từ từ giảm bớt.

William nhẹ nhàng giơ lên tay Edward, cúi đầu nhìn ngón tay y, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Ta thật vô dụng.”

Edward nhướng lông mày: “Nói ngốc cái gì đó?”

William lại một lần nữa ngậm chặt miệng, Edward không thể làm gì khác hơn là tiến lên an ủi: “Đây không phải là ngươi sai, dù sao bệ hạ đã làm quốc vương mấy chục năm, ngươi vẫn chưa thành niên, sao có thể tranh chấp cùng ông ta được?”

William đưa mặt kề sát lên chỗ mu bàn tay không có thoa thuốc, một lát mới nói: “Sau này ta sẽ bảo vệ ngài.”

Tay Edward không thể động, không thể làm gì khác hơn là cúi người, đến gần hôn lên đỉnh trán hắn, nói: “Ta biết, hiện tại ta bảo vệ ngươi, sau này đổi lại ngươi đến bảo vệ ta.”

Vì để tránh cho quốc vương nhiều lần gây sự đến mình, Edward quyết định tìm cho quốc vương một ít chuyện để làm. Thế lực nước cộng hòa Doherty vẫn bất khuất nỗ lực rót vào chính phủ đế quốc, trước đây Edward tuy rằng khống chế lại bọn họ, nhưng cũng không đem bọn họ hoàn toàn đuổi ra khỏi đế quốc, miễn gây ra xung đột càng lớn hơn, chỉ là đem những người kia nhốt lại ở trong phạm vi nhất định, thỉnh thoảng cho bọn họ một chút ngon ngọt, động viên tâm tình bọn họ, rồi lại không cho bọn họ tiếp xúc được thứ chân chính hữu dụng, có thể dùng những người này dời đi sự chú ý từ quốc vương.

Thế là, Edward liền cung cấp phương pháp thuận tiện cho các thám tử Doherty, để bọn họ thuận lợi lẻn vào ban ngành chính phủ vương đô, lại đưa cho bọn họ 4 nghị viên hạ nghị viện tiêu chuẩn, còn sắp xếp 2 người đảm nhiệm phụ tá một vị ngồi trên ghế thượng nghị viện, đem tin tức này tiết lộ cho quốc vương biết.

Quốc vương đương nhiên hoảng hốt rồi, lập tức dồn hết sức bắt đầu chỉnh đốn chính đàn, Edward thông qua bá tước Parkinson không ngừng cung cấp cơ hội thật thật giả giả, lại thuận lợi kéo vương hậu vướng vào, 3 phe thế lực nhất thời ở trong bóng tối hỗn chiến loạn xạ nhau, quốc vương không còn tâm tư đến quản chuyện giữa Edward và William.

Edward thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cường điệu bày ra chuyện kế tiếp làm sao nhường lại vị trí vương trữ. Nếu như dựa theo phương pháp của quốc vương, e rằng chỉ làm cho mọi người cho rằng y là một tên lừa đảo trà trộn vào huyết thống vương thất, tội chứng vương hậu có ý đồ mưu phản phản quốc, quốc vương lại dẫn dắt dư luận dân gian, như vậy trên dưới toàn đế quốc sẽ không có mấy người dám đồng tình với y. Mà hiện tại, y sẽ không để cho mình rơi vào trạng thái bị động, y muốn chính mình dẫn dắt dư luận, lấy phương thức của mình đem vị trí vương trữ trả lại cho William.

Mà ở đây, không thể không nói, sống lại một lần, Orgona đối với y thật sự rất tốt. Từ sau khi sống lại, không gian y liền phát sinh ra biến hóa, xuất hiện khoảng đất có thể trồng trọt thảo dược, còn có thêm mấy khối đất có thể giúp thảo dược vượt cấp sinh trưởng kết ra thành ma tinh, mà cái lần ám sát 6 năm trước kia, tuy rằng suýt chút nữa hủy diệt không gian y, thế nhưng sau khi trải qua 2 năm tịnh dưỡng, không gian mới đã biến hóa phát sinh long trời lở đất, đẳng cấp không gian tăng lên không nói, tất cả nguồn đất đai đã có thể vượt cấp sinh trưởng ngưng tụ ra ma tinh và thảo dược cao cấp!

Đây là Orgona ban ân, từ trước cho đến nay, chỉ có mấy vị thánh nhân sau khi không gian bị phá hoại mới có tao ngộ khôi phục lại không gian, chuyện không gian xuất hiện biến dị, những thánh nhân có không gian chịu đựng bị đả kích cũng kém xa tít tắp so với Edward đã từng chịu.

Edward chính thức dự định lợi dụng điểm này. Ở đại lục Salman, tất cả mọi người dáng vẻ yếu ớt đều tín ngưỡng Orgona, rất nhiều tín đồ không ngại đường xá xa xôi chạy tới giáo đường xuất hiện thần tích, dáng vóc tiều tụy quỳ lạy chừng mấy ngày, hướng đến Orgona biểu đạt sự sùng kính từ chính mình. Mà không gian biến dị của y vừa đúng lúc được cho rằng đó chính là thần tích.